Cổ Khâm nhìn nàng thu bút tẩy mực, ánh mắt không khỏi chuyển lại nhìn về những chữ trên kia, suy nghĩ chốc lát mới nói: "Nhạc Yên có ý trung nhân sao?"

Ngữ khí hơi lộ ra một chút chần chờ.

Trầm Tri Lễ thả tay áo, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy."

Hắn giật mình, tiếp đó lại hỏi: "Công tử nhà ai?"

Nàng lại không nói nữa, chỉ cúi đầu nhìn cuộn bức họa trên bàn kia.

Cổ Khâm xoay người bước tới mấy bước, cau mày, "Mấy ngày trước, Hoàng thượng cùng vài vị lão thần trung thư còn bàn tới chuyện lập Thái tử phi, ngươi..."

Sắc mặt Trầm Tri Lễ chợt trầm xuống, ngắt lời hắn: "Được Hoàng thượng và tướng gia để mắt tới Nhạc Yên, nhưng tướng gia có nghĩ tới, chuyện này Thái tử có nghe người khác định đoạt hay không? Ngài ở đây nói chuyện đó với ta, còn không bằng đến hỏi ý Thái tử như thế nào?"

Hắn không ngờ nàng sẽ có phản ứng như vậy, sắc mặt hơi không vui: "Ngươi và Thái tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mọi người nghĩ như vậy cũng không phải không có lý..."

Nàng cười lạnh: "Tướng gia cũng là tự mình nhìn ta lớn lên, nếu nói như vậy, ta và tướng gia lúc đó sẽ như thế nào?"

"Hồ nháo!"

Cổ Khâm sắc mặt giận dữ, "Lời này há có thể thuận miệng nói bậy?"

Trầm Tri Lễ buông tay áo dài, quay lưng đi về phía cửa, hốc mắt không tự chủ được đỏ hoe, nuốt xuống ấm ức trong lòng, mới cố gắng mở miệng nói: "Hôm nay đến gặp tướng gia, những lời cần nói đã nói xong, ở lâu không tiện, xin tướng gia bảo trọng."

Không đợi hắn nói thêm lời nào, nàng đã tông cửa xông ra.

Ngón tay còn lưu giữ độ ấm trên cây bút hắn cầm, lòng bàn tay như bọc lấy hương khí của mực đỏ và mực đen.

Cỏ vươn trên làn váy, không có sắc hoa đào, không có người đáp lại.

---

Đại Bình Vương triều Kiền Đức năm thứ hai mươi tư, ngày mười tám tháng tư, Nữ tiến sĩ khoa thi Hội chính thức bắt đầu, bảy con phố lấy từ phía bắc Thái học ở Nam Tước Môn đến phía đông của trường thi Lễ bộ của Kinh thành toàn bộ được giới nghiêm, ban ngày cấm xe ngựa, ban đêm cấm người đi đường.

Ba ngày sau thí sinh ra khỏi trường thi, Chủ khảo Cố Khâm cùng các đại thần có liên quan theo lệ tỏa viện phán quyển*, mọi việc trung thư trong triều đều do hữu tướng Từ Đình lo liệu.

*Tỏa viện phán quyển: tức là phong tỏa trường thi để chấm bài

Ngày năm tháng năm, yết bảng kỳ thi Hội nữ tiến sĩ khoa, Mạnh Đình Huy Giải nguyên Triều An Bắc Lộ đứng đầu bảng, được phán là hội nguyên kỳ thi Hội.

Tin này không đến nửa ngày đã truyền khắp toàn bộ kinh thành, khiến dân chúng nghe thấy đều xôn xao, ai cũng không nghĩ tới Mạnh Đình Huy trước kia "đụng phải đại vận" ở thi Hương lại có thể đứng đầu tiếp tục đứng đầu kỳ Thi Hội.

Trong lúc nhất thời mọi lời đồn được đặt ra, có người nói nàng là nữ văn khúc tái thế, cũng có người nói nàng là vận may rơi trúng đầu, nhưng mặc kệ là gì, cơ hồ người người đều trông chờ kì thì đinh nửa tháng sau---

Mạnh Đình Huy này, nàng có thể hay không ngay cả thi Đình cũng đứng đầu, trở thành nữ tiến sĩ đạt tam nguyên cập đệ đầu tiên của Đại Bình vương triều từ trước tới nay.

----

Khi đã vào đêm, bên ngoài trường thi lễ bộ thật là lạnh tanh, bên trong nội viện ánh đèn đuốc ấm áp, xuyên qua cửa sổ giấy, có thể thấy được không ít các quan viên đang ở trong phòng bận rộn.

Cổ Khâm một bên cho người phong quyển nhập sách*, một bên hỏi vị quan Hồng Lô tự: "Ta bị khóa ở trường thi hơn nửa tháng, không biết đề mục sách luận mà trung thư môn hạ nhị tỉnh đề nghị trong kỳ thi Đình là gì? Đã trình cho Hoàng thượng duyệt chưa?"

Quan Hồng lô tự lắc lắc đầu một cái, "Hôm qua còn chưa, hôm nay không biết đã trình lên chưa."

Cổ Khâm mặt lộ vẻ nghi ngờ: "Còn chưa sao? Lúc này năm trước đều đã định đề, đại học sĩ phong đề trí án rồi, tại sao năm nay lại chậm như vậy?"

Mọi người xung quanh đều lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Ngoài cửa bỗng truyền đến thanh âm của một nam tử trẻ tuổi.

"Đêm khuya đến làm phiền, không biết Cổ tướng có để ta vào hay không?"

Cổ Khâm quay đầu, thấy rõ người tới, vội vàng tiến lên mấy bước, khom người muốn hành đại lễ, miệng nói: "Không biết điện hạ sẽ đến, thần không tiếp đón từ xa."

Nam tử cười đưa tay nâng hắn dậy, "Ta cũng nhất thời nổi hứng, vừa từ lục bộ đi ra, xe ngựa qua góc đường thì thấy trường thi còn sáng đèn, nghĩ rằng Cổ tướng đang phong quyển, cho nên đến xem một chút."

Cổ Khâm nhanh chóng tránh ra, "Mời điện hạ thượng tọa."

Nam tử cũng không ngồi, chỉ đi tới trước án nhìn qua, quay đầu hỏi: "Ta muốn mượn sách luận của Mạnh Đình Huy đầu bảng thi Hội lần này để xem một chút, không biết có được không?"

Cổ Khâm sắc mặt hơi cứng, hồi lâu mới thấp giọng nói: "Điện hạ thứ tội, việc này không hợp lệ."

Nam tử cười nhìn viên quan Hồng Lô tự đang đứng bên cạnh vài lần, lại nhìn về phía Cổ Khâm: "Cổ tướng còn chưa biết, lần thi Đình này, mẫu hoàng đã có chỉ ý, để ta thay người lên điện chủ trì."

Cổ Khâm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cả kinh thất sắc, trong miệng liên tục nói: "Này...này..."

Nửa ngày mới phun ra vài chữ: "...Thần thật không biết việc này."

Trong lòng như phiên giang đảo hải vụt qua vài ý niệm.

Thi Đình...

Nhân tài vì Hoàng thượng khảo hạch tiến sĩ từ trước đến nay đều gọi là "Môn sinh thiên tử", nay Hoàng thượng lại muốn cho Thái tử lên điện chủ trì, có thể thấy Hoàng thượng quả thật có ý định muốn thoái vị nhượng chính.

Nếu như thế, đầu bảng khoa nữ tiến sĩ chẳng phải sẽ trở thành tay chân đắc lực cho Thái tử sau khi đăng cơ, càng phải gách trách nhiệm nặng nề a...

Trong lòng hắn liên tục cười khổ, mặt lại không lộ sắc, xoay người kêu quan viên bên cạnh đem những quyển sách luận đã niêm phong đưa qua, lấy phần sách luận kia của Mạnh Đình Huy, hai tay trình lên cho nam tử: "Thái tử nếu đã thay Hoàng thượng chủ trì thi Đình, vậy thì xem qua cũng không vấn đề gì."

Nam tử nhận lấy, xoay người che bóng, đem đề giấy mở ra, đầu tiên là tỉ mỉ nhìn một hồi, sau đó lại lướt nhanh qua toàn bộ, nụ cười ở khóe miệng từ từ thu lại, quay đầu nói với Cổ Khâm: "Đem sách luận của năm người đầu bảng đều lấy để ta xem qua."

Cổ Khâm gật đầu, vài quan viên bên cạnh liền vội vàng đi lấy trình lên.

Hắn duyệt qua từng cái, sắc mặt trở nên có chút lạnh lùng, giương mắt nhìn về phía Cổ Khâm, "Mạnh Đình Huy này văn chương tuy nói là làm không tệ, nhưng ta thấy nàng ta so với mấy người này cũng không hơn bao nhiêu, tướng gia vì sao lại phán nàng hội nguyên?"

Cổ Khâm muốn nói, lại nghe hắn nói tiếp một câu: "Chẳng lẽ là vì trước khi thi nàng từng nhân cơ hội đưa bái thiếp tới phủ tướng gia?"

Lời này ngữ khí lạnh lùng, rõ ràng mang theo ý chỉ trích.

Cổ Khâm hơi cúi đầu, "Thật quả thật là tiếp nhận bái thiếp của nàng, nhưng không phải là nàng mang đến phủ của thần, mà là Trầm Tri Lễ thay nàng ta đưa."

Nam tử nghe xong bỗng nhiên xoay người, lông mi giương lên, "Lời này là thật sao?"

Cổ Khâm gật đầu, "Thần không dám lừa gạt điện hạ. Mạnh Đình Huy sách luận mặc dù cùng mấy người này không phân cao thấp, nhưng đạo xử thế lại tinh thượng hơn rất nhiều. Năm đó Hoàng thượng đã chỉ dụ, phán quyển của tiến sĩ khoa thi thi Hội không được để tên, ý muốn mở rộng phạm vi tuyển chọn, đã là mở rộng phạm vi tuyển chọn, nên không chỉ dựa vào văn chương mà phán công danh. Theo như thần thấy, có thể làm Trầm Tri Lễ đích thân đến phủ của thần để đưa bái thiếp dùm nàng, tương lai ở trong triều nhất định sẽ không phải hạng người bình thường.

Nam tử niết chặt bài thi, bình tĩnh lại cúi đầu nhìn tên trên đề giấy kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên một cái.

Hoàn toàn không nghĩ tới, nữ tử trẻ tuổi ngày đó gặp nhìn như thực bình thường, lại có tâm cơ thủ đoạn như vậy...

Hắn đem bài thi để lại lên bàn, cũng không nói nữa.

Cổ Khâm suy nghĩ một chút, lại nói: "Về phần tài học cao thấp, văn chương tốt xấu, điện hạ có thể đến lúc thi Đình lại tỉ mỉ đánh giá lại."

Nam tử chậm rãi gật đầu, chắp tay muốn rời đi.

Cổ Khâm lại nói, "Điện hạ," Thấy hắn dừng lại, mới vội vã nói: "thần vừa nghe nói, đề mục thi Đình lần này Trung thư còn chưa trình cho Hoàng thượng xem qua."

Anh Quả nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Trên chỉ ý của Mẫu hoàng có nói, đề mục thi Đình lần này là do ta quyết định."

Cổ Khâm lại ngạc nhiên, hồi lâu mới hồi thần, "Xin hỏi điện hạ, có thể cho thần xem đề mục đã định hay không?"

Nam tử vẫn là cười, "Đợi tới ngày thi Đình, tướng gia tự nhiên sẽ biết."