Phan Đông Minh buông tờ báo xuống, nghiêng người nhìn Tạ Kiều rồi nói: “Em ngủ đi, tôi ra xem xem Dương Quần đã muộn thế này rồi còn đến có chuyện gì.”

Cửa phòng đóng lại, Tạ Kiều không buồn ngủ chút nào, cô ngủ lâu như vậy làm sao có thể ngủ được nữa. Cô đầy một bụng tâm sự, chính là vì nhớ La Hạo. La Hạo đã xảy ra chuyện, chắc chắn là do Phan Đông Minh gây nên. Cô nên làm gì đây, gọi cho La Hạo? Nhưng không thể dùng điện thoại ở đây được, còn di động của cô mà. Cô cố sức đứng dậy, nhưng chân vừa chạm đất đã váng đầu hoa mắt, chỉ muốn nôn ra. Nằm trên giường, cô còn tưởng mình chỉ mất sức, lúc đứng lên mới biết cả người đau vô cùng, như thể vừa bị người ta đánh cho một trận. Cơn đau rõ ràng trên thân thể lập tức chiếm phần lớn ý thức của cô, chỉ có một chút còn sót lại là nhắc cô phải gọi cho La hạo, cô muốn biết hiện tại La Hạo ra sao rồi.

Cô bám vào chiếc tủ đầu giường, run rẩy đứng dậy, hai chân cũng run lên. Cô cố gắng mở to hai mắt, cố gắng nhìn rõ ràng bài trí trong phòng, lại muốn tìm túi xách của mình nhưng mí mắt cô thật nặng, cả thân mình như bị treo một quả cầu sắt lớn vậy. Sự suy nhược khiến mỗi bước đi đều khó khăn, thật sự là khó có thể chịu được sự nặng nề này. Tạ Kiều thong thả, lại cố sức để ngồi xuống, bình ổn lại nhịp đập dữ dội của trái tim, hít thở sâu. Cô run rẩy nghĩ về La Hạo, cả cơn ác mộng này nữa, cô nói với chính mình rằng nhất định phải tìm được di động, cô muốn biết chắc La Hạo vẫn bình an vô sự. Nếu La Hạo vì cô mà xảy ra chuyện gì, tội nghiệt của cô còn lớn hơn rất nhiều.

Tạ Kiều nghiêm khắc ép mình vịn vào giường mà đứng dậy, bám lên tủ rồi men theo tường, lê từng bước một. Cả căn phòng thật yên lặng, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của cô. Đi một chút cô dừng lại, kiểm tra trên bàn, tủ quần áo, sofa, trước mặt là cửa phòng, vẫn không tìm thấy túi xách đâu, nhưng có tiếng nói đứt quãng truyền đến.

Cô tựa vào cạnh cửa, cố gắng áp chế cảm giác muốn bãi công của hai cẳng chân, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Đập vào mắt cô là hàng lan can với họa tiết hoa tinh tế làm thành một vòng tròn lớn. Phía dưới đó là phòng khách, giờ thì cô đã biết mình đang ở tầng hai. Trước mắt cô là chiếc đèn chùm thủy tinh lớn, treo trên tầng hai mà vẫn kéo dài đến phòng khách tầng một, xa hoa đến mức không chân thực. Có gió từ ngoài thổi vào, mấy quả cầu thủy tinh trên đèn đong đưa nhẹ nhàng. Lúc này cô mới phát hiện ra, chỉ cần xoay người là cô có thể nhìn thấy một ban công lớn, chiếc rèm trắng nhẹ nhàng phất phơ.

Cô nghe thấy tiếng của người đàn ông tên Dương Quần mà cô gặp lúc ở sân golf. Vì túi xách cô đã mệt muốn chết rồi, nhưng đột nhiên Dương Quần lại nhắc đến cái tên “La Hạo”, cô chợt căng thẳng, tay nắm chặt lấy cửa mà lẳng lặng nghe.

Phan Đông Minh đang cười, hắn nói: “Đã lâu lắm rồi, thế nào mà hôm nay lại đến đây chờ tôi hả.”

“Em cũng không thể nhắm mắt làm ngơ đúng không? Đó không phải cũng là bạn thân của em sao.”

“Đối với các cậu nó yếu sức, nhưng nó có đến đâu tôi còn không biết sao, các cậu toàn quan tâm vô vị.”

“Các anh đều là người làm ăn, em không hiểu trong đầu các anh chưa cái mẹ gì nữa, nếu có thể giúp thì anh cứ giúp một lần đi, dù sao chúng ta cũng cùng lớn lên từ hồi còn cởi truồng mà.”

“Đến đời nào rồi mà cậu còn chơi trò nhàm chán đấy với tôi hả? Phải giúp thì cũng không phải tôi đấy chứ? Người ta có bố, còn cả ông cụ nó nữa, có thể ngồi nhìn nó bị hại sao?”

“Không phải là anh không biết, ông cụ La kia chẳng tầm thường, ông ta ước gì La Hạo nhanh nhanh gặp khó khăn một chút đấy, bây giờ anh ấy trốn cũng không kịp lửa bén thân.”

“Tôi nói này, thằng nhóc cậu cũng tử tế quá đấy, biết là lửa bén thân mà còn tìm tôi ư, không phải là cậu cố ý sao.”

“Ầy, bọn họ có thể so với anh sao.”

“Aiz, lại chụp mũ cho anh đây rồi.”

“Mẹ kiếp, nói một chút đi, đừng làm bộ làm tịch nữa, chắc chắn anh có tin tức.”

“Cấp trên điều tra rất chặt, trước tiên phải để cho nó ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, khi nào tôi hỏi được chú hai thì nói sau.”

“Anh, hiện tại người nhà anh ấy đều hận không thể cắt đứt quan hệ luôn đấy, tuy rằng không đến mức cho chết luôn nhưng không phải cũng tệ lắm sao, như vậy thì làm sao mà anh ấy qua được đây.”

“Không phải còn có mấy người bọn cậu sao, có chuyện gì mà không làm được?”

“Em hỏi thăm rồi, chuyện này đúng thật là rất kỳ quái, lưới cũng giăng rồi, cá cũng tiến vào rồi nhưng trên dưới đều kín như bưng, không có một kẽ hở nào cả, quá choáng luôn.”

Phan Đông Minh lại cười, “Lúc hỏi thăm mà cậu không biết tin sao? Giờ nó phải tự gánh vác thôi, mấy người nhà nó chẳng ai quan tâm, không có cách nào cả nhé, nói thế nào thì tôi vẫn là người ngoài mà.”

“Nếu không phải thế thì còn đến tìm anh sao, anh, anh còn không nắm được chuyện này thì đúng là quá mơ hồ, hừ, lên tiếng trong nhà không phải thứ nhất là bố thứ hai là mẹ sao…”

Tạ Kiều nghe đến đó thì trái tim như đã ngâm vào thùng băng, yếu ớt rạp xuống đất không đứng lên nổi nữa. Xong thật rồi, cô nghĩ, cô thật sự đã hại La Hạo rồi. Chẳng những Phan Đông Minh muốn hại anh ấy, mà hắn còn muốn anh không thể ở lại đất Bắc Kinh được nữa. Hắn quả thật quá thủ đoạn, hắn đã từng nói, La Hạo không phải đối thủ của hắn, hắn khinh thường mà đánh bại La Hạo. Người đàn ông với nụ cười rạng ngời hơn ánh mặt trời kia, cô thật sự sẽ không được gặp lại nữa sao?

Dương Quần rời đi, tiếng bước chân trầm ổn của Phan Đông Minh từ xa lại gần. Hắn đẩy cửa, lúc thấy Tạ Kiều ở cạnh cửa thì ra vẻ kinh ngạc, “Ồ, sao thế này, sao lại nằm ở đây? Mau, lên giường đi.” Thế nhưng hắn vẫn tao nhã đứng yên chứ không có ý định kéo cô đứng dậy, như không như có mà nhìn cô chảy nước mắt.

Tạ Kiều ngẩng mặt, rơi lệ, cô nói: “Tôi đồng ý với anh, cái gì cũng đồng ý, chỉ cần anh buông tha cho anh ấy.”

Phan Đông Minh cười cợt ngồi xổm xuống nhìn Tạ Kiều, khi thưởng thức đủ bộ dạng ngây dại của cô rồi thì cất lời lạnh lùng độc ác: “Em cho rằng em là ai? Tiên nữ giáng trần? Tôi đối xử với em không tốt? Nhiều ngày qua em cũng không soi gương ư, trước tiên nhìn xem em thành ra cái dạng gì rồi hẵn bàn điều kiện với tôi.” Hắn đứng lên bật đèn, tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô đặt lên bàn trang điểm, một tay nâng cằm cô lên để cô nhìn vào gương rồi nói: “Em nhìn xem? Đây là ai nào? Nhìn bộ dạng như ma của em, thằng đàn ông tham ăn nhất cũng chẳng có chút ham muốn nào, em còn tư cách nói điều kiện với tôi sao?”

Tạ Kiều nhìn người con gái gầy yếu trong gương. Đúng vậy, đây là ai? Cả khuôn mặt chỉ nổi mỗi đôi mắt to sâu hoắm, cằm nhọn gần như kim châm, mái tóc dài rối tung, quầng mắt thâm đen. Hiện giờ, ngay cả quỷ còn xinh đẹp hơn cô gấp trăm lần, dựa vào cái gì mà cô lại nghĩ Phan Đông Minh vì mình mà hại La Hạo cơ chứ? Cô đáng sao, thật sự là buồn cười, quả thực là ý nghĩ kỳ lạ, tự mình đa tình.

Phan Đông Minh cười lạnh buông cô ra, xoay người rời đi.

Tạ Kiều nhìn chằm chằm vào gương, đưa tay vuốt lên khuôn mặt của chính mình. Cô sắp không nhận ra chính mình rồi. Khi khuôn mặt này còn mang theo nụ cười mê người, khi đôi mắt này còn ẩn chứa ánh nhìn vui sướng, cô sẽ cười duyên mà nhào vào lòng người đàn ông kia, cũng sẽ trìu mến mà ôm hôn anh. Đây là chuyện từ khi nào? Có thể là đời trước, cô từng nghe nói người nhà cô đời trước làm việc sai lầm, đến đời này phải trả nợ, cho nên bây giờ cô mới bị một người đàn ông ‘lột da tróc thịt’. Đời này nhất định cô không còn La Hạo nữa, vậy còn kiếp sau. Không phải hiện tại cô không có tư cách nói chuyện điều kiện sao? Vậy thì cô sẽ khiến mình trở nên có tư cách.

Cửa lại được mở ra, một người phụ nữ bê cái khay tiến vào, thấy cô thì “Á” một tiếng rồi nhanh chóng đặt khay xuống đưa cô lên giường, dùng gối chèn sau lưng cô để cô dựa vào đầu giường, sau đó bưng một bát canh đến, “Đây là tổ yến, dưỡng sắc bổ khí, cô ăn nhiều một chút, nhìn này, cô gầy quá rồi.”

“Cám ơn thím.”

“Ôi, trăm ngàn lần Tạ tiểu thư đừng khách khí với tôi nhá. Tôi là thím Lưu, chuyện ăn uống của cô sau này tôi đều lo liệu cả, nếu cô muốn ăn gì uống gì thì cứ nói với tôi một tiếng.”

“Cháu muốn ăn socola, bánh tart bơ, bánh phô mai…”

“Được được, chỉ cần cô muốn ăn, hôm khác tôi sẽ bảo thợ làm bánh làm cho cô.”

Từ đêm Phan Đông Minh rời đi, một tuần sau hắn vẫn không lộ diện. Tạ Kiều vẫn ép chính mình ăn đồ ăn nhiều chất béo, tuy rằng ăn xong lại nôn, nhưng cô tuyệt đối không buông tha cơ hội khiến mình béo lên và khôi phục khí sắc một cách nhanh chóng, nôn xong trong toilet, miệng cô lại đầy bơ sữa. Đối với sự cố chấp của cô, thợ làm bánh kem trong biệt thự không có cách nào. Rốt cục cô cũng có thể xuống giường mà không cần bám vào tường nữa. Mỗi ngày cô đều ra chỗ ban công phơi nắng, cô thấy tầng dưới có một nơi rất lớn, có bãi cỏ, có vườn hoa, còn cả hàng rào gỗ trắng, phía ngoài hàng rào là hàng bạch quả cao lớn. Ánh mắt cô xuyên qua cánh cổng lớn chạy bằng điện nhìn về phía xa. Nơi này hình như là lưng chừng núi, phong cảnh tuyệt đẹp, nơi nơi đều là cây cối xanh um tươi tốt, có nhiều ngôi biệt thự cao thấp không đồng nhất, sơn thủy hữu tình. Buổi tối, những ngôi biệt thự hàng loạt trưng đèn, thấp thoáng trên lưng chừng núi là hình ảnh thật lung linh.

Người y tá tư nhân vẫn đến đo huyết áp và đưa thuốc cho cô một ngày một lần.

Bác sĩ Cát giống như người cha kia, mỗi ngày đều đến tiêm cho cô một lần, sau là ba ngày một lần, dần dần là vào mỗi thứ Hai.

Cô đã có thể xuống tầng đi lại trong khuôn viên kia, ngắm tòa biệt thự xa hoa. Những ô cửa sổ trắng kéo đến sát đất, tường cẩm thạch cũng một màu trắng, tinh xảo, tao nhã mà cũng vô cùng đáng kinh ngạc. Phía sau biệt thự còn có một bể bơi lớn, sân xung quanh đầy những cây cối, hoa cỏ, những đóa hoa hồng phấn, trắng, vàng, tim tím khẽ lay theo gió. Ngôi biệt thự này quả giống như trong mộng. Cô không có việc gì làm, mỗi ngày đều ra thảm cỏ ngắm hoa, tỉa cỏ, tưới nước cho vườn hoa, xem chị Lưu hái táo, xem thợ làm bánh ngọt, xem quản gia rửa xe trong gara đến độ có thể soi gương được. Tay cô không run lên, chân cũng không, không thấy y tá đưa thuốc đến nữa, bác sĩ Cát cũng chẳng thấy đâu nữa. Chị Lưu tìm cho cô một nhà tạo mẫu tóc, đưa tiễn mái tóc dài chấm thắt lưng kia đi, biến thành kiểu đầu bobo. Khuôn mặt cô thoạt nhìn càng nhỏ hơn, lại thêm mái tóc phồng nên khí sắc của cô rốt cục cũng khá lên rất nhiều. Cuối cùng mùa hè cũng qua đi để đón mùa thu tới. Phan Đông Minh đã đi được hai tháng rồi.

Cô vẫn không có tin tức của La Hạo, cô để mình học được cách chờ đợi, học được sự nhẫn nại. Tuy rằng chờ đợi là điều rất đau khổ, nhưng trừ bỏ khổ đau ra cô chẳng có gì, không có nụ cười, ngay cả nước mắt cũng không, chỉ có tịch mịch cùng cô đơn mà nhớ nhung người đàn ông kia. Mỗi ngày cô đều ngồi một mình trong phòng ăn rộng lớn dùng bữa, ngồi ngây ngẩn trên ban công, nằm trên giường thì mất ngủ, ở giữa chốn thần tiên nhưng lại cách ngăn cuộc sống.