Tám giờ sáng.

Tiểu Bảo vừa thức giấc đã chạy đi tìm Tô Ngọc Nhi.

Cậu bé sợ rằng Tô Ngọc Nhi sẽ rời xa cậu.

“Tiểu Bảo…”

“Con im lặng cho cô ấy ngủ một lúc.”

Tiếng ồn ào đã làm cho Tô Ngọc Nhi thức giấc, nhìn thấy Tiểu Bảo đang chạy vào cô ngồi bật dậy bước xuống giường đến bên Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo, em cảm thấy trong người như thế nào rồi?”

Cậu chủ nhà họ Bạch gật đầu.

Tô Ngọc Nhi đưa tay sờ trán Tiểu Bảo không còn cảm thấy nóng như nửa đêm, cô đỡ phần nào lo lắng.

“Ngọc Nhi, thằng bé làm cô thức giấc sao?”

“Không, không.”

Bạch Nhược Phong cũng có mặt ở đây.

“Tiểu Bảo, đêm qua con làm mọi người lo lắng, con có biết không?”

Tiểu Bảo chui rúc vào lòng Tô Ngọc Nhi rồi gật đầu.

Bạch Nhược Đồng đi ngang thì nhìn thấy ba người họ đang nói chuyện, anh không muốn làm mất không khí vui vẻ này.

Bạch Nhược Phong đi xuống dưới lầu, anh ngồi uống trà trong phòng khách.

Dưới bếp, dì Đinh đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

Tô Ngọc Nhi bế Tiểu Bảo từ trên lầu đi xuống, cô nhìn thấy dì Đinh đang chuẩn bị bữa sáng.

Cô bế Tiểu Bảo đến chỗ Bạch Nhược Phong.

“Dì Đinh, con phụ dì.”

Tô Ngọc Nhi đến bếp phụ giúp dì Đinh chuẩn bị bữa sáng.

“Cô Tô, không cần đâu.

Chuyện này tôi làm một mình là được.”

Tô Ngọc Nhi cảm thấy dì Đinh đang có khoảng cách với cô.

“Dì Đinh, cứ để cháu phụ dì.”

“Được! Vậy cô bưng đồ ăn sang bàn đi.”

Tô Ngọc Nhi cẩn thận bưng đồ ăn dọn ra bàn.

Các món ăn dì Đinh nấu trông rất đặc sắc, hương vị rất giống đồ của mẹ cô nấu.

“Sếp Bạch, mau qua ăn sáng.”

“Được!”

Ba người họ cùng nhau dùng bữa sáng rồi đưa Tô Ngọc Nhi đến công ty để nhận việc mới.

Trên đường đi, Bạch Nhược Phong nhìn thấy Tô Ngọc Nhi vẫn mặc đồ cũ, anh đã ghé một cửa hàng trên đường mua cho cô một bộ đồ công sở thật đẹp.

“Ngọc Nhi, bộ đồ này đẹp thật đó.”

“Sếp Bạch, sao lại mua đồ làm gì chứ?”

“Ngọc Nhi, hôm nay là ngày đầu tiên nhận việc, phải thật xinh đẹp chứ.”

“Cảm ơn anh, sếp Bạch.”

Công ty Sáng tạo Mới.

Chiếc xe Lamborghini ánh bạc chói sáng kia dừng trước cửa công ty.

Tô Ngọc Nhi bước xuống, đôi chân thon dài, không một vết sẹo kia thật xinh đẹp.

“Ngọc Nhi, chúc cô một ngày làm việc thật vui vẻ.”

“Cảm ơn sếp Bạch.”

Sau khi chào tạm biệt, Bạch Nhược Phong khởi động rồi lái xe rời đi.

Tô Ngọc Nhi bước vào công ty với một tinh thần rất phấn khởi.

Cô đi đến quầy lễ tân.

“Xin chào, tôi đến để nhận việc.”

“Cô đi theo tôi!”

Nhân viên lễ tân dẫn Tô Ngọc Nhi đến phòng nhân sự để nhận việc.

Cốc! Cốc! Cốc!

Ba tiếng gõ cửa phòng nhân sự vang lên.

“Vào đi!”

Nhân viên lễ tân mở cửa vào trong rồi nói: “Cô ấy đến để nhận việc.”

“Được!”

Nói xong, nhân viên lễ tân lui ra ngoài.

Tô Ngọc Nhi cầm hồ sơ trên tay đến bàn làm việc của giám đốc nhân sự.

“Cô là Tô Ngọc Nhi?”

“Đúng vậy! Tôi là Tô Ngọc Nhi.”

“Ngọc Nhi, cô muốn ứng tuyển với vị trí như thế nào?”

“Tôi muốn ứng tuyển vào làm phòng kế hoạch.”

“Được! Đi theo tôi.”

Người nói chuyện với Tô Ngọc Nhi nãy giờ chính là Tú Ái - Giám đốc nhân sự công ty Sáng tạo Mới do Bạch Nhược Đồng sắp xếp.

Tô Ngọc Nhi đi cùng Tú Ái đến phòng kế hoạch để nhận việc.

Tập đoàn Bạch gia.

“Nhược Phong, mọi chuyện anh nhờ em đã thu xếp xong.”

“Được!”

Bạch Nhược Đồng đang báo cáo với Bạch Nhược Phong về những việc đã giao.

“Anh trai, sắp tới Trịnh Sơn sẽ mua lại công ty Sáng tạo Xuất Sắc.”

“Cơ hội tốt để ra tay.”

“Được! Bây giờ em sẽ đi sang đó.”

Bạch Nhược Đồng đi đến công ty Sáng tạo Xuất Sắc.

Lý Nam đang đối mặt với một vấn đề lớn.

Tập đoàn nhà họ Trịnh muốn lại công ty của ông với mức giá 200 triệu nhân dân tệ, trong khi Lý Nam muốn bán với giá 500 triệu nhân dân tệ.

Không khí trong phòng rất căng thẳng, hai bên đều chắc nịch với cái giá mà mình đưa ra.

“Anh Lý, tôi sẽ mua lại với giá 200 triệu nhân dân tệ.”

“Anh Trịnh như vậy có thấp quá không.

Tôi đã chắc giá 500 triệu nhân dân tệ.”

Trịnh Sơn rất tức giận, nếu không có công ty Sáng tạo Xuất Sắc thì tập đoàn họ Trịnh khó mà hợp tác cùng tập đoàn Bạch gia.

Nhân viên lễ tân nói nhỏ với Lý Nam: “Sếp Lý, tập đoàn nhà họ Bạch muốn mua lại công ty của chúng ta.”

“Được, cho vào đi!”

Vào đúng lúc đó, Bạch Nhược Đồng đã xuất hiện và thỏa hiệp giá mua lại công ty.

“Anh Trịnh, thật ngại quá.

Tôi vừa nhận được thông tin tập đoàn Bạch gia cũng muốn mua lại công ty.”

“Tôi muốn gặp anh ta để thỏa thuận giá cả.”

Trịnh Sơn thì muốn gặp Bạch Nhược Đồng để thỏa thuận nhưng ngược lại Bạch Nhược Đồng không muốn gặp mặt anh ta.

Lý Nam từ bị động chuyển sang thế chủ động.

Từ một người bị ép giá bây giờ anh không sợ phải bị ép bán công ty với mức giá 200 triệu nhân dân tệ.

“Được! Anh Trịnh chờ một lát.”

Đúng vài phút, Bạch Nhược Đồng cũng đã có mặt trong phòng để thỏa thuận giá cả.

“Anh Bạch, chào anh!”

“Chào anh! Vào thẳng vấn đề đi.”

Trịnh Sơn hiên ngang, hống hách rồi nói.

“Anh Bạch đã lên tiếng tôi cũng không khách sáo.

Tôi muốn mua lại công ty với giá 200 triệu nhân dân tệ.”

“500 triệu nhân dân tệ.”

Trịnh Sơn nghe con số, anh có khùng không lại đi bỏ số tiền lớn vào công ty như vậy.

Nhưng nếu không mua được công ty này, tập đoàn họ Trịnh khó mà hợp tác được với họ Bạch.

“Anh Bạch, có thể bớt một chút được không?”

“Tôi không nhiều lời.”

Trịnh Sơn phải cắn răng quyết định mua công ty này với giá 500 triệu nhân dân tệ để hợp tác với tập đoàn Bạch gia.

“Được! Tôi đồng ý mua với mức giá 500 triệu nhân dân tệ.”

Bạch Nhược Đồng trong lòng hả hê, xem như đây là thành công bước đầu trên con đường giết chết Trịnh Sơn.

Ngày thứ hai, sau khi Trịnh Sơn đã mua lại được công ty Sáng tạo Mới, anh rất phấn khởi khi sắp hợp tác được với tập đoàn Bạch gia.

Mọi chuyện không như hắn mong đợi, tập đoàn Bạch gia đã không đồng ý hợp tác với lý do người lãnh đạo dự án không phải là Tô Ngọc Nhi.

Trịnh Sơn rất tức giận với lý do như thế này.

Đây không phải là tập đoàn Bạch gia đã vi phạm hợp đồng sao? Nhưng anh ta có thể làm gì tập đoàn Bạch gia?

Tập đoàn Bạch gia.

Bạch Nhược Đồng đã báo cáo những chuyện này với Bạch Nhược Phong.

“Anh trai, những việc anh giao em đã làm xong.”

“Được!”

Bạch Nhược Phong gửi một tin nhắn đến điện thoại của Tô Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, tối nay ăn tối cùng Tiểu Bảo có được không?”

Rất nhanh, Tô Ngọc Nhi đã trả lời: “Được!”.