Ra khỏi ngõ nhỏ, đi vào khu chợ rộn ràng nhốn nháo.

Thanh Kiều quay đầu nhìn người bên cạnh, hắn vẫn nắm tay cô như trước, mắt thản nhiên, mày thản nhiên.

Dường như đang thất thần.

—- aiz, …mỹ nam tử còn trẻ đắc chí phong hoa tuyệt đại này, có ai không có chuyện cũ ngây ngô khó khăn? Nam nhân tốt, đều là được thời gian mài giũa mà ra.

Nhưng mà ta nói Nguyễn đại thúc, ngài còn nắm tay ta tiếp tục đi rêu rao nữa, chỉ sợ cải thìa ta sau khi trở về sẽ bị ngập trong biển dấm chua thành dưa chua đó!

“…Trở về đi, trở về thôi, kẻ lãng tử lưu lạc thiên nhai ngươi….”Thanh Kiều nhu tình muôn vàn ngâm nga bên tai hắn.

M k tra đc bài hát kia, chắc là chị Kiều tự sáng tác -_-

Nguyễn Tự Khung ngẩn ra, cũng tỉnh lại, hắn cúi đầu nhìn nàng, dung nhan trong trẻo: “Đói bụng sao? Ta đi mua đồ ăn cho ngươi.”

Vẻ mặt hắn dịu dàng thân mật, Thanh Kiều ngàn tính vạn tính, cũng không đoán được hắn sẽ nói ra lời như thế.

“….A, có hơi chút.” Thanh Kiều ngơ ngác nhìn hắn, nghĩ thầm, người này không phải là bị mùi hôi trong phòng vừa rồi hun đến trúng độc, còn chưa trở lại người bình thường đấy chứ?

Nguyễn Tự Khung cũng không nhìn vẻ mặt nàng, lập tức gật đầu: “Ăn cái gì được?”

Tiếng của hắn càng nhẹ hơn, giống như đối diện với một món đồ sứ dễ hỏng, ngữ khí hơi nặng một chút sẽ làm nó vỡ nát.

Trong lòng Thanh Kiều ứ lại, tầm mắt lơ đãng nhìn đến người bán hàng rong bán mứt quả ở góc đường, liền kêu to: “ Cái kia cái kia, con muốn ăn cái kia!” Mứt quả, vật phẩm xuyên qua kinh điển cần thiết a!

Nguyễn Tự Khung theo ánh mắt nàng nhìn qua, ý cười càng sâu.

“Quả nhiên là đứa trẻ.” Hắn vỗ vỗ đầu cô, xoay người đi qua chỗ người bán hàng rong.

“Ăn ngon không?” Nguyễn Tự Khung chăm chú nhìn Thanh Kiều cắn mứt quả, lẳng lặng thốt ra.

“Ăn không ngon.” Thanh Kiều chém đinh chặt sắt ăn ngay nói thật, “Tuyệt đối không ngon bằng móng heo kho, thậm chí còn không bằng một phần ba trứng cút nướng.”

“Vậy vì sao ngươi còn muốn ăn?” Nguyễn Tự Khung cười rộ lên.

“Con chỉ là muốn thử một chút xem, ăn bên cạnh mĩ nam mùi vị có tốt hơn hay không?” Thanh Kiều liếm liếm mép.

“—–kết luận là?”

Nguyễn Tự Khung nhướng mi, thuận tay vén lên sợi tóc bên gò má nàng dính trên sơn tra đường.

“Aiz.” Thanh Kiều thở dài, buông chuỗi mứt quả, “Ngài nếu lần sau con có thiện tâm mời khách, thỉnh đại phát từ bi ban thưởng cho con một miếng móng heo kho đi!”

Nguyễn Tự Khung cất giọng cười to, nhận chuỗi mứt quả kia, tiện tay ném ra thật xa.

“Sao người không bảo vệ môi trường chứ?!” Thanh Kiều hung hăng trừng hắn, “Nhân vật thần tượng của phái phải biết làm tấm gương sáng—–người cho người là Lão Thất trốn trong ngõ nhỏ kia sao?”

Tươi cười dỡ xuống khỏi mặt Nguyễn Tự Khung, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc.

Thật lâu sau, hắn thở dài, rất nghiêm túc nói: “Lão Thất, trước kia là mỹ nam tử xếp hàng đệ nhất Nam Cương.”

Cằm Thanh Kiều liền rớt xuống đất.

“……Đẹp đệ nhất thì có gì hữu dụng chứ?” Nguyễn Tự Khung lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận: “Nhớ năm đó hắn đẹp nhất võ lâm, hiện giờ còn không phải rơi vào bộ dạng này sao?”

“Chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì?” Thanh Kiều mẫn cảm dựng thẳng hai tai, tế bào bát quái trên dưới toàn thân bắt đầu kêu réo sùng sục chồm lên—–là cái gì, cái gì khiến cho David Beckham của Nam Cương biến thành Quasimodo phiên bản bộ xương khô?

“……Anh hùng cũng khó qua ải mĩ nhân.” Nguyễn Tự Khung nhìn về phương xa, giọng điệu cảm khái.

——a, thì ra là bởi vì Victoria a, tiểu bối ngươi cũng thực thảm.

Trong đầu Thanh Kiều ánh sáng chợt lóe, mau chóng hỏi: “Mới rồi, hắn nói cả đời này hắn cũng không đi được, chẳng lẽ cũng có liên quan đến vị mĩ nhân kia?”Nguyễn Tự Khung hơi gật đầu, sắc mặt thả lỏng, làm như tán thưởng phản ứng của cô.

“Ta vốn cũng chỉ là đánh cuộc một phen….Nếu hắn còn hằng đêm canh giữ dưới cây đa già của khách điếm, dựa vào tu vi và bản lãnh của hắn, hẳn là có thể miêu tả ba phần dáng dấp của hung thủ.”

“—–người tốt hơn là không lấy bức tranh của hắn ra.”

Nguyễn Tự Khung nghiêng mặt, đường nét tuyệt đẹp được ánh mặt trời phủ lên một tầng ánh sáng vàng: “Người đã chết, hàng đêm trông coi mộ của nàng thì có ích lợi gì chứ?”

Nghe đến đó, trong lòng Thanh Kiều đã hiểu sơ sơ—-Lão Thất năm đó là một vị công tử nhanh nhẹn, yêu như si như cuồng mỗ vị giai nhân nào đó; sau lại không biết do duyên cớ gì, giai nhân hương tiêu ngọc vẫn, mĩ công tử cũng biến thành bộ dáng bi thảm của Quasimodo.

Đây vốn là một đoạn được rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp viết đến mức nát cả rồi, Thanh Kiều nghe được, lại cảm thấy vô cùng buồn rầu.

Xem ra nơi này từ đầu đến cuối là một thế giới huyễn tưởng a, trong xã hội hiện thực, làm sao có người si tình đến tổn thương như vậy?

——thế mà mình một người cũng không gặp được.

Nàng nghĩ vậy, không khỏi có chút oán hận tác giả, phẫn nộ đá hòn đá nhỏ ven đường một cước.

“Thời gian còn sớm, chúng ta đi thêm một chút đi.”

Nguyễn Tự Khung phía sau bỗng nhiên lên tiếng, thuận thế dắt ống tay áo của cô.

“Đi đâu?” Thanh Kiều sửng sốt, nghĩ thầm sư thúc này thật đúng là tiêu dao tự tại, nhiều sư huynh sư tỷ trong các mệt mỏi chờ hắn nắm đại cục trong tay như vậy, hắn lại thảnh thảnh thơi thơi mời một tiểu nha đầu ra ngoài chơi.

Nguyễn Tự Khung quét mắt liếc chân cô một cái, mỉm cười: “Đi theo ta là được.”

Đi ngang qua đền thờ nhỏ “nguy nga”, hai người bảy rẽ tám ngoặt đi vào trong một gian trạch viện.

Vườn không lớn, đầu tường xếp chồng ngói xanh, quét dọn sạch sẽ, sau những cành đào xanh um mở ra một vùng cây phượng tiên hoa, rậm rạp.

“Đi vào không?” Nguyễn Tự Khung xoay người lại, giơ tay chỉ một cánh cổng vòm ở sâu trong đình viện.Thanh âm của hắn trong sáng vui vẻ như thế, thong thả khoan thai đến linh hoạt khéo léo, cánh hoa vàng rực sáng lạn rơi trên trường bào xanh nước biển của hắn, như bầu trời đầy sao.

Thanh Kiều không tự chủ được gật đầu.

—–đứa bé ngoan là không nên theo quái thúc thúc đi khắp nơi, nàng biết. Nhưng mà Nguyễn Tự Khung lại có bản lĩnh như vậy, cho dù đứng trước nơi nhà dân ở bình thường nhất, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy phía sau hắn là thiên đường nhân gian rường cột chạm trổ, gấm vóc đường hoàng.

Đẩy cửa phòng ra, trong mông lung thanh tịnh có một động tiên, thì ra là một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ.

“…..Nguyễn tiên sinh?” Bà chủ sau quầy nhìn thấy Nguyễn Tự Khung, rõ ràng hơi sửng sốt.

“Tứ nương, ta tới mua đôi giày cho đứa nhỏ này.” Nguyễn Tự Khung hơi gật đầu với bà chủ, miệng cười dịu dàng.

Ớ? Thanh Kiều vẻ mặt kinh ngạc, nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục nhìn nhìn chân mình.

——-từ lúc gia nhập Tây Lăng Cải Xanh phái, giày cô đeo vẫn là đôi nghìn tầng vải bố sư tỷ tặng, tuy rằng xấu xí cồng kềnh, nhưng phù hợp để hành tẩu. Chẳng qua là hiện giờ đôi giày này bị cọ sát bung ra lông bên viền, trên mặt giầy cũng bị thủng vài cái lỗ, lộ ra hai lớp màu trắng ngà, rất giống vẩy mấy hạt vừng lên đáy nồi.

Nhìn đôi giày tỏa ra nồng đậm hơi thở quê cha đất tổ này, quả thực như bộ dáng chân thôn cô, nàng bỗng cảm thấy thật mất mặt, lặng lẽ di chuyển hai chân ra sau, màu đỏ ửng lan tới tận sau tai.

——Đằng Đường Tĩnh nói, mỗi người con gái phải có một đôi giày tốt, nhưng mà chuyện đó cũng phải xem đến điều kiện mà.

Đằng Đường Tĩnh: do Tiền Vy Sam đóng trong phim Vườn sao băng phần I, hình như bạn này đóng vai nữ đối địch vs Sam Thái thì phải.( bạn này rời showbiz r hay xao á, m k tìm đc ảnh -_-)

“…….Cô nương chọn một kiểu dáng mình thích đi.”

Bà chủ lấy ra mấy đôi giày, ân cần giới thiệu dáng thêu hoa cho cô.

Thanh Kiều ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía Nguyễn Tự Khung, không rõ là hắn đang đùa cái gì.

Cũng may người đối diện đang nhìn cô, khuôn mặt mờ mịt trong bóng dáng ảm đạm, một đôi con ngươi đen trong vắt như hừng đông.

“Chọn một đôi đi, coi như ta tặng cho ngươi.” Mắt hắn cong cong, môi nhoẻn cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Hai má Thanh Kiều càng đỏ, cuống quít xua tay: “Không được, không được….thế này sao được chứ?”

“Có gì không được?” Mắt Nguyễn Tự Khung ngậm ý cười, như làn nước đầu xuân, dịu dàng khiêu khích trái tim người.

“—–Tiểu cô nương đúng là nghiệp dư.” Hắn sát nửa người đến gần cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn, “Ngươi lôi thôi như vậy, vạn nhất lát nữa gặp được lang quân như ý, sao khiến cho người ta để ý ngươi?”

“Hầy, cái bộ cải trắng này còn không phải là người bảo con mặc sao….” Thanh Kiều nhăn nhó quay đầu, cố gắng tránh né hơi thở ẩm ướt của hắn.

“Ừm, đó là lỗi của ta.” Nguyễn Tự Khung cũng không giận, tùy ý gật đầu, ánh mắt trong như nước.

“Nhưng mà Tiểu Bạch Thái, nên nghe lời sư thúc.”

Hắn nhận một đôi giày thêu trên tay bà chủ, nhẹ nhàng phủi một chút.

“——cô nương tốt, phải đeo một đôi giày tốt. Đeo một đôi giày xinh đẹp, ngươi mới có tâm tình tốt, mới có thể đi đến chân trời ngươi muốn đi!”

Một làn gió mát thổi qua song cửa sổ, lướt nhẹ qua tóc hắn.

Hắn ngồi đó nhìn cô, thon dài tuấn tú, đáy mắt đen thăm thẳm, tựa như bao hàm vô hạn lời nói, nhưng vẫn ẩn nhẫn không nói ra.

Thanh Kiều bỗng cảm thấy, đôi mắt vô bi vô hỉ này đã nhìn thấu đời người. Cho dù trải qua trăm loại nghìn hồi hỉ nộ ái ố, cho dù pháo hoa nở sáng lạn rực rỡ, nhưng trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng dần dần suy thoái, dập tắt một chút lửa cuối cùng, tiêu tán theo sóng.

Không phải là ngươi muốn nói với ta điều gì chứ?

Cô rất muốn hỏi hắn như vậy.

Cô nhớ tới không lâu trước hắn xem chỉ tay cho mình, trong nháy mắt thả tay ra, mặt mày hắn cũng có một nỗi sầu nhàn nhạt như vậy.

Nhưng cuối cùng cô cũng chẳng mở miệng nói gì cả.

Cuối cùng cô chọn một đôi hài mặt gấm bạc thêu chim bồ câu trắng, mặc dù so không tinh xảo xa hoa bằng năm đó làm thiên kim thượng thư, nhưng đôi trước mắt cô là đôi nhìn đẹp nhất rồi. Dọc đường đi cô cất giày vào trong ngực, thỉnh thoảng lấy ra đông nhìn nhìn tây sờ sờ, thậm chí còn muốn ngửi một cái, vui vẻ giống như một Tiểu cô nương mười lăm tuổi chân chính.

Nguyễn Tự Khung ở phía trước dẫn đường, thi thoảng quay đầu lại nhìn cô một cái, trên mặt có nụ cười cưng chiều.

Nền trời xanh mờ trong suốt, tô điểm những đám mây nhàn nhạt, gió mát thổi tung mái tóc hắn rơi rải rác trên cổ, lộ ra đường cong tinh tế duyên dáng.

Suốt một ngày, sớm sớm chiều chiều, hoa nở hoa tàn, mây bay mây ngừng, bất luận đã xảy ra cái gì, người này vẫn đều là cái dạng không gợn sóng như vậy, bình thản ung dung.

—hắn rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu chuyện? Từng chịu bao nhiêu đau khổ chứ?

Thanh Kiều nghĩ như vậy, đáy lòng bỗng mềm xuống.

Có khỗi băng tan, tan thành nước, tí tách tí tách.

“Công Bình, người có từng yêu ai chưa?”

Thanh Kiều nhìn nam tử đi chầm chậm phía trước, nét mặt có chút hoảng hốt.

Nguyễn Tự Khung nghiêng mặt, lộ ra cái mũi thẳng tắp: “Thế nào, Tiểu Bạch Thái có hứng thú?”

Thanh Kiều gật gật đầu.

Nam nhân già ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, nhất định là có quá khứ gì thương tâm không thể cho ai biết.

“….Có lẽ vậy.”

Nguyễn Tự Khung ngẩng đầu lên trời, mắt híp lại, vẻ mặt yên tĩnh quyến rũ: “E rằng từng thích ai, ta cũng không còn nhớ rõ.”

“Chẳng lẽ vài chục năm nay, không một vị cô nương nào có thể khiến người thực sự động tâm sao?” Thanh Kiều khó tin mở lớn miệng.

“Động tâm?” Đáy mắt hắn dâng lên một tầng sương mỏng, chậm rãi lưu động trong ánh sáng, “….Động tâm chưa chắc đã là thích, thích cũng không nhất định phải yêu.”

“—–đời người không có yêu đương là không hoàn chỉnh!” Thanh Kiều chu miệng, “Người nói, người rốt cuộc đã làm tổn thương bao nhiêu đóa hoa nhỏ có tâm tới gần rồi?”

Nguyễn Tự Khung nhàn nhạt cười, nhướng mi, dường như lâm vào hồi ức.

“…..Rất lâu trước kia, khi ta còn ở Tây Lăng học võ, có một cô nương nhờ ta tặng túi hương cho sư huynh.”

Hắn dùng ngữ khí nhẹ nhàng kể chuyện cũ, giống như không chút liên quan đến mình: “….Sau ta mới biết được, lúc ấy trong túi hương thả một tờ giấy, nàng hy vọng ta sẽ mở túi hương giữa đường, rồi thấy nó.”

“——-trên tờ giấy viết, một câu “ta thích người truyền tin”, đúng không?”

Thanh Kiều tò mò xen mồm.

Nguyễn Tự Khung trừng cô một cái, vờ làm bộ nghiêm túc: “Tiểu nha đầu phản ứng với những chuyện đó thật là nhanh!”

Sau đó hắn lại cười, trên hai gò má nhuộm một tầng hào quang dịu dàng sáng như ánh trăng.

“Nàng ấy khi đó, cũng lớn bằng ngươi.”

Thanh Kiều thở dài tiếc hận.

Một Tiểu cô nương mười mấy tuổi, có thể sử dụng cách tặng túi hương cho người khác để thăm dò người trong lòng, đã xem như rất có dũng khí rồi.

“Ngươi thì sao?” Nguyễn Tự Khung xoay người, thích thú đánh giá cô, “Có người thích hay không? Có muốn tìm sư thúc bàn bạc hay không?”

Thanh Kiều sửng sốt, lập tức lắc đầu phủ nhận, thái độ kiên quyết.

Không phải không có, nhưng cô không thể nói.

Ở quá khứ xa xôi, ở một nơi rất xa, cô cũng từng là một thiếu nữ thanh xuân chân chính.

Có một ngày, cô ngốc ngếch hỏi một thiếu niên nhanh nhẹn: “Cậu vì sao luôn nhìn lén tôi hả?”

Cậu bé thành thật trả lời: “Bởi vì tớ muốn biết, cậu có liên tục nhìn tớ giống tớ nhìn cậu hay không a!

Những năm tháng đó đã trôi đi thật xa, thời gian cô đơn độc đã rất lâu.

Hiện giờ đi tới thời cổ xa lạ này, để tìm kiếm cách về nhà, ai cũng không thể thích, thậm chí ngay cả tâm động cũng không thể.

Bởi vì không ai sẽ cùng cô đi đến cuối con đường.

“Con là một cô nương không thể yêu đương.”

Cô nghĩ như vậy, bỗng nhiên có chút đau thương.