Edit: Tiểu Huân

Beta: Mira

Từ khi Chu thị quyết định muốn định việc hôn sự cho nữ nhi, nàng lúc nào cũng quản chặt nữ nhi trong phủ, tự bản thân dạy cho nữ nhi cách quản lý sổ sách gia vụ. Đời trước Khương Lệnh Uyển đã từng gả cho Lục Tông một lần, cũng học được một hai phần, nhưng chuyện trải qua đã lâu, nàng cũng đã sớm quên gần hết. Học một ngày, Khương Lệnh Uyển trở về phòng, cả người như không còn chút sức lực nằm trên giường. Sơn Trà mang một chiếc chén phù dung đến, bên trong là trà hoa nhài, mùi thơm thoang thoảng, uống rất ngọt ngào, Khương Lệnh Uyển hợp một ngụm, sau đó mới nhìn về phía Sơn Trà, “Hôm này Tông biểu ca có tặng quà đến không?”

Sơn Trà gật gù, nhận lấy chén từ trong tay Khương Lệnh Uyển, để lên trên bàn, nói: “ Có một chiếc rương gỗ màu đỏ, không biết bên trong có thứ gì. Lục tiểu thư chưa trở về, chúng nô tỳ cũng khôngdám đụng đến.”

Khương Lệnh Uyển “Ân” một tiếng, thấy bọn nha hoàn cẩn thận từng li từng tí mở rương gỗ ra, nàng đành tự mình qua xem.

Vừa mở ra, nhìn những món đồ lấp đầy trong rương, nàng đúng là kinh hãi.

Sơn Trà kinh hô, sau đó khom lưng cầm lấy một hộp phấn thơm khắc đồ án phù dung, than thở: “Trời ạ, ngài ấy mua tất cả phấn thơm trong cửa hàng chuyến đến đây sao?”

Khương Lệnh Uyển có chút dở khóc dở cười.

Nàng chỉ muốn Lục Tông tiện đường mua cho nàng hai hộp là được, dù đối với một tiểu cô nương, đương nhiên rất hiếu kỳ với các loại phấn thơm. Nhưng mà Lục Tông… hắn làm quá rồi.

Nguyên một rương này, cho dù để nàng dung mười năm cũng không dùng hết a.

Tuy nói, đồ mà Lục Tông cho nàng, nàng không muốn tặng cho người khác, nhưng nhìn những hộp phấn này, nếu để lâu, bị hỏng sẽ không tốt. Khương Lệnh Uyển liền chia ra cho người trong phủ, tuy quan hệ giữa nàng và Khương Lệnh Huệ, Khương Lệnh Dung, Tô Lương Thần không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng phải ý tứ một chút, còn Tứ tỷ tỷ, nàng đương nhiên sẽ tỉ mỉ lực chọn mấy hộp thích hợp với tỷ ấy nhất.

Khương Lệnh Uyển chọn ra năm hộp, đưa cho Kim Kết, “… Năm hộp này ngươi đưa cho Nhị thẩm, nói là bằng hữu của ta từ Lạc Châu mang về.”

Kim Kết nhận phấn hương, đếm đếm, sau đó nhắc nhở: “Tiểu thư, bị dư một hộp.”

Khương Lệnh Uyển cười nói: “Hộp này cho ngươi. Dù sao cũng là đại cô nương, cũng nên biết chăm chút bản thân.”

Có cô nương nào lại không thích phấn son, thấy tiểu thư hào phóng như vậy, Kim Kết liền nói một tiếng “Cảm ơn Lục tiểu thư.”

Khương Lệnh Uyển lại chọn ra một hộp đưa cho Sơn Trà. Khi đang chia phấn thơm, Khương Lệnh Uyển đột nhiên nghe được một chuỗi tiếng bước chân. Nàng giương mắt, nhìn thấy người đến, con ngươi cong cong, ngọt ngào gọi một tiếng: “Nương.”

Chu thị đương nhiên cũng biết những thứ này là Lục Tông đưa tới, qua đây nhìn, thấy bên trong chất đầy phấn son, có chút kinh hãi.

Khương Lệnh Uyển lè lưỡi tinh nghịch một cái, đúng là không tiện giải thích: “Trước đó mấy ngày Tông biểu ca phải đi Lạc Châu, phấn son của Lạc Châu rất có tiếng, nữ nhi thuận miệng dặn biểu ca mang một chút cho nữ nhi.”

Chu thị nhíu mày lại, nói: “Con nha, thật đúng là không hề coi Tông biểu ca như người ngoài, để mộtđại nam nhân đi mua son phấn, cũng mệt con có thể nghĩ ra được. Hơn nữa son phấn của Lạc Châu cũng không hề rẻ, một rương lớn như vậy, ót nhất cũng phải ba, bốn trăm lượng… Ngày thường hắnđưa chút quà đến nương cũng mở một mắt nhắm một mắt, nhưng Tổng biểu ca của con chung quy cũng chỉ là biểu ca thôi, sao con có thể dùng bạc của hắn được?”

Vừa nghe lời này, Khương Lệnh Uyển chột dạ nói: “Nữ nhi chỉ nói Tông biểu ca mua một chút, ngày sau nữ nhi nhất định sẽ trả lại cho hắn. Nữ nhi có tiền riêng.” Tiền mừng tuổi mấy năm qua nàng tích góp cũng đủ cho nàng tiêu xài.

Chu thị lại nói: “Con cảm thấy Tông biểu ca của con sẽ nhận tiền của con sao?”

“Nương…” Khương Lệnh Uyển mím mím môi, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Lục Tông đương nhiên sẽ không thu bạc của nàng. Nhưng mà… Nàng có thể mua lễ vật cho Lục Tông a, lần trước nàng mua tua kiếm cho hắn, lần này lại mua một phần lễ vật khác thôi, có gì phải gấp. Nàng đương nhiên cũng biết là không nên tiêu bạc của hắn, nhưng nàng không nghĩ tới Lục Tông sẽ mua cho nàng nhiều phấn thơm như vậy. Khương Lệnh Uyển có chút khó xử, nháy nháy mắt nói, “Vậy, nữ nhi mua chút lễ vật cho Thiền tỷ tỷ, coi như hoàn lại bạc cho hắn, có đươc không?”

Chu thị nghe xong mới gật gù, bỗng nhiên lẩm bẩm nói: “Mấy ngày nay không thấy Bảo Thiền qua đây, con với Bảo Thiền có xích mích gì không?”

Khương Lệnh Uyển lắc đầu lia lịa, nói: “Sao có thể a, quan hệ của nữ nhi với Thiền tỷ tỷ tốt lắm, nương yên tâm di.” Bảo Thiền không tới gặp nàng, hẳn là vì chuyện lần trước của ca ca nàng. Nhưng mà nàng từng nhiều lần vô tình hoặc cố ý thăm dò ca ca, ca ca cũng chỉ coi Bảo Thiền là biểu muội bình thường, hơn nữa, còn thường xuyên đi với nàng kiếm Gia Nguyệt. Ca ca của nàng tính cách thô lỗ, khi hắn đãyêu thích một cô nương, liếc mắt liền có thể nhìn ra, còn Gia Nguyệt, rõ ràng cũng có ý với ca ca nàng, chỉ là mẫu thân nàng sẽ không đồng ý. Hơn nữa, vì chuyện lần trước ở Tương Nguyên tự, ba vị ca ca của Gia Nguyệt đều nhìn ca ca nàng không vừa mắt, thực sự là khó đối phó vô cùng.

không có chuyện gì là tốt rồi. Ấn tượng của Chu thị đối với Lục Bảo Thiền cũng tốt, giống như nghĩ tới điều gì đó, Chu thị nói: “Việc hôn nhân của Tam tỷ tỷ, coi như đã định ra rồi.”

"Là công tử nhà ai?"

Chu thị nói: “Là con trưởng phòng thứ ba của Quảng Bình hầu phủ, hắn cũng là một nhân tài, bây giờ đang làm việc ở bộ binh, lão tổ tông cũng rất hài lòng chuyện hôn sự này.”

thật không tệ.

Khương Lệnh Uyển gật gù, đời trước Khương Lệnh Huệ gả cho tứ công tử Ngô Thiếu Đường của Quảng Bình Hầu phủ. Sau khi Khương Lệnh Huệ lập gia đình, bụng của nàng đúng là không chịu thua kém, anhem tỷ muội từng người từng người lần lượt ra ngoài, Ngô Thiếu Đường này đối với thể tử hắn cũng không tệ, là người đường hoàng, chỉ có chút ham món hời nhỏ, tính tình cũng vẫn ôn hòa. Khương Lệnh Uyển lại nói: “Vậy còn Nhị tỷ tỷ?”

Vừa nhắc tới Khương Lệnh Dung, Chu thị liền trầm mặc, nói: “Lúc trước có mấy gia đình tới hỏi hôn, nhưng mà Nhị tỷ tỷ con lại không chịu, ban đầu Nhị thẩm con còn tưởng nàng thẹn thùng, kết quả… Ai, quên đi, Nhị thẩm con đã tốn rất nhiều tâm tư. Khi còn bé, trong mấy tiểu cô nương, Nhị tỷ tỷ con ngoan ngoãn nhất, không ngờ sau khi lớn lên lại thay đổi nhiều như vậy. Nhị thúc con còn nói, nếu như nàng tiếp tục không nghe lời, không chịu lập gia đình, sẽ trực tiếp đưa đi am ni cô, cả đời không cần gả cũng được.”

Lời này, quá chuẩn xác với tính cách của Nhị thúc thúc nàng.

Khương Lệnh Uyển hạ mắt, Khương Lệnh Dung sẽ tới mức độ như vậy, dù chuyện này không liên quan với nàng, nhưng nói đến cùng, cũng bởi vì mẫu thân của Khương Lệnh Dung là Từ thị. Dù sao cũng là người từng hãm hại nàng, hơn nữa Khương Lệnh Dung này lại như rắn độc ẩn mình trong bụi cỏ bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới cắn nàng một ngụm… Nàng không có cách nào để đồng tình với Khương Lệnh Dung. Nàng chỉ là người bình thường, không có hoài bão bảo vệ quốc gia giống Tiết Tranh, nàng chỉ muốn vui vẻ lớn lên, chăm sóc cho phụ mẫu, sau đó gả cho Lục Tông, sinh con dưỡng cái cho hắn, cứ đơn giản như vậy sống đến hết đời, thậm chí… Nàng căn bản cũng không muốn để Lục Tông ra ngoài chiến trường.

Chu thị nói: “Con nha, trước phải quản tốt bản thân con, ta đã nghe nói Vanh biểu ca của con đang ồn ào muốn đến quý phủ chúng ta cầu hôn…”

Tiết Vanh.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày, lầm bầm nói: “Nương, ngài cũng không phải không biết, con chỉ coi Vanh biểu ca như…”

“Tỷ muội. Nương biết. Chỉ là nếu Vanh biểu ca thật sự có thể thuyết phục được cô và dượng của con đến đây cầu thân, như vậy sẽ tình hình sẽ trở nên khó xử rất nhiều, hai nhà cũng sẽ trở nên vô cùng lúng túng. Ta thấy a, lúc nào đó con tự mình đi gặp Vanh nhi nói rõ ràng đi, đừng trì hoãn hắn nữa.” Chu thị vẫn luôn thương yêu Tiết Vanh, đương nhiên cũng muốn hắn sớm thành gia lập nghiệp, đừng chỉ mãi nghĩ đến nữ nhi nàng.

“Vâng, nữ nhi biết rồi.”

Chu thị giãn mày, khuôn mặt xinh đẹp nhìn không thấy tuổi, lại nói: “Vừa rồi phủ công chúa nhận được thiếp mời, mời các vị quý nữ cùng đến phủ, Cửu công chúa đồng ý gả đến Tây Khương, dũng khí của nàng thật khiến người tin phục…”

Nghe mẫu thân nàng nói đến chuyện này, Khương Lệnh Uyển đột nhiên nghĩ đến chuyện đời trước.

Kiếp trước, chính là lúc nàng tham gia yến hội của Cửu công chúa, bởi vì hiếu kì muốn ngồi thử trênlưng con ngựa Tây Khương tiến cống, kết quả, con ngựa kia lại mất khống chế, nàng suýt nữa chết dưới móng ngựa, cuối cùng còn là Lục Tông xuất hiện cứu nàng.

Chỉ là như vậy, mà nàng và Lục Tông đã có tiếp xúc, hơn nữa còn là trước mặt mọi người. Tuy rằng chuyện này trôi qua đã rất lâu, cũng không biết vì sao nàng vẫn nhớ rõ. Ngày ấy, Lục Tông nhảy lên lưng ngựa, theo sát phía sau ôm lấy nàng, nói với nàng đừng sợ. Nhưng khi đó nàng nhát gan, trong lòng lại cực kì hoảng loạn, lời của Lục Tông sao còn có thể nghe lọt? Cuối cùng Lục Tông chế phục được con ngựa kia, nhưng nàng lại bị dọa sợ gần chết, khóc đến mức thở không ra hơi, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo hắn không chịu buông tay, hành động này không khỏi khiến bao nhiêu người ghé mắt.

Mà Lục Tông cũng không thả nàng ra, trực tiếp ôm ngang nàng mang vào phòng nhỏ.

… Ngày thứ hai sau đó, hắn liền đến cửa cầu thân.

Kì thực, với tính tình lãnh đạm của Lục Tông, cứu người là có khả năng, nhưng tuyệt đối sẽ không ôm nàng trước mặt mọi người.

Trong lòng nàng có một cái suy đoán nho nhỏ, có thể… có thể như trước khi xảy ra chuyện ở phủ công chúa hắn đã thích nàng. Vậy chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này, giúp hắn thuận đường ôm được người, hơn nữa cũng giúp cho chuyện cầu thân của hắn sau đó cũng càng thuận tiện hơn.

Chu thị thấy nữ nhi trầm mặc, lại nghĩ tới chuyện ngày ấy xảy ra ở Quỳnh Hoa đài, nhất thời nhíu mày.

Bất kể như thế nào, nàng chung quy cũng phải cho Tống Diệu Nghi một bài học, nếu không… nàng ta còn thật cho rằng nàng và nữ nhi của nàng đều là quả hồng mềm.

An Vương phủ.

An Vương phi lẳng lặng nhìn xuống bức hưu thư, sửng sốt hồi lâu cũng không thể nói thành câu. Nàng xưa nay luôn chú trọng trang phục, giờ khắc này trang dung vẫn tinh xảo như cũ, nàng nhìn chữ viết trên hưu thư, chữ viết như rồng bay phượng múa, cứng cáp mạnh mẽ. Nàng từng vô số lần nhìn thấy chữ viết này, nhưng những vần thơ tình chua xót kia, nàng liếc mắt cũng không muốn nhìn lần thứ hai. Nhưng mà nàng biết Khương Bách Nghiêu đã từng viết thơ từ cho Chu Tố Cẩm… Nàng nằm mơ cũng hi vọng những vần thơ kia là do Khương Bách Nghiêu viết cho nàng.

Kim Xuyến cũng bị dọa sợ, vội vàng nói: “Vương phi, ngài… Ngài vẫn nên lùi một bước đi, lúc này Vương gia giống như đã hạ quyết tâm.” Nàng hầu hạ Vương phi nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng biết được thâm tình của Vương gia đối với Vương phi, nhưng mà Vương phi vẫn luôn xem thường, Vương gia nói thế nào cũng là nam nhân, tóm lại cũng phải có sĩ diện. Nhiều năm như vậy, cũng coi như làm khó ngài ấy. Kim Xuyến thấy An Vương phi thờ ơ không động lòng, nàng lại tiếp tục khuyên nhủ, “Nếu vương phi không nghĩ cho ngài thì cũng nên suy nghĩ cho hai hài tử, ngài nhìn —— công tử còn chưa cưới vợ, tiểu thư lại là khuê nữ, nếu phu nhân đi rồi, chuyện này phải làm như thế nào cho phải?”

An Vương phi nâng tay, đôi tay thon dài như ngọc, đầu ngón tay được sơn một lớp màu đỏ sẫm, nàng nhíu lông mày, nắm chặt hưu thư, dùng hết sức nắm chặt, vò thành một đoàn, ném sang một bên.

Cuộn giấy lăn xuống, vừa vặn dừng lại dưới một đôi giày cẩm ngoa.

Vẻ mặt An Vương lạnh nhạt, khom lưng nhặt cuộn giấy lên, đi tới, đặt hưu thư lên bàn một lần nữa, nói: “Nàng và ta tốt xấu cũng đã là phu thê bao năm, nàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Hành Nhi và Lâm Lang. Nếu như cần thiết, ta sẽ tìm một vị kế mẫu cho bọn nhỏ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi hai hài tử.”

“Chu Chẩn, ngươi dám!” An Vương phi xoay người đứng dậy, mất đi dáng vẻ bình tĩnh của nàng, ngẩng đầu quát lớn: “Ngươi dám cưới người khác!”

An Vương nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ tử trước mắt, tuy rằng thời gian đã trôi qua hai mươi năm, nhưng gương mặt của nàng vẫn xinh đẹp như trước. Chỉ là trong đôi mắt kia của nàng, chưa bao giờ có hắn.

An Vương nói: “Từ nay về sau, ta cưới ai, cũng không liên quan gì đến ngươi,.”

Khi một nam nhân sủng ái một nữ nhân, hắn sẽ móc gan móc phổi, hai tay dâng lên một tấm chân tình cho nàng, nhưng khi mảnh chân tình đó bị rơi nát, thấm đẫm máu thịt, như vậy, tình cảm kia triệt để chết rồi. Khi đó, tâm của nam nhân sẽ trở nên cứng rắn, đao thương bất nhập.

Thân thể An Vương phi run lên, con mắt trợn từng lên, có chút không thể tin.

Trong trí nhớ của nàng, nam nhân này, từ khi thành hôn đến này vẫn chưa từng nói một lời nặng với nàng, luôn ân cần hỏi han nàng, săn sóc tỉ mỉ, nghe lời vô cùng. Nàng còn nhớ, lần đầu khi nàng mang thai, hắn vui vẻ như hài tử, khi đó phu thê bọn họ vẫn cùng giường, hắn ngủ bên ngoài, đêm nào cũng giúp nàng xoay người, đời nàng đi tịnh thất… Sau đó, khi nàng sinh hạ hài tử, hắn cũng không để ý đến phòng sinh không sạch sẽ, luôn đứng bên giường động viên nàng, rõ ràng nàng mới là người sinh, nhưng vẻ mặt của hắn giống như còn sốt sắng hơn cả nàng…

An Vương phi ngẩn người, thấy trong đáy mắt hắn không còn sót lại bất kỳ nhu tình nào, nhất thời trong lòng có chút lo lắng, xa lạ hoảng loạn.

Nàng thấy hắn xoay người, theo bản năng kéo ống tay áo của hắn, mở miệng gọi: "Chu chẩn..."

Bước chân của An vương hơi dừng một chút, hai con mắt bình tĩnh như nước, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc đang lôi kéo ống tay áo của hắn. Bàn tay xinh đẹp như vậy, hai mươi năm qua lại chưa từng may cho hắn một đường chỉ, nhưng đôi tay này lại vô số lần viết những lời yêu thương ái mộ dành cho một người nam nhân khác.

Những điều này, hắn biết cả.

An Vương nhấc tay, gạt bỏ tay nàng, không quay đầu lại đi ra ngoài.