Đêm khuya, Đoàn Vương phủ.

“… Thế nào? Nguyên lai ám sát Tiểu Kiều chính là nhân vật như thế?”

Đoàn Ngọc tà tà ỷ ở trên giường, hoa phục khẽ buông lỏng, tóc đen như nước chảy đầy lưng. Tay hắn vuốt vuốt thanh bội, ung dung nhàn tản.

“Quả thật như thế, thuộc hạ mặc dù không biết bọn họ vì sao ám sát, lại có thể khẳng định một điểm, Cố tiểu thư trên người nhất định có vật bọn họ cần tìm.”

Dưới giường, hắc y nhân quỳ một chân trên đất, tất cung tất kính.

“Ân ~~~ có ý tứ.”

Đoàn Ngọc khẽ hừ một tiếng, lập tức dường như lại nghĩ tới cái gì, tươi cười tuyệt mỹ.

Hắc y nhân tâm vụng trộm nhộn nhạo một chút, mật vàng quấy đảo dạ dày.

“… Hình Tứ, ngươi phân phó xuống, phái mười người đi điều tra thêm đám thích khách kia.” Đoàn Ngọc quay đầu nhìn về hướng hắc y nhân, “Nhớ kỹ, lưu tên có thể nói chuyện cho ta, cụt tay hoặc là thiếu chân cũng không có vấn đề.”

Hắc y nhân cúi đầu lĩnh mệnh.

“Đúng rồi, nam tử kêu ‘Kiều Phong’, ngươi tra như thế nào?” Đoàn Ngọc thình lình hỏi một câu.

“Bẩm vương gia, trước mắt đã tra xét cả nước, mười sáu thành, hai trăm bốn mươi bảy nam tử tên là ‘Kiều Phong’, không một người trước ngực có đầu sói.” Hắc y nhân tay mồ hôi lạnh chi tiết đáp lại.

“Nga? Như vậy tiếp tục tra đi – – có thể Kiều Phong là nhân sĩ Tây Vực, hoặc là đến từ Nam Cương. Tóm lại các ngươi không cần chỉ lo xét Trung Nguyên, có điều kiện phù hợp, nhấc đầu người trực tiếp tới gặp ta, có thưởng.”

Ngữ khí như cũ tùy ý, dường như việc này không liên quan đến mình.

“Vâng ạ”

Hắc y nhân một chữ cũng không dám nhiều lời.

Thật lâu sau.

“Ngươi tại sao còn chưa đi?”

Đoàn Ngọc quay đầu, kinh ngạc nhìn bóng đen trên đất.

“… Bẩm vương gia, Vương… Vương gia hôm nay không phải buồn bực chúng ta làm kinh sợ Cố tiểu thư sao, nói muốn trở về trách phạt thuộc hạ mà? Thuộc hạ không dám tự tiện cáo lui…”

Hắc y nhân nơm nớp lo sợ.

Đoàn Ngọc trong mắt tinh quang chớp lóe, nhẹ nhàng dương môi: “A, ngươi nói cái kia à…”

Lập tức cười nhạt một tiếng: “Hình Tứ, ngươi đi theo ta đã bao lâu, thật thật giả giả, ngươi còn không biết?”

Hắc y nhân trong lòng đá lớn rơi xuống đất, âm thầm phun ra một ngụm thở phào.

“Bất quá là cái món đồ chơi, đối nàng tốt một chút, tương lai của ta cũng sẽ chơi vui vẻ chút.” Đoàn Ngọc tươi cười càng sâu, ngôn ngữ ôn hòa, “Các ngươi cùng diễn trò cũng nhập vai chút, nàng đơn thuần khá thú vị.”

Hắc y nhân vội vàng gật đầu.

Mùng chín tháng năm, buổi tối, ánh trăng trước mắt thấy một hồi trò ám sát khôi hài, sau đó lại nghe thấy vương gia cùng hắc y vệ tinh anh tư mật đối thoại.

Oa ~~

Nó ở trong không trung như bão tố.

– – hay cho một tên cực phẩm phúc hắc!

Tiếp qua sáu ngày, mười lăm tháng năm, ngày Cố Thanh Kiều mỗi tháng ra ngoài dâng hương bái Phật.

Một ngày trước Đông Hỉ thu xếp thức ăn, lại nghe Thanh Kiều nói: “Mang nhiều chút điểm tâm, chúng ta lần này cần đi ra ngoài hai ba ngày.”

Đông Hỉ sửng sốt: “Tiểu thư, Quang Hoa tự cách Thượng Thư phủ mới mất hai nén hương…”

“Ai nói đi Quang Hoa tự ?” Tiểu thư thản nhiên cười, “Chúng ta đi Thượng Thanh tự.”

Thượng Thanh tự ở ngoại ô kinh thành, là nơi mây nhàn hạc đậu, hương khói cũng không mịt mù.

Đông Hỉ không rõ tiểu thư vì sao bỏ gần cầu xa, trước đây thường đi Quang Hoa tự thật tốt nha, tiểu thư nhiều, nha hoàn nhiều, công tử nhiều, bát quái cũng nhiều…

Nhìn lại, tiểu thư mặc dù vẻ mặt mơ hồ, trong mắt đã có nhiều điểm tinh quang.

Vì thế không dám oan niệm, nhanh đi về chuẩn bị tắm rửa, quần áo.

Khổ hơn nửa ngày, cuối cùng đã tới Thượng Thanh tự.

Đông Hỉ chưa bao giờ tới nơi này, từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy tự kiến trúc vườn có một chút cũ nát, lại có một loại khó được cảm giác thanh nhã.

“Ta đã nói với ngươi, tự ở đây dành cho thần tiên nha!”

Tiểu thư từ trong kiệu thăm dò xuất ra, thần bí hề hề nói.

Đi đến ngoài tường viện, đại môn khép chặt, không người bắt tay.

Đông Hỉ phải đi gõ cửa, ba tiếng vang lên, lặng im một bên.

Đợi một hồi lâu, cửa rốt cục “Kẽo kẹt” mở, lộ ra nửa đầu người non nớt.

“… Thí chủ có chuyện gì?”

Tiểu hòa thượng thở dài, từ trên cao nhìn xuống.

“Tiểu thư nhà ta từ kinh thành mà đến, thành tâm đi quý tự dâng hương, kính xin tiểu sư phụ mở cửa, mong giúp đỡ.” Đông Hỉ trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“A di đà Phật, Thượng Thanh tự hôm nay không tiếp khách, thí chủ mời trở về đi.”

Tiểu hòa thượng cũng không thèm nhìn tới đỉnh kiệu đẹp đẽ quý giá, hai tay tạo thành chữ thập, chuẩn bị lập tức đóng cửa.

“… Lớn mật! Tiểu thư nhà ta là Lễ bộ Thượng Thư, dòng độc đinh thiên kim, cháu gái ngoại của nguyên lão Từ Phi tướng quân, hôm nay đường xa đến thành tâm dâng hương, có thể nào bị các ngươi cứ như vậy đuổi đi ra?”

Đông Hỉ ngăn trở cửa sắp khép lại, sắc mặt như nuốt ngàn cân thuốc nổ.

Tiểu hòa thượng “À” một cái, không sợ hãi không chuyển động, gió nhẹ mây đạm: “Trụ trì Bản tự hôm qua vừa từ Vân Du trở về, đang thanh tu, toàn bộ tự bởi vậy đóng cửa 7 ngày – – chớ nói Thượng Thư thiên kim, Thượng Thư bản nhân đến đây cũng không gặp.”

Oa, khẩu khí thật lớn, trách không được hương khói không vượng!

Đông Hỉ tuy là nha hoàn, nhưng cũng chưa bao giờ chịu qua bực thế này, vừa định giận dữ, chỉ nghe bên trong kiệu “Tử” một tiếng – – có người giận quá hóa cười .

“Nói như vậy, Không Không đại sư đã trở lại?”

Tiểu thư thanh âm mềm mại tươi ngọt, tựa như hoàng oanh xuất cốc.

“Vị nữ thí chủ này, cùng trụ trì bản tự à quen biết cũ?” Tiểu hòa thượng nghe khẩu khí nàng quen thuộc, quay đầu nhìn cỗ kiệu.

“Có quen biết thôi… Cũng miễn cưỡng xem như là thân quen.” Rèm cửa xốc lên, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo thanh tú nhỏ nhắn, ý cười thuần khiết.

Tiểu hòa thượng ngẩn ngơ.

“Làm phiền tiểu sư phụ giúp ta truyền câu – -” tiểu thư bỗng nhiên hạ giọng, “Thiên vương cái địa hổ!”

Tiểu hòa thượng miệng “0”, mắt trừng như chuông đồng: “Bảo… Bảo tháp trấn hà yêu?”*

* Thiên vương cái địa hổ- 天王盖地虎- trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, xuất bản ở VN dưới tên Rừng Thẳm Tuyết Dày và Bảo tháp trấn hà yêu- 宝塔镇河妖 – là ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sôn Điêu hỏi “Thiên vương cái địa hổ” Dương Tữ Vinh sẽ đáp “Bảo tháp trấn hà yêu”

“Đối đãi hòa thượng như mùa xuân ấm áp!” Tiểu thư mỉm cười, nắm chắc thắng lợi trong tay.

“… Đối, đối đãi thịt heo như vào đông tàn khốc vô tình…” Tiểu hòa thượng lắp bắp nói xong câu đó, sắc mặt đại biến.

“Nguyên lai là ngươi!” Hắn một bên lui về phía sau mở cửa, một bên thì thào tự nói, “Nguyên lai là ngươi…”

“A, nguyên lai tiểu sư phụ cũng đã nghe về ta?”

Tiểu thư đến đây hứng trí, ý cười thâm vài phần.

Tiểu hòa thượng cuống quít gật đầu: “Nghe nói qua… Nguyên lai ngươi chính là ‘Sơn trà trăm năm khó gặp’ trong lời sư phụ!”

Dứt lời lập tức trở về, bay nhanh thông báo.

Lưu lại tiểu thư ở phía sau liều mạng kêu: “Này! Là ‘Kỳ hoa’ ! Là ‘Kỳ hoa’ !”

Trời chiều, bích thụ, ánh nắng chiều.

1 thanh bào nam tử (nam tử áo xanh) đứng lặng cho chùa miếu, chánh điện, ngưỡng cửa, xa xa ngóng nhìn.

Thanh Kiều ở phía xa đoan trang, rốt cục kìm nén không được trong lồng ngực sóng to bốc lên, tiến lên một bước, đau kịch liệt phun ra bốn chữ:

“Đại sư – – ngươi, béo, .”

Nam tử quả nhiên quay đầu, cũng là một lão đầu mặt nhão, miệng cười như núi hoa rực rỡ.

“Thiện tai, thiện tai, tâm khoan thì không ưu, không lo tắc thể béo.” Không Không đại sư vái chào sâu, “Cố thí chủ, chúng ta lại gặp mặt.”

“A di đà Phật.” Thanh Kiều học theo, hai tay tạo thành chữ thập hoàn lễ, “Năm năm sau còn có thể bất kỳ mà phùng, ai kêu ta cùng với đại sư hữu duyên thế?”

Năm đó Thượng Thanh từ biệt, đại sư vẫn là cái hòa thượng béo kia, mà là cô bé đã trổ mã thành thiếu nữ, tư thái nhẹ nhàng.

“Thế nào, Cố thí chủ như trước đối vớ itrở về nhà là một chuyện nhớ mãi không quên?” Đại sư lắc đầu, “Hồng trần hết thảy đều có định số, đến có nguyên nhân đến, đi lại có đạo lí của đi, thí chủ làm gì cưỡng cầu?”

“Đại sư nói rất đúng, ta chờ phàm nhân cũng không dám cưỡng cầu, nhưng – -” Thanh Kiều ôn nhu cười, đem tay trái giơ lên cao cao, tay áo trợt xuống, lộ ra nửa cánh tay trắng noãn.

Gió thổi qua, đinh đang đinh đang.

Vòng tay bạc ánh chói mắt, âm như lưu ly vang.

“- – nhưng mà vận mệnh cố tình cho ta hi vọng.”

Nàng nhìn đại sư, khuôn mặt dần dần nghiêm túc.

“Cửu chuyển thanh âm chuông!” Không Không đại sư kinh hãi lùi từng bước, “Thánh vật Ma Giáo đã thất truyền hơn ba mươi năm, làm sao có thể mang ở trên tay ngươi?”

“Đại sư không phải đã nói rồi sao? Bà cô ta ‘Kỳ hoa trăm năm khó thấy’, được nó tất nhiên cũng không kỳ quái.” Thanh Kiều cười thần bí.

“… Nguyên lai ngươi thực tìm được nó.” Đại sư nhắm mắt, hơi có vẻ mỏi mệt, “Hoặc là phải nói, là nó tìm được ngươi cũng không quá.”

“… Đại sư, cầu ngươi nói cho ta!” Thanh Kiều bỗng nhiên vẻ mặt thống khổ, “Còn có ba cái này nọ là cái gì?’Thiên, địa, nhân, khí, tứ vật, thiếu một thứ cũng không được.’ hiện thời ‘khí’ đã đến tay, ta kết quả phải làm gì để về nhà?”

Nói xong, chóp mũi dĩ nhiên đỏ lên, trong mắt sương mù bốc lên.

“Haiz…” Đại sư thở dài, thanh âm ôn hòa mềm mại, “Ở tại chỗ này không được sao? Sẽ có rất nhiều người hi vọng ngươi lưu lại.”

“Không được.” Thanh Kiều lau cái mũi, oán hận nói, “Đại sư ngươi không phải ta, tất nhiên sẽ không biết.”

Đùa à! Vì sao nhóm nữ xuyên qua đều hi vọng ở lại cổ đại, còn có người đùa vui đến quên cả trời đất? Nàng thật không thể hiểu được a.

Theo nàng, thế giới hoang dã này căn bản chưa tiến hóa hoàn toàn – – giao thông cơ bản dựa vào đi bộ, thông tin cơ bản dựa vào nói; không máy bay, không xe lửa; không internet, không máy tính; không chocolate, không bồn cầu tự hoại, thậm chí ngay cả băng vệ sinh đều không có!

Chỉ có nàng tự mình biết, nàng là hoài niệm cái thế giới chướng khí mù mịt ở hiện đại, cùng với cha mẹ, bằng hữu ấm áp.

Không được, không thể lại nghĩ, ta là phải đi về, vô luận như thế nào cũng nhất định phải!

Nàng âm thầm bóp bóp nắm tay.

“…’Thiên’ nãi đế linh.”

Đại sư thanh âm xa xa truyền đến, xen lẫn thừa trầm.

“Đế linh?” Thanh Kiều ngu ngơ một chút, dè dặt cẩn trọng nói, “Chẳng lẽ… Là hồn hoàng đế?”

Orz, tuy rằng nàng quả thật rất muốn về nhà, nhưng theo không muốn đoạt mạng người, lại là đương triều thiên tử long mệnh.

“- – đế linh là vật.” Đại sư liếc nàng một cái, “Là khi Bàn Cổ* khai thiên tích địa đã tồn tại thần khí, duy chỉ người có mệnh cách cực tôn mới có thể mang ở bên cạnh.”

*người khai thiên lập địa trong thần thoại Trung Quốc

“Đế linh kia trông thế nào?” Thanh Kiều ngữ khí cấp bách, “Hiện nay bị người nào có được?”

“Không biết.” Không Không đại sư ngữ khí phiền muộn, “Từ xưa đến nay chỉ có chủ nhân gặp qua diện mạo kỳ chân, mà nó rơi xuống cũng bởi vậy không rõ.”

Dựa vào, nửa ngày, nguyên lai là muốn ta đi chủ trì “Thăm dò” kênh a.

Thanh Kiều nhất thời cúi hạ bả vai, vẻ mặt uể oải.

“- – người hiền có trời phù hộ.” Đại sư chạy nhanh an ủi nàng, “Năm đó ta cũng không chỉ đối với ngươi nói ‘Cửu chuyển thanh âm chuông’ này sao? Ngươi đúng là vẫn tìm được nó.”

Trải qua đại sư như vậy nhắc tới, nhớ lại chuyện cũ, nàng không khỏi nín khóc mỉm cười – – có lẽ ông trời thật sự đang giúp nàng.

“Cửu chuyển thanh âm chuông”, nếu lúc trước không phải vừa đúng nghe thấy năm chữ này, nàng như thế nào đi cứu Lục Tử Tranh? Lại như thế nào cam chịu hắn trách phạt?

Cố gia Thanh Kiều, tuyệt đối không phải người chịu làm mua bán lỗ vốn.

“Đa tạ đại sư, tìm được ‘Thiên’, thì sẽ đến lãnh giáo ” là vật gì.” Thật sâu khẽ chào, nàng chợt quay đầu rời đi.

Cửa chùa, Đông Hỉ còn lo lắng chờ đợi.

Đúng rồi, có lẽ còn có Đoàn vương gia phái tới hắc y ám vệ – – mặc dù có đại sư ở đây, bọn họ cái gì cũng đừng nghe.

Bất quá Đoàn Ngọc Đoàn vương gia… Không phải tay chân đương triều thiên tử gì? Vận mệnh cực tôn, thật có thể sẽ xuất hiện tại bên người hắn, nói không chừng đế linh ngay tại trên tay hắn.

Xem ra ta nên đối với hắn “tốt” một chút.

Thanh Kiều nghĩ đến đây, hé miệng cười.

“Phật tổ, ngươi nói ta như vậy nói cho nàng biết, kết quả là đúng hay sai đây?”

Nơi xa Không Không đại sư, nhìn thiếu nữ dần dần khuất đi bóng lưng, như có đăm chiêu nói.