Phồn hoa tự cẩm, bách điệp tề vũ, điểu ngữ hoa hương
Vòng qua một khóm hoa đương nở rộ, sóng nước soi tỏ trời xanh mây trắng, thuyền khẽ lướt trên hồ nước, hết thảy mềm mại tĩnh lặng tựa như địa lão thiên hoang
Chèo thuyền chèo đến mức mệt rã, mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Thiệu Nghĩa đã ngủ, mi dài rủ xuống hô hấp đều đều, Thanh Kiều nâng má, nín thở nhìn phong cảnh xa xa.
“—–vì sao lại đi theo ta?”
Lục Tử Tranh không biết đã mở mắt từ khi nào, trong ánh mắt nhìn về phía cô tràn đầy sự nghiên cứu.
Thanh Kiều quay đầu lại, thấy người trước mắt tóc dài buông xõa làn da tỏa ánh sáng bạc, một đôi mắt hoa đào sóng mắt xinh đẹp, câu hồn đoạt phách.
Như Lai Ngọc Hoàng Maria, ta phải khiếu nại các người bất công còn thêm kỳ thị, một nam nhân sao có thể lớn lên với bề ngoài như vậy, đúng là nghiệp chướng a!
“Bởi vì…..” Cô cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, nhịn không được liếm liếm môi: “…..Tuy rằng ngươi tương đối kỳ dị, nhưng vẫn còn nhân tính hóa….”
Lục Tử Tranh nhướng mày, phụt cười ra tiếng: “Cô vẫn thích nói những từ ta nghe không hiểu, thôi thôi.”
Lấy tay làm gối ngẩng đầu nhìn trời, hắn mặt đầy sung sướng nhàn hạ, dường như rất hưởng thụ: “Bất luận cô tin hay không tin, cô đã lên thuyền này, ta cảm thấy rất vui vẻ.”
Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
“Ta cả đời này, chưa bao giờ từng vui vẻ như thế.”
Không phải đâu khổng tước nam, khi ngươi bước chân lên thuyền đã hưng phấn như vậy, sao ngươi có thể từ nhỏ đã là một người cô đơn?
Thanh Kiều không biết nên nói gì, đành phải khúm núm nói: “…..Vui vẻ là tốt rồi, chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi.”
“Đúng rồi, cô cảm thấy phong cảnh nơi này thế nào?” Lục Tử Tranh bỗng nhiên lại hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.
“……Đẹp lắm, đẹp lắm.” Thanh Kiều nhìn quanh bốn phía, trời trong mặt trời rực sáng hoa cỏ um tùm, cỏ lau nhẹ lay động trên mặt nước, quả thật rất đẹp, đẹp như tiên cảnh.
“Nhân sinh (đời người) như vậy….có lẽ cũng không tồi.” Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt mơ hồ hướng về chân trời, nhưng chỉ chốc lát đã quay lại, lần nữa biến thành tinh quang bắn ra bốn phía.
“Đáng tiếc thiên địa này quá nhỏ, không dung được ta.” Hắn đứng lên, đứng trên mũi thuyền, tóc dài như mực tay áo tung bay, “Dựa vào thiên phù hộ mà sống tạm, không bằng cùng thiên sóng vai tự do!” (đoạn này bên dưới tác giả sẽ chú thích)
Thanh Kiều nhìn bóng lưng hắn, không biết sao lại nhớ tới câu “Di thế nhi độc lập”.(Vứt bỏ mọi chuyện trên thế gian) (1)
Kết cục của Lý phu nhân (2) cũng không tốt lắm nha, cô mặt nhăn mày nhíu.
Nhưng khổng tước nam nói lời này, lại không kìm được khiến cô có chút thay đổi về hắn—-thì ra hắn cũng có thể có lúc hiệp nghĩa như vậy.
Dọc theo đường thủy đi mãi cho tới chạng vạng, Thanh Kiều cuối cùng mệt đến không chèo nổi nữa.
“Tư Không ca, chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục đi như vậy không thể lên bờ sao?” Cô đẩy mái chèo, buồn rười rượi lầu bầu, “Ta vừa mệt vừa đói, chèo không nổi nữa.”
“Có thể lên bờ mà!” Lục Tử Tranh xoay người, dịu dàng cười với cô, “Trên người tiểu thiếu gia này mang theo truy hương hai canh giờ trước đã mất công hiệu, chúng ta đã sớm có thể lên bờ.”
“—–ngươi vì sao không nói sớm?” Thanh Kiều giận tím mặt, răng nanh nghiến kèn kẹt.
“Ai da, ta đây còn không phải là nhìn cô chèo vui vẻ, không đành lòng cắt ngang sao? Ai biết được cô không kêu một tiếng chèo cả buổi?” Lục Tử Tranh liếc cô một cái, có chút hờn dỗi như có như không, “Cô đứa bé này cái gì cũng tốt, chỉ là nội tâm quá thành thật!”
Thanh Kiều câm nín, đành phải ngẩng đầu ngước mặt 45 độ nhìn trời, vẻ mặt ưu thương rất nghệ thuật.
Cuối cùng ba người tìm được một bến đò lên bờ, tâm tình Lục Tử Tranh đặc biệt tốt, quay đầu ngoắc bọn họ nói: “Đến đến, ca ca đưa các ngươi đi ăn đồ ăn ngon. Đinh Đinh muội, muội thích ăn cái gì nhất?”
Thanh Kiều chỉ cảm thấy hai tay đau nhức không thôi, rũ bả vai xuống chân tay dài lòng thòng như vượn: “….Đều được, đều được, chỉ cần đường gần là tốt rồi.”
Lục Tử Tranh đáng giận kia còn cố tình không nghe thấy, dẫn bọn họ bảy rẽ tám quẹo, cho tới khi trăng sáng nhô lên cao mới vào một khách điếm.
“Các vị khách quan muốn gọi gì?” Một tiểu nhị mập đi ra tiếp đón bọn họ, khuôn mặt gấu trúc tròn tròn, ba điều lùn đen xấu đều đủ cả.
Thanh Kiều vốn mệt đến mức toàn thân hư thoát, vừa thấy vị tiểu ca này, tinh thần không khỏi lâm vào chấn động—-ai da da~~~ đây không phải Thông Thông thiếu gia trong “Giang hồ ân cừu ký” sao? Ta nói đại hiệp, ngài sao lại xuyên tới người này chứ?
“—–chuẩn bị cho chúng ta một bàn ăn, thêm hai gian phòng hảo hạng.” Lục Tử Tranh cười với tiểu nhị, những người khác trong khách điếm đều bị điện giật đến bỗng chốc ngây người.
“…..Được được được! Có liền đây!” Tiểu nhị lấy lại tinh thần, cất bước chân ngắn nhỏ chạy như điên.
Đến khi đồ ăn lên bàn, Lục Tử Tranh tự nhiên cầm lấy bát đũa trước, Thanh Kiều đầu tiên nhìn về phía Thiệu Nghĩa, ngữ khí thân thiện nói: “Công tử, ngài không ăn sao?”
Dọc theo đường đi Thiệu Nghĩa rất ít nói, lúc này lại bày vẻ mặt táo bón đau khổ. Hắn nhìn nhìn đồ ăn, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ngài nhiều ít gì cũng ăn một chút đi, ta biết ngài oán ta, nhưng ngài cũng không thể làm khó dễ thân thể chính mình nha, đúng không?” Thanh Kiều ôn nhu cầu xin, kéo kéo ống tay áo Thiệu Nghĩa bày tỏ thành khẩn.
Thiệu Nghĩa khẽ mím môi, mang tai nhuộm một màu hồng nhàn nhạt.
“—–ai da, tiểu thiếu gia người ta thân kiều thịt quý ăn không nổi sơn thôn dã thực, cô lo lắng cái gì?” Lục Tử Tranh đột nhiên mở miệng, âm dương quái kí (ngữ khí kỳ quái) chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Thanh Kiều liếc xéo hắn một cái, đang muốn mở miệng phản bác, chợt nghe Thiệu Nghĩa lẳng lặng lên tiếng: “Xuân Kiều bón cho ta ta sẽ ăn.”
Nhướng mày, tươi cười trên mặt Lục Tử Trạnh sâu thêm một phần: “Yo, tiểu gia ngài là không có tay hay là không có miệng, ăn một bữa cơm cũng muốn người hầu hạ?”
Thiệu Nghĩa không buồn không giận, vẻ mặt trấn tĩnh lặp lại một lần lời nói vừa rồi: “…..Xuân Kiều bón cho ta ta sẽ ăn.”
Sắc mặt Lục Tử Tranh ngưng đọng, vừa muốn nói thêm gì đó, Thanh Kiều đã mau chóng bưng bát lên cười với Thiệu Nghĩa: “Được được, ta bón cho ngươi ăn.”
Nói xong liền múc một muôi canh đặt tới cạnh miệng hắn, lại trừng Lục Tử Tranh một cái, ý bảo hắn im miệng.
Thiệu Nghĩa uống xong muôi canh này, trên mặt lộ ra biểu cảm ý vị sâu xa.
Lục Tử Tranh lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nhắc lại.
Bón cho thái tử uống hết nửa bát canh, Thanh Kiều đưa tay gắp cá viên chân trâu trên bàn.
Cô đã chèo thuyền hơn nửa ngày, hơn nữa chưa ăn gì cả, tay sớm đã run rẩy quá mức, nhưng cá viên kia lại vừa nhỏ vừa trơn, thế nào cũng không gắp nổi.
Bất đắc dĩ gọi tiểu nhị: “Làm phiền ngươi, đổi một đôi đũa nhỏ hơn một chút cho ta.”
Tiểu nhị mập đáp: “Cô nương, chúng ta ở đây đều thống nhất một cỡ, không có loại nhỏ hơn.”
Thanh Kiều khó xử nhìn nhìn Thiệu Nghĩa, hắn vẫn mặt không chút thay đổi như trước; lại nhìn nhìn Lục Tử Tranh, tên không tước nam này hếch mũi lên trời quay đầu một bên, căn bản không có ý muốn giúp.
Thở dài, chỉ có thể kiên trì gắp những món ăn khác. Nhưng tay cô vẫn run run, lại ngay cả khoai tây sợi cũng gắp không nổi.
“Đứa bé này thật thiếu rèn luyện.” Lục Tử Tranh vẻ mặt đứng đắn bình luận cô, gãi đúng chỗ ngứa.
“Ngươi!” Thanh Kiều chán nản. Cô vốn đã mệt, bây giờ lại thêm bị người cười nhạo, dứt khoát để đũa sang bên nói với Thiệu Nghĩa: “Không ăn, công tử, chúng ta uống canh!”
Vì thế Thiệu Nghĩa lại bị đút thêm nửa bát canh.
Cuối cùng thái tử mặc kệ, vẻ mặt kiên quyết không mở miệng: “….Không ăn.”
“Mới ăn có chút như vậy sao đủ?” Thanh Kiều lo lắng nhìn hắn, “Nếu không lấy cho ngài bát cháo?”
Aiz, Shota, cô nãi nãi hiện giờ đang mỏi tay, chỉ có thể bón cho ngươi chút thức ăn lỏng, ngươi nhịn nhịn a.
Thiệu Nghĩa đỏ mặt nói quanh co nửa ngày, cuối cùng một ngón tay chỉ tiểu nhị mập giá họa: “Chủ yếu là hắn quá xấu, đứng ở đó nhìn ta ăn không vô.”
“Hả?”
Tiểu nhị giống như bị giáng đòn cảnh cáo, lập tức tê liệt ngã trên mặt đất: “Tiểu nhân, tiểu nhân đứng chỗ này cũng phạm sai sao?”
Nhìn sang gương mặt vô cùng thân thiết của tiểu nhị, tâm Thanh Kiều không đành ôn hòa trấn an nói: “Đâu có đâu có, ngươi rất tuấn tú mà. Nếu ngươi tới chỗ chúng ta hát hí khúc, thế nào cũng có thể lấy được một vai diễn.”
Tiểu nhị khó nén thương tâm, nâng khuôn mặt u oán nhìn cô: “Thật vậy chăng?”
A~~~
Thanh Kiều nhịn không được trợn trắng mắt, quá giống quá giống, quá giống hình ảnh là dấu hiệu của Thông Thông thiếu gia! Nếu không phải lúc này có Lục Tử Tranh ở bên canh, cô thực hận không thể xông lên nắm chặt tay hắn hỏi: “Thông Thông thiếu gia, tiểu ải mã (ngựa lùn) (3) của ngài đâu? Cơ sở ngầm bí mật của ngài đâu? Còn cả Tiểu Cương ca và Kiều Kiều cô nương đã đi đâu rồi?!”
Thật vất vả mới bón cho Thiệu Nghĩa ăn xong, Thanh Kiều đã không còn khí lực kén cá chọn canh, dứt khoát ăn một bát cơm chan canh cho xong chuyện. Bước chân lềnh bềnh lảo đảo về phòng, cô lập tức mềm nhũn nằm phịch xuống đệm, không muốn đứng lên nữa.
Mệt mỏi quá, tay mỏi đầu váng, khung xương toàn thân đều muốn rụng rời…..Aiz, đầu năm nay chăm sóc trẻ em thật không dễ dàng….
Cô cảm thấy mình đang lĩnh hội sâu sắc được tinh hoa và đau khổ của những người mẹ độc thân, nhịn không nổi nhíu chặt hai hàng lông mày bắt đầu nghẹn ngào: “Trên~~ thế giới chỉ có mẹ tốt, con~~ của mẹ như bảo bối….”
Vừa rên, vừa rơi lệ cho vận mệnh bi thảm của mình, rên rỉ rên rỉ, dần dần mơ màng ngủ.
Đang mơ mơ màng màng bỗng phát hiện chăn di chuyển, kéo mí mắt nhìn, thấy một cái bóng đen đứng trước giường cô âm u lay động.
“—–yêu quái từ đâu tới!” Cô hét lớn một tiếng, xoay người một chưởng đẩy bóng đen kia ra: “Ác linh lui xuống! Đại lực Kim cương chưởng! Ma mễ ma mễ hống!” (m k tra rõ được nhưng mà đại ý câu này là để khu tai trừ quỷ)
Bóng đen thình lình bị đánh, lùi lại nửa bước tới đầu giường, thân mình bắt đầu không ngừng run run, dường như đang cố gắng kìm nén cái gì.
Thanh Kiều cúi đầu lộn một vòng, nhanh chóng trốn vào trong cùng giường, lại lôi chăn co mình cuốn thành một đống, chỉ thò ra một đôi mắt đang đảo loạn.
Tất cả các động tác lưu loát không hề do dự, tốc độ cực nhanh, liên tục trôi chảy, quả thực khiến người ta than phục.
“Ngươi, ngươi lả người hay quỷ? Cảnh, cảnh cáo ngươi không được giết ta!” Thanh Kiều trừng trừng nhìn bóng đen trước mắt, vừa run rẩy vừa lấy sức đe dọa, “—–không gạt ngươi, ở trên ta có người!”
Bóng đen kia vẫn run rẩy cả buổi, cuối cùng bất động, lẳng lặng đứng tại chỗ, dưới ánh trăng lộ ra một hàm răng trắng :
“—-ta nói Tiểu Kiều a, muội học được đại lực Kim cương chưởng này từ bao giờ thế?”
Vẻ mặt Thanh Kiều suy sụp, gần như sắp khóc: “Đại hiệp, ngài tha cho ta đi! Tiểu nhân còn muốn ngủ nữa!”
Bóng đen không nóng không vội đốt đèn, tự mình từ từ ngồi xuống cạnh bàn, mỉm cười bắt đầu đánh giá cô.
“Đến, cùng nói chuyện với ca ca, bên trên muội còn có ai?”
“Lục Tử Tranh!” Thanh Kiều cắn răng, mím môi, chuẩn bị trở mặt, “Lão nương cơm chiều cũng chưa ăn đủ, bây giờ ngay cả ngủ cũng không để ta ngủ yên?!”
Người tới nheo đôi mắt hoa đào, gõ bàn từng cái tưng cái: “Đã biết là muội tham ăn, đi ra nhìn xem, ca ca mang cái gì đến cho muội này?”
Tò mò thò đầu nhìn, Thanh Kiều nhịn không được hưng phấn hét chói tai: “Ai da! Bánh trôi!”
“—–còn có thịt.” Lục Tử Tranh liếc cô một cái, sắc mặt có chút đắc ý, “Mới ra khỏi nồi đang nóng hổi, muội muốn hay không?”
“Muốn muốn!” Thanh Kiều vội vàng gật đầu liên tục, lập tức dùng ánh mắt si ngốc vô cùng buồn nôn ngóng nhìn hắn, “Tử Tranh a, huynh đúng là huynh đệ tốt của ta đó!”
“Huynh đệ?” Liếc xéo cô một cái, khuôn mặt Lục Tử Tranh phủ lên nụ cười ngoài thật trong giả, “Nếu thực coi ta là huynh đệ, muội có thể tin được bao nhiêu lời của ta?”
“Cái, cái này….Trong năm câu nói thế nào cũng tin được ba câu…..” Thanh Kiều lau mồ hôi, ánh mắt có chút mơ hồ không hiểu.
“Ba câu?” Lục Tử Tranh nhướng mày, cười lạnh, “Muội đối với ‘huynh đệ’ đúng thật là tốt.”
Thanh Kiều nhanh chóng cúi đầu, làm trạng thái thẹn thùng nhăn nhó: “Ngài bằng lòng muốn nghe lời nói dối, thì người ta cũng không để ý mà sửa ba thành năm đâu….”
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên rớt xuống âm độ, quạ đen chậm rãi bay qua giữa một màn im lặng.
Quác, quác, quác.
“…..Há to miệng.” Lục Tử Tranh nhìn cô nửa ngày, lẳng lặng lên tiếng.
Thanh Kiều sợ hãi ngẩng đầu, cắn môi dưới tội nghiệp nhìn lại hắn.
“—–ta bảo cô há to miệng!” Hắn có chút không kiên nhẫn.
“Đừng! Đừng! Ta sửa ba thành sáu còn chưa được sao? Nếu không đổi thành tám?” Thanh Kiều bị dọa nhảy dựng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó gấp đến độ sắp khóc, “Đừng cho ta uống thuốc độc a, người đứng sau ta tuy là hùng mạnh, nhưng tạm thời không có thần y diệu thủ y tiên độc vương….”
Lục Tử Tranh mắt điếc tai ngơ, xoay người múc một muôi gì đó đưa tới bên miệng cô.
“Ăn.” Hắn lời ít mà ý nhiều ra lệnh.
Hả hả hả?
Thanh Kiều trợn mắt há hốc mồm nhìn vật thể trắng mập trước mắt—-bánh trôi, cảm thấy trên trán có dòng nước nhỏ dòng dòng tuôn ra.
“….Ngài, ngài có phải bị sốt hay không?” Cô lắp bắp hỏi thăm một câu, “Có uống thuốc đúng giờ hay không?”
Lục Tử Tranh mặc kệ cô, nhét cả cái bánh trôi vào miệng cô.
“Nhai.” Hắn lại ra lệnh.
Dưới dâm uy không thể không khuất phục, Thanh Kiều yên lặng khép miệng, bắt đầu máy móc nhai nuốt, vừa nhai vừa trừng mắt lớn như cái chuông đồng.
Một miếng, một miếng, lại một miếng nữa.
Yêu nam Lục Tử Tranh cứ thế ngồi bên giường cô, “Bón” cho cô ăn hết trọn mười cái bánh trôi.
“Ăn ngon không?”
Bón xong miếng cuối cùng, yêu nam rốt cục nhớ ra là nên quan tâm phản ứng của cô một chút.
Thanh Kiều lắc đầu, lại gật gật đầu—-hiện tại trong đầu cô trống rỗng, hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
“Không cần phải khẩn trương như vậy.” Lục Tử Tranh ôn hòa cười, vỗ vỗ bả vai cô trấn an nói, “Ta chỉ là đột nhiên rất muốn nếm thử cảm giác hầu hạ người khác một chút.”
A, thì ra là như vậy?
“Vậy, vậy trước mắt cảm giác của ngài như thế nào?”
Thanh Kiều ngậm một miệng gạo nếp, bắt đầu dùng giọng nói không rõ ràng phỏng vấn.
“Ta cảm thấy…..nhân sinh có một số việc, nếu có thể thỉnh thoảng thực hiện, cũng coi như không quá tồi.”
Lục Tử Tranh nâng cằm lên, nhìn trăng sáng xa xa ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu nói.
Tác giả: Long trọng giới thiệu với mọi người bài hát Lục soái ca đọc—“Nhâm tiêu du”