Sau khi biết mình thích Tiêu Nam rất nhiều chuyện trở nên sáng tỏ.

Lục Tự khuấy ly cà phê trong tay, tâm tư đã sớm bay về nhà. Đột nhiên rất muốn… ôm cậu nhóc một cái.

Lạc Tiêu cũng là một người phụ nữ khôn khéo, nhân cơ hội đưa ra vài yêu cầu đối với việc xuất bản của Lục Tự.

“Tiểu Tự à, chị nhìn phê bình về sách mới của cậu hay thật đó, chắc chắn sau khi sách được phát hành thì có rất nhiều người ham đọc sách sẽ mua cuốn này. Không bằng lúc phát hành ký tên một trăm bản thì thế nào? Nội dung do cậu quyết định, ba câu là được rồi. Ngoài ra rất nhiều mọt rất thích Mộc Nam và Lâm Các có tương tác với nhau, vậy cậu thêm ngoại truyện về hai người họ không thành vấn đề chứ?”

Trong nhất thời Lục Tự chỉ thấy bên tai mình ong cả lên. Căn bản không nghe ra được Lạc Tiêu nói cái gì, mơ mơ màng màng gật đầu một cái.

“Rốt cuộc là có được hay không? Đừng chỉ biết gật đầu, nói một câu xem nào?”

“Cứ làm theo chị đi.”

Lạc Tiêu thích thú tắt máy ghi âm, nở một nụ cười mưu thành kế đạt. Lần này cuối cùng có thể cho hội fan thích sách của Lục Tự một câu trả lời rồi.

Sau khi giải quyết những việc liên quan xong Lạc Tiêu rời đi trước.

Lục Tự vẫn ngồi trong quán cà phê để tâm trí bay xa. Lần đầu thích một người vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn. Anh phải nghĩ thật kỹ xem sau này nên sống chung với Tiêu Nam như thế nào.

Một kẻ gần hai mươi lăm tuổi đầu rồi lại còn cứ như mấy đứa nít ranh bỡ ngỡ khi gặp những điều mới mẻ.

Đúng là càng già càng thoái hóa.

Nhớ lại hơn nửa tháng hai người sống với nhau, đúng là đa phần đều vui vẻ.

Dường như rất thấu hiểu nhau, tôn trọng và quan tâm lẫn nhau.

Mỗi lần đứa nhỏ làm nũng đều rất đáng yêu, mỗi lần ôm cũng rất ấm áp.

Nếu như… Nếu như có thể tiến thêm một bước thì thật tốt.

Thật giống như anh đã biết được cảm giác mối tình đầu mà lần trước cậu nhóc nói đến. Ngọt ngào, ngây ngô và luống cuống. Tựa như trong tim được lấp đầy, trong mắt trong lòng đều là hình bóng người kia.

Thế nhưng rốt cuộc em ấy có coi mình là trưởng bối hay không Lục Tự cũng không rõ.

Đột nhiên anh nghĩ đến cậu nhóc có một người thầm mến…

Vậy thì thật khó.

Tình yêu chính là anh tình tôi nguyện, đạo lý này Lục Tự cũng hiểu. Nếu như em ấy thật sự thích người ta thì anh không thể làm ra cái chuyện chia rẽ tình cảm của người khác được.

Mặc dù còn không biết rốt cuộc người em ấy thích là ai nhưng không thể nào là mình được. Họ mới quen nhau hơn một tháng mà thôi.

Lục Tự càng nghĩ càng xoắn xuýt, hứng thú ban đầu đều bị mấy cái ý nghĩ ảo tưởng làm bay biến hết. Nhưng anh vẫn không tìm được biện pháp tốt nhất.

Bất đắc dĩ Lục Tự chọn cách tìm sự giúp đỡ từ một người có kinh nghiệm.

【Lục Tự: Cao Chú, anh hỏi cậu một chuyện.】

Có vẻ đối phương cũng rất rảnh, trả lời rất nhanh.

【Cao Chú: Chuyện gì thế? Cứ nói thẳng đi còn khách khí với em làm gì?】

【Lục Tự: Khi cậu thích một người thì cậu sẽ làm gì?】

Cao Chú:!!!

Cao Chú vừa mới uống một ngụm trà lập tức phun thẳng. Không ngờ anh bạn nhỏ kia lại lợi hại như vậy. Giờ mới được bao lâu vậy mà đã đả thông cái cục gỗ Lục Tự này rồi.

【Cao chú: Lục Tự này anh biết điều thì mau nói cho em hay, anh thích cậu bạn nhỏ Tiêu Nam kia đúng không?】

!!!

Lục Tự cả kinh, ngẩng phắt đầu lên nhìn khắp quán cà phê, chắc chắn xung quanh đây không có người nào khả nghi mới thôi.

Cậu ta có chuyện gì vậy? Sao lại đoán ra được ngay như thế?

Có điều Lục Tự cũng không định phủ nhận.

【Lục Tự: Cậu trả lời câu của anh trước đi.】

【Cao Chú: Chuyện này không phải đơn giản lắm à? Mặt dày bám chặt, theo đuổi không rời, mềm nắn rắn buông…】

【Lục Tự: …】

【Cao Chú: Ha ha, một một cách đều không hợp với anh!】

Lục Tự… Lục Tự rất muốn lôi Cao Chú ra đây dần cho một trận.

Đang hồi nước sôi lửa bỏng mà không có một chút đáng tin nào.

【Cao Chú: Anh(Ca-哥) thích cậu nhóc kia thật à?】

Lần này đúng là nghiêm túc.

Phải biết rằng số lần Cao Chú gọi Lục Tự là anh có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần gần nhất y gọi anh như vậy chính là lúc ông Lộ qua đời, cũng đã hơn hai năm rồi.

【Lục Tự: Không liên quan đến cậu.】

【Cao Chú: Ấy đừng, liên quan đến em thật mà. Nếu anh không thích cậu ấy thì em có thể theo đuổi rồi. Nói thật với anh em đang thích cậu ấy, trông mềm mại thật dễ bắt nạt. 😏】

Lục Tự rút lại ý nghĩ vừa nãy, thằng nhóc thối này đúng là thèm đòn mà!

【Lục Tự: Cậu đừng mơ làm gì với em ấy! hai người không chung đường đâu!】

【Cao Chú: Sao lại là người không chung đường? Cậu ấy không phải là người hay là em không phải? Cậu ấy thích đàn ông thì sao lại không thể thích em?】

Lần này Lục Tự bắt đúng trọng tâm. Từ trước đến giờ nhìn người đều rất chuẩn. Trừ không tự biết thân biết phận ra nhưng nếu y nói đứa nhỏ thích đàn ông thì tám chín phần mười sẽ là như vậy.

【Lục Tự: Một câu thôi, cậu muốn tìm người thì tìm người khác đi.】

Cao Chú ở bên kia cười phá lên, không ngờ Lục Tự được khai thông lại thú vị như vậy.

【Cao Chú: Được rồi không đùa anh nữa. Theo đuổi người ta ấy à. Trước hết anh phải đối xử tốt với cậu ấy, để cậu ấy cảm nhận được điều tốt đẹp ở anh. Đến lúc cậu ấy một lòng một dạ với anh rồi thì phải nắm bắt đúng thời cơ mà bày tỏ. Thực sự không được Bá vương ngạnh thượng cung(1).】

Lục Tự: “…”

Tất nhiên là không thể Bá vương ngạnh thượng cung rồi, cả đời này cũng không thể.

***

Tiêu Nam nghĩ mãi, giống như hồi trung học viết văn luận vậy, nghiêm túc cẩn thận liệt kê một loạt nguyên nhân kết quả. Cậu cảm thấy hôm nay Lục Tự ra ngoài có mục đích không hề đơn giản.

Thứ nhất, thời gian còn cố tình chọn lúc buổi chiều nhàn nhã, khả năng đi nói chuyện công việc là không lớn —— Lục Tự trông không giống dạng có công việc gì cần gặp mặt nói chuyện.

Thứ hai, sau tiệc cưới của bạn học cũ mấy ngày lại đi gặp mặt người khác, không ngoại trừ khả năng ở đám cưới đã làm quen với một vài người.

Ngoài ra, còn tỉ mỉ chọn quần chọn áo cũng rất kỳ lạ. Đổi lại bình thường Lục Tự luôn tùy ý mặc quần áo, cũng không phải là không đẹp mà ngược lại còn có cảm giác bình dị gần gũi. Mà sau khi cẩn thận phối đồ nổi bật lên sự tôn trọng và để ý đến người khác. 

Cũng… đẹp trai hơn.

Nói tóm lại, khả năng Lục Tự đi hẹn hò là rất lớn.

Tiêu Nam nhăn nhó mặt mày.

Cậu phảng phất đã đoán được một ngày nào đó Lục Tự sẽ dẫn về một người con gái đoan trang văn nhã rồi bảo mình gọi cô ấy là chị dâu.

Trong cơn tức giận, Tiêu Nam ăn hết hai cây kem và chén sạch số thức ăn còn trong tủ lạnh.

Thời tiết sắp đến tháng Mười, máy điều hòa để nhiệt độ 26 độ. Bữa trưa là món đầu cá kho tiêu.

Vì vậy nóng lạnh gặp nhau, một cay một ngọt đã tạo nên phản ứng thật là vi diệu.

Sau khi Lục Tự về nhà thì đập vào mắt chính là cảnh tượng thấy cậu nhóc đang nằm co ro trên ghế sô pha.

Anh chỉ cho rằng đứa nhỏ mệt mỏi nên ngủ một lúc trên ghế thôi. Đến gần rồi mới phát hiện ra sắc mặt cậu nhóc tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi, hai tay nắm chặt thành quyền trước bụng.

“Tiểu Nam!”

Lục Tự hoảng hồn buông túi đồ trong tay xuống đất, trái cây vương vãi khắp nơi, ly trà sữa bị rơi bục cả ra vương đầy ra sàn nhà.

Anh đỡ Tiêu Nam dậy, tay áp lên trán cậu kiểm tra, thấy lạnh vô cùng.

Tiêu Nam mơ màng mở hé mắt, cố chịu đau ôm chặt lấy Lục Tự. Nước mắt đã nín thật lâu cuối cùng không tự chủ được mà rơi xuống, tất cả ấm ức đều không kìm được, “Anh Lục, sao bây giờ anh mới về? Có phải anh không cần em nữa… Em đau bụng…”

Lục Tự đau lòng đến loạn đầu loạn óc.

“Tiểu Nam em cố nhịn một chút, anh đưa em đi bệnh viện ngay đây.” Vừa nói Lục Tự trực tiếp bế bổng Tiêu Nam lên như bế công chúa. Dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống tầng xông vào gara.

Gần Đào Cảnh Uyển cũng có bệnh viện. Dọc đường đi Tiêu Nam cũng rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ, chỉ là cậu không ngừng khóc thút thít, chóp mũi ửng đỏ.

Lục Tự càng đau lòng càng sốt ruột. Anh mới ra ngoài khoảng ba bốn tiếng vậy mà em ấy lại bị dày vò thành như thế này. Sau này làm sao yên tâm để em ấy ở nhà một mình đây?

Dừng xe, Lục Tự vội vàng bế Tiêu Nam đến khoa tiêu hóa. Trong bệnh viện luôn đông người, hiếm thấy Tiêu Nam có chút không thoải mái, vùi hết cả mặt trong lòng Lục Tự.

Bác sĩ là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, sau khi kiểm tra cho Tiêu Nam xong nói kết luận rất nhanh.

Vừa viết đơn thuốc vừa dặn dò: “Thanh niên thì phải chú ý thân thể một chút, đừng có nghĩ mình còn trẻ mà ăn uống bừa bãi. Bây giờ chỉ là bị kích thích dạ dày bình thường, sau này về già mới thấy được hậu quả.”

Tiêu Nam tự biết đuối lý, không dám nói một lời.

Còn Lục Tự thì nghiêm túc lắng nghe, thầm dặn lòng “Không thể để cho em ấy ăn linh tinh nữa”. Vốn còn định mua cho em ấy chút đồ ăn vặt nhưng giờ xem ra miễn đi thôi. Không bằng mua các loại hoa quả với sữa bò.

Sau đó Lục Tự đi lấy thuốc cho Tiêu Nam rồi dẫn Tiêu Nam đến phòng truyền nước.

Suốt một đường Tiêu Nam luôn lặng yên như vậy, ngoan ngoãn uống thuốc, chìa tay cho y tá.

Trên băng ghế chỉ có hai người họ. Tiêu Nam mơ màng buồn ngủ, Lục Tự đỡ vai cậu vỗ nhè nhẹ. Một lúc sau mái đầu mềm mại kia gác lên vai Lục Tự.

***

Vì chuyện ngoài ý muốn này mà Tiêu Nam bị quản gắt gao việc ăn uống.

Không được ăn quá cay hay uống nước đá, đồ uống ít nhất là nhiệt độ thường trở lên. Còn phải ăn các loại đồ ăn tốt cho dạ dày.

Thiếu chút nữa bị buộc phải chia thành ăn nhiều bữa nhỏ.

Ở phương diện này Lục Tự rất cương quyết, dường như không có đường nào để thương lượng.

Trái lại Tiêu Nam rất thích, cậu vô cùng vui vẻ để Lục Tự quản mình, ít nhất đãi ngộ như này là không ai có.

Hôm sau chính là Quốc khánh. Buổi tối tự nhiên Lục Tự hỏi cậu có muốn đi đâu không.

Khoảnh khắc đó trước hết Tiêu Nam nghĩ đến chính là câu thả thính ở trên Internet —— Đi đến trái tim anh.

Chỉ có điều hiện nay câu nói này chưa thích hợp xuất hiện trong câu chuyện phiếm của cậu với Lục Tự.

Tiêu Nam tự vả miệng, lòng đầy tiếc hận. Cậu cau mày nghĩ một hồi, thật giống như là không có nơi nào muốn đi.

Kỳ nghỉ Quốc khánh vốn là mùa du lịch phát triển. Nếu đi chơi cảnh thì chưa chắc thấy nhưng chắc chắn sẽ gặp “biển người tấp nập”.

Tiêu Nam hơi do dự, đi ngắm người như thế thì thà làm ổ ở nhà xem phim còn hơn.

Lục Tự cũng nghĩ tới vấn đề này. Anh chỉ muốn đối tốt với cậu nhóc một chút nhưng ngược lại lại thiếu chút nữa thành khéo quá hóa vụng.

Cuối cùng quyết định là Quốc khánh sẽ ở nhà thư giãn mấy ngày. Qua một thời gian ngắn sẽ đi du lịch sau.

Trước kia Lục Tự với lão Lộ và Cao Chú từng đi du lịch với nhau. Khi đó ba người đều cầm theo vở tốc ký đi vẽ vời một chút nên cũng chẳng có cao nhiều thời gian thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên thật sự.

Bây giờ là vì xác định tình cảm đối với đứa nhỏ cho nên mới đặc biệt muốn một lần cùng đi du lịch thực sự. Không có công việc, không có mục đích, chỉ cần vui vẻ.

Bọn họ có nhiều thời gian, để làm hết những chuyện yêu đương tốt đẹp.

Hết chương 21.
Chú thích:

(1) Bá vương ngạnh thượng cung: Ý chỉ ‘cưỡng gian’.