Editor: Ếch Xù
Bước chân vào quán trọ, việc dầu tiên Cố Thanh Kiều làm là kiểm kê số vết thương trên người mình. Báo cáo tổng kết như sau: trên đầu u ba cục, cả cánh tay bị bầm tím, trên bắp chân sưng lên ba khối. Nếu bỏ qua chỗ sưng to không bình thường trên pp thì tóm tại cũng coi như cơ thể còn nguyên vẹn.
Cô thực sự tức giận, vén tay áo lên đi tìm Nguyễn Tự Khung tính sổ, vậy mà người kia ngược lại cười hì hì khen:
“Không tệ, không tệ! Phàm là đệ tử phái ta, lần đầu xuống núi bằng truy mệnh mã xa, vết thương trên người tuyệt không ít hơn mười hai chỗ….Chúc mừng con! Rất có tiềm chất tu luyện võ công.”
truy mệnh mã xa : xe ngựa truy mệnh
Khiêu khích không thành công, tả tơi mà về.
Về đến phòng, cô viết bốn chữ ” Đại hải vô lượng” theo kiểu hành thư , thể chữ Lệ, lối chữ thảo mỗi kiểu một lượt, sau đó hướng bầu trời hát vang ” Ngươi sẽ không có kết quả tốt” (*) ba lần. Rốt cục, cơn tức giận trong lòng cũng được hóa giải vài không phẩy phần trăm nhỏ nhoi.
Đại hải vô lượng: Biển rộng không thể đong đếm
Hành thư: là dạng viết nhanh của chữ khải, được dùng trong các giấy tờ thân mật (như thư từ) và đề tranh. Chữ hành bắt đầu phổ biến vào thế kỷ 2. Khi được viết nhanh, chữ khải có thể được giản lược đi một hai nét để tạo thành một thư thể gọi là hành khải (行楷). Cũng tương tự như vậy, chữ hành sẽ biến thành hành thảo (行草). Tác phẩm thư pháp rất nổi tiếng Lan Đình Tập Tự (蘭亭集序) của Vương Hi Chi (王羲之) đời Tấn được viết với chữ hành.
Chữ lệ: là thư thể thông dụng trong công văn, kiểu chữ này rất phổ biến giữa thế kỷ 3 và 2 TCN.
Chữ thảo: (thảo thư) là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét, thí dụ như cuồng thảo (狂草) (chữ thảo viết điên cuồng) của Hoài Tố (懷素, khoảng 730-780)
(*): là bài này nè https://www.youtube.com/watch?v=PryoTjMRjPs Ếch k tìm đc link tiếng Việt :p
Hụt hơi!!!
” Cộc cộc.” Có người gõ cửa. Mở cửa ra, đập vào mắt Tiểu Kiều là sắc mặt lo lắng của tam sư tỷ.
” Tiểu sư muội, muội có bị thương nặng lắm không?” Buông mắt nhìn xuống, trong ngực tam sư tỷ là một đóng lớn chai chai lọ lọ. ” Hôm nay nhìn muội ngồi lên xe ngựa của Bao sư huynh đi trước, ta đoán muội nhất định bị thương không ít.” Sư tỷ bỏ trái bỏ phải toàn bộ đống chai lọ lên bàn, ” Ỏ đây có kim sang dược, hóa ứ cao, tỷ nghĩ hẳn là có ích cho muội…”
( Kim sang dược là thuốc cầm máu, còn hóa ứ cao là loại dùng để tan máu bầm )
Lời nàng chưa dứt, một bụng ấm ức bị nghẹn trong bụng Thanh Kiều theo nước mắt phát tiết ra ngoài, đọng lại ở vành mắt đua nhau rơi xuống.
—-Aizz, con người là thế. Một người lúc đang cắn răng chống đỡ nghịch cảnh, nếu có người khác an ủi, uất ức sẽ có cơ hội trào ra, muốn ngăn cũng ngăn không nổi.
“Muội đừng khóc, đừng khóc..” Tam sư tỷ đau lòng nhìn, thanh âm có chút phát run, “Bao sư huynh cũng không phải cố ý, huynh ấy từ nhỏ đã nóng vội, xuất thủ mau chuẩn hiểm, đánh xe ngựa cũng bạt mạng, người trên giang hồ đều gọi huynh ấy là ‘Bao truy mệnh’ .”
Choáng, thật sự là họ Bao sao? Aizz, ta nói nha Bao sư huynh, chớ nói đến mệnh, ta thấy đến ánh sáng ngươi cũng đuổi kịp ấy.
( Biệt hiệu của Bao sư huynh là Bao truy mệnh + kiểu đánh xe chạy bạt mạng nên Tiểu Kiều mới liên tưởng đến ông anh Bao này chạy theo kịp vs tốc độ ánh sáng :v )
Thanh Kiều lấy ống tay áo lau nước mắt, vừa thút tha thút thít, vừa tưởng tượng cảnh Bao sư huynh xuyên đến thời hiện đại tham gia đua xe. Nói không chừng, chờ hắn chạy hết một vòng lại thình lình phát hiện cảnh còn người mất, đông hồ chạy chậm lại, thước đo ngắn đi…. Thì ra, thì ra hắn đã vượt tốc độ ánh sáng tạo nên thời không hỗn loạn!! ( Einstein sẽ muốn gặp anh này lắm nè =]] ). Ầm ầm, thế giới chấn động, các nhà khoa học sục sôi, Einstein sẽ nhảy từ trong mộ ra trao tặng giải Nobel cho hắn, ông chủ của Ferrari và Lamborghini sẽ tài trợ cho hắn đua xe, nhưng mà thông minh nhất phải kể đến ông chủ tiệm bánh bao, bon họ mà liên thủ thì sẽ bội thu. Vì vậy cả thế giới mỗi ngày có thể thấy đại sư huynh trên màn ảnh, tay cầm lồng hấp cười ha ha: ” Ai nói bánh bao ta chỉ là món ăn vặt bình dân không lên được mặt bàn?!!” ( E sợ chị rồi đó o_O!!! )
“… Kỳ thực, muội cũng có chỗ sai.” Thanh âm của tam sư tỷ xa xa truyền tới, kéo cô vè thực tại.
” Người Kiền Nhất đường bắt nạt muội, muội có thể đi tìm sư phụ giúp hoặc nói cho chúng ta…” Sư tỷ một bên bôi thuốc, một bên nhẹ nhàng trách cứ, ” Sao lại không nói không rằng, lén chôn rau quả thối dưới cửa sổ người ta như vậy? Thối như vậy bảo bọn họ sao mà ngủ được? Muội hẳn là…”
Mùi rượu thuốc từ từ tản ra khắp phòng, cảm giác mát lạnh dần thấm vào da thịt, có chút giống dầu hoa hồng ( *). Cô chợt nhớ tới khi còn bé nghịch ngợm, mang cái đầu bị sưng lên một cục lớn về đến nhà, mẹ sót ruột, vừa xoa vừa dỗ: ” Sưng đầu, sưng đầu, hết, hết hết, đừng cho mẹ về thấy….”
(*): nguyên văn :红油 là một loại dầu có tính nóng, có nguyên liệu là ớt
Trong nháy mắt, tất cả đều đã thay đổi.
“…Tam sư tỷ, nhà của tỷ ở đâu?” Thanh Kiều bỗng nhiên hỏi.
” Nhà của ta?” Tam sư tỷ dừng hai môi đang tung bay lại, nghiêng đầu mỉm cười, ” Nhà ta cách Tây Lăng năm mươi dặm.”
” Gần thật!” Thanh Kiều thở dài, trong mắt phủ một lớp hơi nước dày, ” Tỷ bao lâu thì về nhà một lần?”
” Chuyện này sao..” Tam sư tỷ tay đổi một lọ thuốc mỡ khác, ” Bình thường hai tháng về một lần, nếu có chuyện thì mỗi tháng đều có thể về.”
Sau đó, Thanh Kiều không nói gì nữa, chỉ cuộn tròn người lại, đem mặt vùi thật sâu vào giữa hai đầu gối.
“Tiểu nha đầu!” Tam sư tỷ gõ đầu cô, “Nhớ nhà sao? Nếu không thừa dịp lần xuống núi này, tiện đường về thăm nhà đi.”
“Đã… không dám nghĩ tới…”
Thanh Kiều ngẩng đầu lên, cả mặt đều là nước mắt.
“Về thăm nhà…, muội không biết mình có thể về nhà nữa hay không..”
Cô cố sức cắn môi dưới, thân khẽ run, dường như đang lạnh vậy.
“….Muội đang nói bậy bạ gì đấy?” Tam sư tỷ nghi ngờ sờ trán cô, “Chẳng lẽ bị sốt sao? Tiểu sư muội, nhà ngươi cũng không xa mà, nếu nhớ nhà quá thì dùng bồ câu đưa tin cho Đông Phương và Tây Môn hai vị đại hiệp đến thăm là được mà. Đừng khóc, đừng khóc.”
Tiểu Kiều lau nước mắt ở khóe mắt, mỉm cười: “Được, muội biết rồi.”
Rửa mặt xong, tam sư tỷ mang cô xuống lầu ăn. Bao sư huynh đang uống canh, nhìn thấy dáng đi khập khễnh của cô thì bật cười:
“Chà…, còn có thể đi xuống sao? Rất tốt, rất có tiền đồ!”
Tam sư tỷ nội giận: “Bao sư huynh, huynh là thủ tịch đại đệ tử cao quý của Nhất đường lại có thể bắt nạt tiểu sư muội của Tam đường chúng ta như vậy chứ?”
“Sư muội trách tội ta sao?” Bao sư huynh hừ lạnh, cười nhạt, “Đến một người ta tiếp một người!”
Tam sư tỷ nhất thời cao giọng: “Bao Toàn Tài, huynh có tin ta dùng bồ câu đưa tin cho các sư muội, nói các muội ấy tìm vài con vật ở trong phòng huynh làm thịt ăn hay không?”
“…Ta cũng chỉ nói đùa thôi mà.” Bao sư huynh cụt hứng, hậm hực vùi đầu tiếp tục uống canh, “Cần gì phải…”
Tam sư tỷ mỉm cười, nghiêng đầu sang phía Thanh Kiều nói thầm: “Cả đời Bao sư huynh ghét nhất chính là gương mặt tròn của huynh ấy, nên đặc biệt thích sưu tập các con vật có mặt nhọn, thích đến độ thành si… Xuỵt, đừng nói cho ai biết, đây là bí mật của Ngũ Đóa Kim Hoa chúng ta…”
Thanh Kiều vốn còn rầu rĩ không vui, lúc này lại cười khúc khích thành tiếng
Ngồi vào bàn ăn, Thanh Kiều cầm muôi định múc canh ăn lại bị tam sư tỷ chặn lại dặn: “Hành tẩu giang hồ đừng lơ là cảnh giác.”. Sư tỷ cười giống như Quán Thế Âm Bồ Tát, bình tĩnh nói: “Bất cứ lúc nào, chúng ta cũng phải cảnh giác địch nhân mai mục đặt bẫy.”
Thanh Kiều nghe câu hiểu câu không, đành phải ngu ngơ gật đầu.
“Ăn một bữa cơm thôi mà muội cũng lo nhiều chuyện vậy!” Bao sư huynh cũng đang uống canh không nhịn được lên tiếng kháng nghị, “Lập dị!”
Tam sư liếc mắt trừng hắn, lấy một cây trâm bạc trên đầu mình đưa vào trong tô canh quấy quấy vài vòng, chờ thêm một chút, rồi cầm cây trâm đó ra chỗ sáng kiểm tra cẩn thận.
“…Không có độc, có thể yên tâm ăn.”
Tam sư tỷ thu lại trâm, quay lại cười dịu dàng với mọi người.
Rầm rầm, trong đầu mọi người đều là mênh mông cảm động, nghĩ thầm vị sư tỷ này không chỉ có thân hình, tâm tư cũng vô cùng tinh tế, cùng nàng xuất môn quả là chuyện đáng ăn mừng!
Nhưng mà Bao sư huynh lại bỏ cái muôi xuống: “Không uống! Có dầu bôi tóc, buồn nôn!”
Ách, chuyện này..
Mọi người bỗng nhiên ý thức được thực tế tàn khốc, đều vùi đầu ăn cơm, tốc độ cực nhanh. Trong chốc lát cơm tất nhân tán, trên bàn chỉ còn lại một tô canh trứng rong biển và sắc mặt có thể so với màu gan lợn của tam sư tỷ.
“Sư tỷ, Sư tỷ đừng buồn.” Thanh Kiều nơm nớp lo sợ nhìn mặt sư tỷ, bất chấp khó khăn cầm cái muôi: “Muội uống, muội uống cái này…”
Nhưng mà một tràng cười to đã cắt đứt hành động tiếp theo của cô.
“Ha ha ha ha, thiên —— ngoại —— phi —— tiên —— ”
Bỗng cánh hoa bay đầy trời ngập đất, từ từ bay vào mọi ngóc ngách của khách sạn bình dân. Hai dải lụa trắng bay thẳng từ cửa sổ vào, thế như giao long cuộn cột. Sau giải lụa trắng là một vị bạch y nữ tử, thấy nàng hai tay vung lên, lấy tư thế mềm mại hạ xuống đất.
“Cung nghênh Thần long ngọc nữ Nam Cung Vô Hận hàng lâm ” Ngoài cửa tràn vào rất nhều trẻ con, đồng thanh hô to: “Ngọc nữ hồng phúc tề thiên, thanh xuân vĩnh trú!”
Hàng lâm: đến
Thanh xuân vĩnh trú: trẻ mãi không già
Bạch y nữ tử quay người lại, gió hất tóc đen, ánh mắt lạnh lùng. Nàng cứ như vậy nghi thái vạn phương, ngạo nghễ đứng giữa phòng, dò xét những người đứng trước mặt.
Nghi thái vạn phương : mô tả sự xuất hiện, thái độ và tất cả mọi thứ đều đẹp.
Thật đẹp!!
“Xong, xong.”
Tiểu nhị ở bên cạnh đang thu thập cơm thừa rượu căn mặt lộ vẻ tuyệt vọng, đau thương không gì sánh kịp: “Nhiều cánh hoa như vậy bao giờ mới dọn xong đây!!!”
Ngọc nữ mắt điếc tai ngơ với khó khăn của xã hội loài người, nàng kéo hai tay, hai dải lụa trắng nhanh chóng bay trở về cánh tay. Nhìn quanh bốn phía, thấy đám người trong khách điếm đều ngây ra như phỗng ngắm mình, nàng mỉm cười, dường như đối với hiệu quả sân khấu hết sức hài lòng. ( tự kỷ thấy sợ >”< )
Tự hưởng thụ thành quả trong chốc lát, nàng rốt cục cũng mở miệng, thanh âm vừa trong vừa ngọt.
“… Nguyễn Tự Khung ở đâu?”
Thanh Kiều và tam sư tỷ nhìn nhau, rất ăn ý cùng giả điếc.
“Ta nói, Nguyễn, Tự , Khung, đâu?” Ngọc nữ mất hứng, từng chữ, từng chữ từ trong miệng nhảy ra.
Thanh KIều nhanh chóng vùi đầu, liếc nhìn khắp nơi….. Cách đó không xa, Bao sư huynh lấy tay che mặt lén lút lẻn đi.
“Ha! Bao Hữu Tài!”
Chỉ nghe một tiếng kêu khẽ, lụa trắng như thiểm điện chặn đường ra, quấn vài vòng quanh người Bao sư huynh. Hả? Bình thường hay mặc áo bào dài không nhìn ra tam sư huynh có dáng người tam giác ngược nha! Chậc chậc!
“Ngươi cho rằng núp một góc ta sẽ không phát hiện ra ngươi sao? ” Ngọc nữ tay cầm lụa tráng, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Vô dụng thôi !”
Bao sư huynh bị quấn thành xác ướp, không ngừng giãy dụa hòng chạy trốn.
Đúng vậy, vô dụng thôi! Thanh Kiều không kìm được lắc đầu ai oán…. Bao sư huynh, ngươi quá ngốc! Ngươi cho rằng muốn trốn là trốn được sao? Không, sẽ không, hình dáng ngươi như thế, khí chất của ngươi, tạo hình của ngươi, tất cả đều là tự nhiên! Đôi mắt híp u buồn kia của ngươi, chòm râu lưa thưa, cổ áo hình chữ v hơi hơi mở ra, còn cả cái bụng thịt thoáng lồi lên, đều khiến người ta cảm thấy như mộng như ảo; mà cái chân heo của ngươi, mỗi lần đi một bước đều như giẫm lên tâm Ngọc nữ, cỡ nào rung động lòng người! Aaa, đàn ông có nổi bật như ngươi, đi đến nơi nào cũng giống như đom đóm trong đêm đen, vô cùng rực rỡ, đặc biệt xuất chúng, ngươi không chạy thoát đâu!
Quả như vậy, Bao sư huynh hấp dẫn đang bước bật bước nhảy bị kéo tới trước mặt Ngọc nữ.
“Nói, Nguyễn Tự Khung ở đâu?!” Ngọc nữ nhấc cổ áo bao sư huynh, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“*(&%¥…” Bao sư huynh chắc là bị ngạt phát hoảng, hé ra gương mặt béo hồng giống hỉ đản.
(hỉ đản: trứng gà nhuộm đỏ để thông báo tin mừng )
“Vị cô nương này!” Tam sư tỷ rốt cục cũng lên tiếng, từ bên bàn cơm xa xa đứng dậy, “Có việc gì thì từ từ nói chuyện, cần gì phải động tay động chân ?”
Ngọc nữ cười nhạt: “Bảo Nguyễn Tự Khung ra đây rồi ta thả hắn.”
“….To gan, ngươi đây là coi thường phái Tây Lăng ta không có người sao?!”
Tam sư tỷ giận tím mặt, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai bắn hai chiếc đũa về phía Ngọc nữ.
Vút, vút!!
Ngọc nữ tay nhoáng lên, dễ dàng bắt được đôi đũa.
” Chỉ có chút tài mọn!” Nàng hếch mũi lên trời, “Bọn dong chi tục phấn các ngươi mà cũng xứng ở bên cạnh Nguyễn Tự Khung sao?”
Giống như để chứng minh mình thanh lệ thoát tục, nàng điểm nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng bay lên không. Phong thái nhẹ nhàng cũng đủ cho mọi người hít một hơi lạnh, túc vô thốn vật, phải, thật giống đóa thủy tiên chạm ngọc tinh xảo động lòng người. Cực kỳ tiên tử nha!
( Túc vô thốn vật: có nghĩa là khen chân nhỏ )
Tiếng chuông trên cổ chân tiên nữ nhẹ vang, mọi người mặt say mê, si ngốc nhìn nàng bay càng cao, bay càng cao, bay càng cao…
Bỗng nhiên, tất cả mọi người trầm mặc, cúi đầu đăm chiêu.
Ừ, nhìn thấy lòng bàn chân đen kịt của ngọc nữ, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng âm thầm hạ quyết tâm: Sau này ra ngoài nên đi tất đi giày đầy đủ.
“Kẻ nào đến gây sự?
Thanh âm hờ hững, có người từ trên lầu đi xuống, phong hoa tuyệt đại, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Tự Khung!”
Ngọc nữ mừng rỡ, phấn đấu quên mình hướng người đó nhào tới.
“Thì ra là ngươi.” Nguyễn Tự Khung mỉm cười, không dấu vết né tránh tiên tử đang nhào vào lào lòng mình, thối lui đến bên cạnh Bao sư huynh.
“Tự Khung, thiếp tìm chàng khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được chàng!”
Ngọc nữ không để ý đến sự hờ hững của Nguyễn Tự Khung, ngược lại mừng đến chảy nước mắt, càng làm cho lòng người cảm động.
“Chúc mừng, chúc mừng, đạt được mong muốn là mỹ sự lớn nhất đời người.”
Nguyễn Tự Khung một bên gật đầu, một bên vừa gỡ vải trên mặt Bao sư huynh vừa ghé vài tai Bao sư huynh hỏi nhỏ: “Ầy, quý tính vị cô nương đây?”
Thanh âm không lớn không nhỏ lại làm cho khuôn mặt đang tươi cười của Ngọc nữ so với Trường Thành còn dài hơn.
“Chàng, chàng lại có thể quên thiếp sao!” Ngọc nữ vừa tức vừa xấu hổ, chân nhỏ giẫm một cái, nước mắt ào ào từ khóe mắt lăn ra.
Nguyễn Tự Khung thần tốc nghe Bao sư huynh thì thầm xong, nhìn thây giai nhân rơi lệ, ôn hòa mỉm cười: “Nam Cung cô nương, mới vừa rồi tại hạ chỉ nói đùa thôi.”
Ngọc nữ lập tức nín khóc mỉm cười.
Gì, lừa người!
Thanh Kiều méo miệng, khóe mắt liếc nhìn Bao sư huynh lặng lẽ lau mồ hôi.
“Không nên gọi người ta là Nam Cung, gọi Vô Hận đi! Người ta tìm chàng thật vất vả…” Ngọc nữ lần hai lại xông lên, muốn bắt tay áo Nguyễn Tự Khung lại bị người tránh đi nhẹ bẫng.
Vô Hận… Thanh Kiều Bỗng nhiên nghĩ đến bác gái họ Tây Môn, không nhịn được mà rùng mình.
“Nam Cung cô nương không ở Thần Long Các lại tới Trung Nguyên làm gì?” Nguyễn Tự Khung cười tủm tỉm, tìm đề tài rời đi trọng tâm câu chuyện.
“Thần Long Các có gì tốt? Buồn muốn chết!” Ngọc nữ lại bắt đầu thói quen giậm chân, thiên chân khả ái: Tất nhiên là phải tới Trung Nguyên rồi, Trung Nguyên cái gì cũng có, mỹ nam cũng thật nhiều!”
“Phụt!” Trong góc phòng có người phun ra một miệng trà.
“Nam Cung cô nương thích mỹ nam cần gì phải đến Trung Nguyên” Nguyễn Tự Khung tốt tính, mặt không thay đổi vẫn cười, “Theo ta thấy, vị hôn phu Thân Vưu của cô nương quả là người si tình, hắn vì tìm ngươi đã đến tận cửa Tây Lăng đó.”
Thân Vưu? Thanh Kiều thầm nghĩ, tên này sao nghe quen tai vậy?
“Thật sao?” Ngọc nữ kinh hãi, hai tay khum lại bịt miệng, mắt to vụt sáng, giả bộ kiểu pose thuần khiết kinh điển.
“Lừa cô nương làm gì?” Nguyễn Tự Khung thở dài, “Hắn vì tìm ngươi, đã phao tin đồn mình là tuyệt thế mỹ nam khắp nơi. Tại hạ phái đệ tử đến điều tra còn bị người của hắn dùng Liệt Diễm Trảm đánh trọng thương.” ( đọc đến đây phải công nhận thấy tội ông anh Thân Vưu ghê, yêu phải đứa dở dở hâm hâm….) Đang nói chuyện, ánh mắt hướng về phía Thanh Kiều.
Thanh Kiều chợt nhớ ra— ái chà, thì ra Thân Vưu là nam nhân che mặt chết tiệt kia! ( xem lại chương 36)
“Cái này, như vậy…” Ngọc nữ hơi hoảng hốt nghiêng đầu sang một bên, ” Không biết đệ tử của chàng có bị thương nặng không? Hắn cũng không cố ý làm đệ tử chàng bị thương… Chàng bảo thiếp nên làm thế nào cho phải?”
“Nam Cung cô nương không cần lo lắng, nói không chừng cô nương và đệ tử này còn là người quen đó.” Nguyễn Tự Khung khóe miệng nhếch lên, vẫy Thanh Kiều lại, “Giang hồ có tứ đại thế gia: Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Đường. Vị đệ tử này của ta là nữ nhi của Đông Phương Hồng và Tây Môn Bất Bại hai vị đại hiệp, nói không chừng hai người đã từng gặp quá.” Dứt lời còn hướng Thanh Kiều nháy mắt đầy ẩn ý.
Thanh Kiều nhất thời xụi lơ tay chân.
Mẹ ơi! Đông, tây, nam, bắc, trung phát tài, trong tiểu thuyết kiếm hiệp thích nhất dùng họ kép, ta sao lại không nghĩ tới nhỉ? Giờ thì tốt rồi, lời nói dối tất yếu bị vạch trần!
Ngọc nhãn trợn to, một đôi con ngươi dịu dàng trong suốt, từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát cô, đến lỗ chân lông cũng không bỏ qua. Một lúc lâu sau, thật sự rất lâu, lâu đến mức, Cố Thanh Kiều cảm thấy chân tay lạnh băng, hô hấp cũng bị đình trệ lại đến sắp ngất, ngọc nữ rốt cục cũng mở miệng: “Thiếp chưa từng thấy nàng, thiếp không biết nàng.”
Bịch!
Thanh Kiều nghe thấy tiếng trái tim mình rơi xuống đáy vực, rõ ràng rành mạch.
“…Nhưng mà, cũng không có gì lạ cả.” Thanh âm lười biếng của Ngọc nữ tiếp tục vang lên, “Tây Môn và Đông Phương hai đại thế gia sớm đã quy ẩn giang hồ, không tham dự vào phân tranh giang hồ nữa. Thiếp tự nhiên là cũng không biết hậu nhân hai nhà.”
Thanh Kiều lúc này mới thở phào một hơi, nghĩ thầm: “Ta van cô, tiên nữ! Cô có thể một lần nói hết câu không!”
Nguyễn Tự Khung tựa hồ ngoài ý muốn, hơi nhíu mày, lần thứ hai nở một nụ cười mơ hồ với Thanh Kiều.
Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười như gió xuân này đầu Thanh Kiều xuất hiện một khuôn mặt quỷ dị khác— mị hoặc cuồng quyến trong truyền thuyết !! (chú thích kèm ảnh bên dưới)
Aaaaaa, sét đánh! Có ba cái cột thu lôi cũng không kháng cự được tia sét tà mị (tà mị lôi) này!!!
Cô nhanh như chớp chạy về phòng