Edit: Tiểu Nhật Dạ

Ngôn Bình đứng dậy, chuẩn bị bắt tay cáo biệt hiệu trưởng. Lúc đứng lên, Ngôn Bình xuyên qua hồn phách của Sắc quỷ vốn đang cao hứng khiêu khích ngồi ở trên đùi mình. Sắc quỷ không phòng bị, từ trên đùi Ngôn Bình rơi xuống, ngã xuống mặt đất.

“Đạo sĩ thối, đứng dậy mà không nói một tiếng, ngã chết ta.” Sắc quỷ mất hứng đá đá Ngôn Bình.

Có người ngoài ở đây, Ngôn Bình không thể nói chuyện với hắn, một bên cùng hiệu trưởng bắt tay, nói vài lời khách sáo, một bên lườm Sắc quỷ.

Sắc quỷ có lẽ không biết tự hiểu rằng, Ngôn Bình lúc này không có biện pháp hạ thủ với hắn, vẫn bĩu môi liên tục lẩm bẩm oán giận. Lẩm bẩm oán giận mãi cho đến khi Ngôn Bình cảm thấy bực mình, thầm nghĩ: Ngươi còn phách lối với ta, xem ta lát nữa về nhà chỉnh đốn ngươi như nào.

Nói lời từ biệt, rời phòng làm việc của hiệu trưởng.

Đi xuống tầng dưới, Sắc quỷ bắt đầu cảm giác được âm khí cường đại sau lưng mình, liền thấy sợ hãi, vội vã tiến vào túi áo Ngôn Bình, nhập vào búp bê thế thân.

Ngôn Bình đứng dưới hành lang tầng ba, có chút do dự, vẫn là quyết định đợi tới lúc đến làm việc trong trường học rồi mới từ từ tìm hiểu —— dù sao thì hiện tại cũng đâu ở trường học, người phát bệnh cũng không phải là mình.

“Thật là không có lòng thương cảm.” Sắc quỷ len lén nói.

Nhịn, ta nhịn…. Ngôn Bình một bụng bực tức, Sắc quỷ chết tiệt, ngươi hãy đợi đấy….

Từ trường học đến xe taxi, từ xe taxi đi về nhà, cả đường Sắc quỷ luyên thuyên không ngớt, nói về chuyện ác quỷ, hoặc là khoe khoang thành tích tốt của mình lúc ở trường, hoặc là biểu đạt cảm giác vui sướng sau một năm mới được nhìn thấy ánh mặt trời.

Ngôn Bình thì vẫn bực tức chuyện Sắc quỷ khiêu khích mình lúc ở trường, dọc đường oán hận không thôi.

Đứng ở trước cửa chính, Ngôn Bình bỗng nhiên cười có chút quỷ dị, từ túi áo lấy ra búp bê, “Sắc quỷ, ngươi đã hơn một năm mới ra ngoài, bên ngoài đều rất thú vị đúng không?”

Sắc quỷ không rõ lí do tại sao Ngôn Bình lại hỏi vậy, vui vẻ gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, hơn một năm rồi, cảm giác phong cảnh hơi khác ngày xưa.”

“Ừ…” Ngôn Bình tiếp tục cười tà ác, cắm chìa khóa vào ổ, xoay chìa để mở cửa, “Như vậy, ngươi cứ tiếp tục ở bên ngoài nha.” Nói xong, liền đem búp bê để trên cái thùng rác bên cạnh, nhanh chóng vào nhà, đóng cửa thật kỹ, cười lớn.

Cửa đương nhiên không khóa, nhưng mà do sức mạnh của lời thề, linh hồn của Sắc quỷ dĩ nhiên không vào được; búp bê lại nhỏ như vậy, muốn mở cửa thì cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.

Cho ngươi vênh váo, cho ngươi lần nữa khiêu khích ta, Ngôn Bình độc ác nghĩ, cách một cánh cửa nghe thấy tiếng sắc quỷ chửi bới, trong lòng thoải mái dễ chịu không gì sánh bằng, vừa rồi còn đang bực tức chuyện bị sắc quỷ khiêu khích mà bây giờ đã bay sạch.

Thay quần áo, mở TV, pha một bình trà.

Nghe ngoài cửa tiếng chửi rủa nhỏ dần, nghĩ là phải cho Sắc quỷ nếm mùi dạy dỗ một chút, liền bỏ vào nhà. Vì vậy Ngôn Bình thản nhiên tự đắc ngồi xem TV.

Phim truyền hình rất tẻ nhạt, Ngôn Bình còn không thèm xem, ngồi hồi lâu cũng không hiểu nội dung của bộ phim là gì.

Được rồi, phải thừa nhận rằng bản thân mình thù rất dai, lòng dạ cũng rất hẹp hòi; tuy là đối phương rất ngu ngốc, đần độn, ấu trĩ, nhưng để một tiểu quỷ pháp lực yếu ớt ở ngoài cửa như vậy, hình như… Ừ …. Quả thật có chút vô nhân đạo.

Được rồi, mau vào đi.

Ngôn Bình ném điều khiển TV xuống, vừa mới đứng lên, chợt nghe thấy ngoài cửa một trận chó sủa. Trong lòng cả kinh, vội vàng mở cửa xông ra ngoài, quả nhiên thấy một con chó to hướng cái thùng rác sủa không ngớt.

Không thấy búp bê trên thùng rác, thế nhưng, nhìn biểu hiện của con chó, xem ra Sắc quỷ chắc chỉ trốn đâu đó quanh đây thôi.

Mấy người hàng xóm xung quanh cũng ló đầu ra, mắng chó nhà ai lại sủa như thế.

Một người phụ nữ từ cầu thang tầng trên hổn hển chạy xuống, một tay kéo kéo con chó, hung hăng quở trách, “Không được sủa nữa….” Một bên lúng túng đối với Ngôn Bình nói xin lỗi, “Xin lỗi, chó nhà tôi nhốt không kĩ, sủa tới ngài, bình thường sẽ không như vậy đâu…” Sau đó quay đầu tiếp tục mắng, liền lôi kéo, đem chó dắt đi.

Đi lên tầng trên, con chó còn quay đầu không cam lòng sủa hai tiếng.

“Nuôi chó mà còn không biết nhốt lại, cái gì mà rèn luyện…” Hàng xóm oán trách, đóng cửa “Rầm” một tiếng.

“Đào Hải, Sắc quỷ, đều đi hết rồi, ra đi.” Ngôn Bình thấp giọng nói, thấy không có động tĩnh, lại gọi một lần nữa, lúc này mới nhìn thấy búp bê Sắc quỷ dùng đầu đẩy nắp thùng rác chui ra ngoài.