Bác Phong Lâu của Nghiêm gia hôm nay yên tĩnh rất nhiều so với bình thường.

Bên ngoài lâu, cờ mau tung bay thật cao, Tửu trà đại trường đăng lung* màu đỏ chói mắt, ngước nhìn lên thấy lầu hai không có khách, mà đại sảnh lầu một lại kín hết chỗ, thậm chí còn có người đứng chờ người ngồi, làm người ta cảm thấy thật quái dị.

*Tửu trà đại trường đăng lung: đèn lồng rượu trà ở những tửu lâu ngày xưa

Nghiêm Phức Chi vừa bước vào cửa Bác Phong Lâu, một tiểu nhị liền khom người tới tiếp đón: "Đại tiểu thư."

Nói xong, trộm liếc nhìn Mạnh Đình Huy mặc tố y bố váy bên cạnh, trên mặt ý cười nhạt đi một chút: "đại tiểu thư mang bằng hữu đến, cũng không báo trước với chúng tiểu nhân một tiếng..."

Nghiêm Phức Chi mặc kệ, kéo Mạnh Đình Huy lên lầu hai: "Hôm nay lạ vậy, sao không nghe thấy âm thanh của khách trên lầu hai?"

Tiểu nhị vội vàng tiến lên trước ngăn lại nói: "đại tiểu thư không biết, hôm nay có vài vị khách quý đến đây, bao hết toàn bộ lầu hai rồi. Tiểu thư nhìn người ở sảnh lớn kìa, họ mà thiếu tiền sao? Nhưng có tiền cũng không đi lên nổi a... hay là đại tiểu thư ngài xem trễ một chút lại..."

Nghiêm Phức Chi ánh mắt liếc hắn, cười lạnh nói: "Ta về nhà mình uống rượu mà còn phải đợi xếp hàng?"

Tiểu nhị đổ đầy mồ hôi lạnh, biết tính tình của nàng, nên càng không dám cản trở, trơ mắt nhìn nàng kéo người lên lầu, cuối cùng dậm chân, xoay người lại đi báo cho chưởng quỷ ở đại sảnh.

Nghiêm Phức Chi lôi kéo Mạnh Đình Huy lên lầu, trong miệng lẩm bẩm: "Đen mặt gì chứ? Ngươi không biết, người đến Bác Phong Lâu uống rượu ăn cơm chính là vì phong cảnh trước cửa sổ lầu hai này! Bằng không thì..."

Nàng chỉ lo quay đầu nói chuyện, không để ý ngay cửa cầu thang, bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay, cản đường của hai nàng lại, lập tức không khỏi dừng lại, giương mắt nhíu mày.

"Công tử nhà ta hôm nay đã bao toàn bộ lầu hai, mời cô nương ngồi ở lầu dưới."

Người nói chuyện thân hình cao lớn, cánh tay dài khoát lên trên tay vịn cầu thang, mặt không đổi sắc nói.

Nghiêm Phức Chi lướt nhìn hắn một cái, hơi cả giận nói: "Xem vật liệu may mặc trên người ngươi, chắc cũng là người có tiền... chẳng qua là công tử nhà ngươi có biết, hắn đang ngồi trên địa bàn nhà ai?"

Nam nhân khuôn mặt lạnh lùng, không lên tiếng nữa, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu nàng, nhìn thẳng xuống phía dưới.

Mạnh Đình Huy ở phía sau hơi giương môi, trong lòng biết Nghiêm Phức Chi vô cùng để ý mặt mũi, nay lại bị một hạ nhân khinh thường như vậy, sao có thể nuốt được khẩu khí này, liền ôm tâm tình xem kịch vui dựa vào một bên.

Quả nhiên, Nghiêm Phức Chi tức giận đến đỏ mặt, chỉ vào người nọ mà nói: "Ta là đang hỏi ngươi đó!"

Nam nhân vẫn là không lên tiếng, nhưng cửa sổ đối diện đang mở ra bên kia lại truyền đến tiếng cười trong trẻo của nam tử---

"Địa bàn nha ai? Tất nhiên là địa bàn của hoàng đế bệ hạ Đại Bình Vương triều này rồi."

Mạnh Đình Huy nghe thấy lời này, không khỏi nhíu mày nghiêng người, hướng bên kia nhìn qua.

Một nam tử trẻ tuổi ngồi dựa trên cửa sổ, một chân nhàn nhã gác lên bệ cửa, tay cầm triệp phiến (quạt gấp) màu đen, thong thả phe phẩy, vạt áo trên cẩm bào màu xanh nhạt bị gió thổi phất phơ, nụ cười của hắn xinh đẹp như hoa, quả thật là có cảm giác như mùa xuân đến.

Nghiêm Phức Chi không ngờ người nọ sẽ nói như vậy, nghẹn nửa ngày mới quay đầu, cười lạnh nói với Mạnh Đình Huy: "Đầu mùa xuân vẫn còn lạnh, lại có người giống như không có đầu óc, mà ở đây quạt quạt, quạt cho gió lạnh thổi vèo vèo... Ta thấy cũng chẳng hiếm lạ nới này, đi, chúng ta xuống lầu thôi..."

"Vị cô nương này xin dừng bước."

Nam tử trẻ tuổi gọi nàng lại, sau đó hướng nam nhân đang canh giữ ở cửa cầu thang bĩu môi.

Nam nhân hiểu ý, âm thanh cung kính nói: "Dạ, công tử."

Lập tức liền đứng sang một bên nhường đường

Nghiêm Phức Chi không nhúc nhích, vẫn là cười nhạt: "Nguyên lai người bao trọn cả lầu hai này là ngươi sao? Thật đáng tiếc cho một đôi mắt xinh đẹp như vậy, lại không thấy dưới lầu có bao nhiêu người vào vì không có chỗ ngồi mà thất vọng rời đi sao?"

Mạnh Đình Huy thấy sắc mặt nam tử trẻ tuổi khẽ biến, không khỏi cười nhẹ, mà đi quay\ một bên, chọn một bàn bên cửa sổ ngồi xuống, không có tâm tư đi quản hai người đó đấu võ mồm.

Bên kia lầu hai còn vài cái nhã gian, cửa một gian phía tây nửa mở nửa khép, thấp thoáng có thể thấy có một người đang ngồi bên trong, nhưng lại không thấy rõ hình dáng.

Nam tử trẻ tuổi từ cửa sổ nhảy xuống, đi thẳng tới bên cạnh Nghiêm Phức Chi, đem nàng đánh giá từ trên xuống dưới một phen, sắc mặt trở nên có chút cổ quái, thu quạt lại, nói: "Nhìn trang phục này, cô nương là đệ tử của nữ học phủ Trùng Châu?"

Nghiêm Phức Chi trừng mắt liếc hắn một cái, đi về phía Mạnh Đình Huy, trong miệng mắng: "Đăng đồ tử vô liêm sỉ."

Nam tử trẻ tuổi ngược lại không giận, theo sau đi lên, lại cười hỏi: "Dám hỏi cô nương nếu là đệ tử nữ học, vì sao không nghiêm túc học tập mà lại dạo tửu lâu? Cô nương có biết ban đầu Hoàng thượng vì muốn mở ra bách sở nữ học khắp nước mà tốn bao nhiêu tâm huyết? Sao lại đem thời gian lãng phí ở..."

Nghiêm Phức Chi quả thực không hiểu ra sao, hướng Mạnh Đình Huy nói: "Không biết tên điên này ở đâu ra."

Mạnh Đình Huy không yên lòng đáp một tiếng, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Nam tử trẻ tuổi nhíu mày, "Tại hạ không phải người điên, tại hạ..."

Lời còn chưa dứt, đã bị thanh âm nam tử từ nhã gian bên kia truyền tới đánh gãy: "Duyên Chi, chớ có nhiều lời."

Một câu ngắn gọn mà lạnh như băng, lại làm nam tử trẻ tuổi nhất thời ngưng cười ngậm miệng, lui về phía sau.

Nghiêm Phức Chi chờ cho hắn đi vào nhã gian, mới quay đầu, hừ nói với Mạnh Đình Huy: "Coi như thức thời, nhưng mà ngươi nói xem, thanh âm của người trong nhã gian kia nhiều lắm chỉ hơn hai mươi tuổi, sao có thể làm hắn phục tùng như vậy,...Mạnh Đình Huy, ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói hay không?"

"Ấn?" Mạnh Đình Huy cau mày, dáng vẻ như bị người khác quấy rầy mộng đẹp, sau đó miễn cưỡng dựa vào lưng ghế, "À...Ta không biết."

Nghiêm Phức Chi bất đắc dĩ chọc chọc chung rượu nhỏ trước mắt, "ta nói, rốt cuộc có chuyện gì là ngươi quan tâm?"

Mạnh Đình Huy quay đầu đi, hồi lâu mới chậm rãi nói:

"Đi học, thi tiến sĩ, vào triều làm quan."

"Không nghĩ tới chuyện lập gia đình?" Nghiêm Phức Chi nhìn chăm chú nàng, "Năm đó Trầm phu nhân từng là nữ quan đứng đầu trong triều, làm quan tới Xu Mật Đô thừa chỉ, cuối cùng còn không phải là sợ già quá sẽ không có người muốn, nên vội vàng từ quan lập gia đình sao..."

Mạnh Đình Huy nhắm mắt, "Không có."

Nàng đã trả lời rõ ràng như thế, Nghiêm Phức Chi nghe xong không khỏi cười khanh khách, hồi lâu mới mở miệng, giống như dỗi nói: "Sau Trầm phu nhân, nữ tử vào triều làm quan nhiều năm qua, phần lớn là ở những nơi như Hồng Lô tự, Quang lộc tự, thỉnh thoảng mới có người vào được lục bộ trì sự giả, nhưng lại không ai có thể vào Nhị Phủ. Những nữ tử khác muốn thi lấy công danh, chẳng qua là chỉ muốn cầu nở mày nở mặt vài năm, mà ngươi hình nhưng lại một lòng một dạ muốn làm quan lớn, cũng không nhìn lại xem có khả thi hay không."

Mắt Mạnh Đình Huy mi mắt khẽ động, nhưng cũng không nói gì nữa.

Cánh tay rũ xuống bên ghế nhưng lại nhẹ nhàng nắm lại.

Trong đầu có vài hình ảnh vụt qua, làm trong lòng nàng từng trận siết lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

--Nhược ngô thân khả tế dân, ngô bất sở tích dã.

(Nếu thân ta có thể cứu giúp dân, ta sẽ không luyến tiếc.)

Trận mưa lớn một năm kia, từng câu từng chữ tâm huyết của người đó...

Đến nay vẫn còn vọng bên tai.

Trong mưa đêm gió rét, người kia ôm nàng thật chặt, hơi ấm trong miệng phả vào lỗ tai nàng, nhẹ giọng nói, tiểu cô nương, đừng sợ, đừng khóc...

"Mạnh Đình Huy?"

Nàng lúc này mới hoàn hồn, gật đầu một cái, "Đêm qua đọc sách khuya quá...nên hơi mệt." Đẩy bàn đứng dậy, lúc mở miệng muốn nói thanh âm có hơi khàn: "Ngày xuân đẹp như vậy, không thể uổng phí, ta xin đi trước một bước."

Nghiêm Phức Chi quýnh lên, cũng đứng lên: "Mạnh Đình Huy, ta năm lần bảy lượt cố gắng lấy lòng ngươi, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra sao? Ngươi tại sao lại không chịu xem ta là bằng hữu?"

"Bằng hữu?" Mạnh Đình Huy tà mi, "Bằng hữu không phải lấy lòng là có được, hơn nữa," nàng mỉm cười, "Ta cũng không cần bạn."

Cửa nhã gian đúng lúc bị người đẩy ra, thanh âm nam tử không nén được cười nhẹ truyền đến.

Nghiêm Phức Chi quay đầu, là nam tử mặc thanh bào đã gặp lúc nãy, không khỏi càng tức giận, há miệng muốn mắng hắn nghe lén người khác nói chuyện, lại thấy bên trong lại đi ra một người, không khỏi ngẩn ra.

Người nọ áo đen, giày đen, quần áo đơn giản, nhưng cây trâm bạch ngọc cài tóc sau đầu lại cực kỳ quý giá. Dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú phi phàm, mắt phải lại bị che một miếng vải đen, là một người độc nhãn.

Hai người một trước một sau đi tới, nam tử cao lớn lúc trước canh giữ ở cửa cầu thang cũng cung kính đi theo sau họ, một tấc cũng không rời.

Lúc ba người họ đi qua trước mặt các nàng, nam tử mặc thanh bào kia lại bỗng nhiên dừng lại, nghiêng người cúi đầu, kề sát vào mặt Nghiêm Phức Chi, cười hì hì nói—

"Cô nương vừa rồi đã nói một câu không đúng. Trầm phu nhân Tằng thị năm đó không phải là vì sợ già không ai muốn mới từ quan lập gia đình. Sau này đừng nói hươu nói vượn như vậy."

Nghiêm Phức Chi xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng lui về sau hai bước, trong miệng mắng: "Vô sỉ! Vô lễ!"

Nàng xoay người kéo Mạnh Đình Huy đi, bực tức nói: "đợi ta trở về mách phụ thân hành vi đăng đồ tử của ngươi, sau đó..."

Lại phát hiện Mạnh Đình Huy bộ dạng ngơ ngác, chăm chăm nhìn nam tử mặc hắc bào kia.

"Đình Huy!" - Nàng ngạc nhiên kêu.

Mạnh Đình Huy lại không hề phản ứng, tay nắm chặt lại cứng như khối đá, ánh mắt một đường nhìn theo người nọ, nhìn hắn tùng bước đi tới cầu thang, nhìn hắn từng bước xuống lầu, nhìn hắn từng bước ra khỏi cửa....

Sống lưng người nọ thẳng như vậy, bả vai rộng như vậy, bước chân trầm ổn như vậy.

Bên hông không có ngọc sức, ngược lại có một phiến đá mỏng màu đen, mặt trên mơ hồ có hoa văn, lúc đi về phía trước sẽ nhẹ nhàng đong đưa, ẩn dưới áo bào màu đen, nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện ra.

Nàng dõi theo, mí mắt giật mạnh một cái, cả người run lên, sau đó không chút nghĩ ngợi liền phóng xuống dưới lầu.

Là hắn...

Thật là hắn!

Bên ngoài Bác Phong Lâu mặt trời đã lên cao chiếu rọi rực rỡ, những tia sáng tựa như những mảnh kim loại mỏng lấp lánh sáng chói khiến mắt người không thể mở ra được.

Nàng đứng thở hồng hộc, nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của hắn.

Có tiếng ngựa hí vang bên đường truyền đến, nàng nhìn qua, thấy hắn đã xoay người lên ngựa, nắm cương chuyển hướng.

Hắn nghiêng người, ánh mắt đảo qua mặt nàng, không có chút gì lưu luyến, sau đó nhìn về phía hai người còn lại, môi khép mở nói gì đó, ba người liền giục ngựa rời đi.

Không quay đầu lại.

Nàng như bị đóng đinh trên mặt đất vậy, ngay cả một chút dũng khí tiến lên hỏi hắn cũng không có.

Hắn không nhớ nàng...

Nhưng hắn làm sao còn có thể nhớ nàng?

Mười năm trước hắn lôi nàng ra từ đống người chết, quần áo lam lũ, đầu rối bù khuôn mặt dơ bẩn, miệng nói năng không rõ, hắn thậm chí còn không nhận ra nàng là bé trai hay bé gái.

Mười năm sau nàng đầu đội thúc quan, mặc quần áo đệ tử nữ học, sạch sẽ chỉnh tề đứng trước mặt hắn, hắn làm sao có thể nghĩ đến nàng chính là đứa nhỏ năm đó?

Nhiều năm như vây đã qua, hắn là người duy nhất trong đáy lòng nàng nhớ đến, nhưng vì sao hôm nay gặp lại, vẫn là kết quả như vậy?

Mười năm trước hắn cũng là như vậy rời đi, nàng không biết tên hắn, không biết thân phận của hắn, chỉ là âm thầm nhớ kỹ khuôn mặt chỉ có một mắt kia, cùng mảnh đá đẹp mắt đeo bên hông của hắn, nhớ kỹ từng lời hắn nói với nàng.

Mười năm sau hắn đã trở nên cao lớn hơn, nhưng khuôn mặt kia vẫn rất tuấn tú, một bên mắt khiếp người, mảnh đá kia vẫn dắt bên hông...Nàng vẫn không có dũng khí tiến lên hỏi hắn một câu, hắn rốt cuộc tên họ là gì, nàng về sau còn có thể gặp lại hắn hay không.

---

"Mạnh Đình Huy, ngươi làm sao vậy?"

Nghiêm Phức Chi đuổi theo xuống dưới, giọng có chút giật mình.

Nàng lắc đầu, "Không có gì"

Hốc mắt bị ánh mặt trời chiếu xuống có chút ê ẩm,lại có loại cảm giác ẩn ẩn muốn khóc, dừng một chút, mới mỉm cười nói: "không phải nói dẫn ta đến uống rượu sao?"

Nghiêm Phức Chi sửng sốt một chút, lại lập tức cười lên: "Đúng vậy."

Nàng xoay người trở về trong tửu lâu, lại nói: "Vậy còn chờ gì nữa, ngươi phải biết, bằng hữu là do uống rượu mà ra đó."