Chính là Trịnh Sơn và Tô Ngọc Như kia, chính bọn họ đã phản bội cô.

Một người là vị hôn phu mà sắp tới cô sống chung một căn nhà, một người là chị kế của cô.

Vậy mà hai người họ lại phản bội cô để đến với nhau.

“Ngọc Nhi, mày còn đứng trơ hai con mắt ra đó làm gì? Mày không biết đỡ bà ấy đứng dậy à?” Trịnh Bá Nhã quăng cho Tô Ngọc Nhi một cái liếc rồi nói với giọng giận dữ.

Tô Ngọc Nhi mặc kệ những lời bàn tán xôn xao, mặc kệ những cái liếc nhìn của Trịnh Bá Nhã, cô vẫn đứng im đó không một hành động nào.

Thấy vậy, bà Trịnh liền tự mình đứng dậy và đi về phía Tô Ngọc Nhi rồi nói: “Ngọc Nhi, mày đã không đỡ tao thì mày cũng phải mở miệng xin lỗi tao một tiếng chứ?”

Tô Ngọc Nhi trước sao sau vậy, cô không làm sai thì hà cớ gì phải bắt cô xin lỗi chứ?

“Tôi thấy hai người diễn quá đạt rồi đấy! Các người muốn gì nói hết đi.” Tô Ngọc Nhi lạnh lùng, nói với giọng giận dữ.

“Tô Ngọc Nhi, mày mau mở cái họng câm của mày ra mà xin lỗi tao một tiếng đi.

Nếu không mày đừng hối hận.” Bà Trịnh liên tục gây khó dễ cho Tô Ngọc Nhi.

Bà Trịnh tiến lên giáng một cái tát đau thấu trời lên mặt Tô Ngọc Nhi.

Gương mặt Tô Ngọc Nhi đỏ ửng, một bên má in rõ năm dấu tay của bà Trịnh.

Tô Ngọc Nhi đã tức giận đến mức nóng cả người.

Chỉ hận cô thể đánh lại bà ta ngay lúc này.

Tiểu Bảo từ xa nhìn thấy ồn ào liền sai người đi báo Bạch Nhược Phong, cậu bé nhanh chóng đi đến chỗ Tô Ngọc Nhi.

Tiểu Bảo nhìn gương mặt đỏ ửng của Tô Ngọc Nhi, hai mắt cậu bé lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

“Các người đã làm gì chị ấy? Mau nói đi!”

“Mau nói đi! Các người đã làm gì chị ấy?”

Tiểu Bảo giận dữ hét lớn, mặc dù còn rất nhỏ nhưng lời nói cậu bé rất có khí chất người lãnh đạo.

“Giải tán đi!” Một giọng nói phát ra từ phía sau truyền đến.

Bạch Nhược Phong và một số người nghe tin ồn ào đã đến.

Bạch Nhược Phong cũng không khác gì Tiểu Bảo, người đầu tiên anh để ý đến chính là Tô Ngọc Nhi, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng, những dấu tay hằn rõ trên má của cô làm Bạch Nhược Phong rất tức giận.

“Ngọc Nhi, cô có sao không? Mau lấy nước đá cho cô ấy chườm mặt.” Bạch Nhược Phong quay sang hỏi Tô Ngọc Nhi rồi nói với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ ngay lập tức làm theo lời của Bạch Nhược Phong.

“Sếp Bạch, chính cô ấy đụng trúng tôi làm tôi ngã nhào ra đất.

Tôi chỉ muốn cô ấy xin lỗi tôi một tiếng, cô ấy không xin lỗi lại còn ra tay với tôi.”

“Tôi chỉ là tự vệ lại nên…”

Bà Trịnh nhìn thấy Bạch Nhược Phong đến, bà đã đổi trắng thay đen, đổi đúng thành sai, làm ra mình là người bị hại.

“Đủ rồi!” Bạch Nhược Phong tức giận la lớn.

Bà Trịnh biết cậu chủ nhà họ Bạch đã rất tức giận, bà không còn cách nào khác đành phải cầu xin sự tha thứ từ Bạch Nhược Phong.

“Sếp Bạch, tôi đã biết lỗi rồi.

Anh hãy tha lỗi cho tôi, anh hãy bỏ qua cho Trịnh gia nhà chúng tôi.”

Tô Ngọc Nhi cảm thấy những con người này thật tráo trở, hai mặt.

“Tô Ngọc Nhi không tốt đẹp như những gì cậu nghĩ đâu.

Cô ta là một người vì tiền mà bán thân, vì tiền mà phản bội vị hôn phu của mình.

Bỏ nhà đi bụi sống với trai.”

Từng có thành kiến không tốt với Tô Ngọc Nhi, bây giờ lại còn chính tai nghe được những lời như vậy, Bạch lão gia và Bạch phu nhân càng có ấn tượng không tốt về Tô Ngọc Nhi.

Từ Bảo Tú cũng không ưa gì Tô Ngọc Nhi, đây là cơ hội tốt để cô ta lấy lòng ông bà Bạch, cô thêm dầu vào lửa cho câu chuyện này.

“Ngọc Nhi, tôi không ngờ cô lại là con người như vậy.

Nhìn hiền lành như thế này ai mà nghĩ cô lại là con người phản bội, ham tiền mà bán thân chứ…”

Lời nói còn chưa dứt, Bạch Nhược Phong đã quăng cho Từ Bảo Tú cái liếc sắc bén, như muốn chém ngang người cô.

Từ Bảo Tú sợ hãi khi bị ánh mắt sắc bén của Bạch Nhược Phong nhìn thấy, cô không còn dám hó hé một lời nào nữa.

Bạch lão gia và Bạch phu nhân tức giận không nói nên lời, hai người sắp phát hỏa tại đây.

“Bạch Nhược Phong, đây chính là người mà con cho Tiểu Bảo suốt ngày ở bên cạnh cô ta sao? Từ nay, con không được cho thằng bé đi sang đó.”

“Con tính giải quyết với tập đoàn họ Trịnh này như thế nào? Còn về cô ta, con nghĩ làm sao qua lại với con người như cô ta vậy chứ?”

Tô Ngọc Nhi tức giận, cô không thể nhịn được nữa, nãy giờ đã quá sức chịu đựng của cô.

“Các người nói đủ chưa? Ai làm sai người họ Trịnh các ngươi là người hiểu rõ nhất.”

Ngay lúc này, Bạch Nhược Đồng cũng nghe phong phanh rằng Tô Ngọc Nhi đang có chuyện.

Bạch Nhược Đồng ngay lập tức đến nơi xảy ra chuyện lớn, nhìn thấy đám đông này rất hiếu kỳ, còn có cả người nhà họ Trịnh, kèm theo lời kể của nhân viên phục vụ lúc nãy.

Anh đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

“Đủ rồi! Các người đừng nghĩ những chuyện xấu này chỉ gia đình các người biết.

Đừng nghĩ các người có thể qua mắt được chúng tôi.” Bạch Nhược Đồng nghiêm túc nói.

Mọi người hướng ánh nhìn về phía Bạch Nhược Đồng, ông bà Bạch cũng không ngoại lệ, hai người họ chau đôi mày lại, gương mặt âm trầm.

“Tiểu Đồng, con nói như vậy là có ý gì chứ?” Bạch phu nhân lo lắng hỏi.

“Cha mẹ, hôm nay con sẽ nói sự thật cho hai người biết.

Người đã phản bội và quyến rũ tên Trịnh Sơn chính là Tô Ngọc Như, chị cùng cha khác mẹ với Ngọc Nhi, chứ không phải là Ngọc Nhi đã làm ra những chuyện như vậy.”

“Gia đình bọn họ cứ nghĩ rằng sẽ không ai biết được chuyện xấu giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Tô các người.”

Trịnh Bá Nhã và Trịnh phu nhân gương mặt tái nhợt, không còn một chút máu, cả người đã đứng không vững nữa rồi.

Mọi người chuyển hướng sang vợ chồng nhà họ Trịnh, họ bắt đầu buông lời chế giễu với hai người họ.

“Đúng là vừa ăn cắp vừa la làng mà…”

“Vậy mà còn có mặt mũi vác mặt đến buổi tiệc sinh nhật này sao?”

“Không ngờ nhà họ Trịnh như vậy mà lại làm ra điều xấu xa như thế?”

“Đợt này về tôi nhất định sẽ kết thúc hợp đồng với Trịnh gia các người.”

“Đúng, đúng vậy.

Tôi cũng sẽ rút cổ phần của tôi, tôi không thể hợp tác cùng con người có ăn có học mà lại cư xử như dân chợ búa vậy.”

Trịnh Bá Nhã như muốn quỳ xuống tại chỗ khi nghe một số cổ đông trong công ty muốn rút lại cổ phần..