Thấy Nam Cung Thác Nguyệt thoáng cứng người, Ninh thái hậu những tưởng nhi tử vẫn không thích nhắc đến hài tử kia, cảm thán không thôi.

Nàng vì sợ cảnh tượng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nhiều năm qua không dám thân cận bất cứ tôn tử, tôn nữ nào, vô tình làm lơ mất hài tử vô tội kia.

Hài tử đó, thân là trưởng tử, sinh hoạt lại không hơn cung nô là bao, đã thế vị chí chí tôn mà ai cũng định ninh là của y, lại sắp trả lại cho người.

"Hoàng thượng cũng không nên vì chuyện kia mà trách đại hoàng tử. Đúng sai ta tạm không bàn, nhưng hài tử là vô tội. Hoàng thượng cũng thua thiệt y quá nhiều rồi."

"Mẫu hậu nói phải, là trẫm hồ đồ."

Thái độ nhận sai của Nam Cung Thác Nguyệt, khiến Ninh thái hậu hồ nghi.

Nàng nhìn hắn một hồi, lo lắng hỏi.

"Hoàng thượng có tâm sự?"

"... chỉ là chút chuyện trên triều, mẫu hậu không cần bận tâm."

"Đừng quá mệt mỏi."

"Là trẫm bất hiếu, để mẫu hậu lo lắng."

"Nói gì vậy." Ninh thái hậu khẽ cười, nắm lấy tay hoàng nhi nàng, ôn nhu nói.

"Hoàng thượng gắng gượng, chỉ ít lâu thôi, khi tôn tử của hoàng bá con hồi vị, những đau khổ bấy lâu con chịu sẽ không còn nữa."

"Mẫu hậu..."

Không phải, mẫu hậu người không biết... trẫm thà rằng chịu đau đớn bởi thiên khiển, còn hơn là...

Chỉ cần nghĩ đến chuyện sinh mệnh hắn, phụ hoàng hắn và vận mệnh hoàng tộc Nam Cung gắn liền với nhi tử Dương nhi.

Tim hắn liền đau thắt không thôi.

Dương nhi cùng người khác...

"Hoàng thượng à, ai gia..."

"Mẫu hậu có muốn đi Yến Nam không, nghe nói năm nay tháng sau kim liên nở, trăm năm chỉ có một. Mẫu hậu không phải thích hoa sen sao, đi một chuyến giải buồn thế nà?"

Thấy Nam Cung Thác Nguyệt lảng sang chuyện khác, thái hậu cũng không cứng rắn nắm lấy chuyện này, nhìn ái tử chu đáo sắp xếp chuyến đi, nàng cười cười bảo.

"Được, tiện đường ai gia sẽ tìm một lễ vật đặc biệt cho hoàng thượng."

"Mẫu hậu thích là được."

Chẳng mấy chốc hậu cung rộ lên tin vui, hoàng thượng muốn tuyển chính phi, thứ phi, thị thiếp cho các vị hoàng tử. Những nữ quyến có độ tuổi thích hợp đều được mời vào cung ứng tuyển.

...

"Gọi ta."

"Vâng điện hạ, không chỉ người mà hoàng quý phi còn cho gọi tất cả hoàng tử khác nữa."

"Có biết là vì chuyện gì?"

Thái hậu hỷ tĩnh, trước nay không gần con cháu thế nên không có lệnh gọi sẽ không có vị hoàng tử công chúa nào quấy rầy. Thế nên dù hồi cung đã lâu Mộ Dung Thế Dương cũng chưa từng rời khỏi Hoàng tử sở, lần triệu gọi này thật khiến y bất ngờ.

Khi Mộ Dung Thế Dương đến hoa viên Khôn Thái cung đã thấy bên trong tấp nập người.

"Đại hoàng tử vạn phúc kim an."

Thị vệ thấy y đến lập tức quỳ xuống thỉnh an. Y phất phất tay, chờ người lên trên báo.

Nhưng thị vệ chưa kịp bước lên thông báo đã nghe nói oanh vàng nhắc đến vị đành sau mình.

"Đại hoàng tử cũng thật uy phong à, ai nấy đều đông đủ chỉ có thiếu ngài thôi đấy."

Lời này vừa ra, mọi ánh nhìn đều hướng đến Mộ Dung Thế Dương.

Không cần nhìn, Mộ Dung Thế Dương cũng biết người nói là ai.

Cung tần phi tử cùng nhi nữ Nam Cung Thác Nguyệt đều đông đủ có mặt ở đây. Hắn ngồi đó lẳng lặng nhìn y.

Cảnh tượng này quen thuộc làm sao?

À, nhớ rồi, có phải tiếp theo hắn sẽ nói y ngự tiền thất nghi, coi thường quy củ phải chịu trượng phạt không?

"Lý tiệp dư, nàng không nói, sẽ không ai nói nàng câm." Nam Cung Thác Nguyệt không chút nễ nang lên tiếng quở trách Thượng Chiêu Lý.

Việc hoàng thượng không thích vị biểu muội này ai ai cũng biết, chỉ là không ngờ hoàng thượng lần này vì đại hoàng tử mà công khai không cho nàng ta mặt mũi.

"Đã đến thì vào chỗ đi." Không cho y ngồi, chẳng lẻ chờ y thỉnh an, gọi hắn là phụ hoàng.

Mộ Dung Thế Dương hơi nghi hoặc, nhưng cũng chẳng nhiều lời, chấp tay cúi đầu đi về hướng nội giám chỉ dẫn.

Không khí không mấy được tốt. Hoàng quý phi đành lên tiếng giải vây.

"Hiền phi, Tam hoàng tử đâu sao còn chưa đến?"

Không trách hoàng quý phi nhắc đến tam hoàng tử. Hôm nay không chỉ tuyển phi cho đại hoàng tử mà còn tuyển cho cả nhị, tam hoàng tử, dù sao cả hai hoàng tử cũng sắp mười lăm. Nếu được, còn chọn hôn thê cho mấy vị hoàng tử khác luôn.

Chuyện chung thân đại sự như thế, dù bị phạt đương sự cũng phải có mặt chứ.

Không chờ Hiền phi lên tiếng, Nam Cung Thác Nguyệt đã nói ngay.

"Không cần chờ!"

Nhận thấy cảm xúc hoàng thượng không tốt, Dương hoàng quý phi không dám nhiều lời, truyền người đưa các tú nữ vào sân trổ tài.

Lúc này, Mộ Dung Thế Dương mới biết mục đích của ngày hôm nay.

Tuyển tú, hắn định tuyển thê cho y ư?

Như nhận ra ánh nhìn của y, Nam Cung Thác Nguyệt bất giác nhìn qua, chỉ chốc lát nhưng có muôn ngàn cảm xúc.

Mộ Dung Thế Dương rất nhanh bắt được ánh nhìn như trốn tránh của người ngồi phía trên kia. Vị trí cả hai quá gần, không để ý thì thôi, một khi lưu tâm muốn lờ đi cũng khó.

Thượng Chiêu Lý nhờ sinh ra nhị hoàng tử, thế nên hôm nay được đặt cách ngồi cạnh nhi tử, đồng thời đối diện với vị trí Mộ Dung Thế Dương.

Nàng nghiến răng nhìn y và hắn bốn mắt giao nhau. Nếu là trước đây Triệu Thiệu đế tất sẽ phạt y mà không phải bâng quơ qua chuyện như hôm nay.

Bọn nô tài vô dụng, chỉ một tên phế vật cũng không giết được.

Chợt, Thượng Chiêu Lý như nhớ ra điều gì đó, giọng ôn nhu đầy quan tâm vang lên.

"Không biết đại hoàng tử đã chọn được vị cô nương nào chưa?" Vừa nói nàng ta vừa che miệng như âm thầm cười nói. "Nếu không, để bổn tiệp dư thay mặt Phượng cô nương chọn cho đại hoàng tử."

Nàng là tiệp dư thì sao? Vẫn còn trên ả tiện tỳ không danh không phận kia.

Nhất thời vô số ánh mắt đều đưa về phía nàng ta và đại hoàng tử.

Thượng Chiêu Lý vẫn tỉnh như không, gương mặt đầy tiếu ý.

"Phải biết rằng, đây đều là những tiểu thư dòng dõi thế gia cao quý, được giáo dưỡng cẩn thận, là tài nữ bật nhất kinh thành. Tương lai chắc chắn sẽ là một hiền thê lương mẫu, giúp chồng dạy con không phải ai cũng sánh được."

Lời hoàng quý phi châm chọc như thế, ai không nghe rõ chứ.

Không phải nói đại hoàng tử có mẫu ti tiện, không học vấn không tài hoa là gì.

Lời Thượng Chiêu Lý thật chất là đục khoét, sỉ nhục xuất thân, thân thể bất toàn của Mộ Dung Thế Dương, muốn y cảm thấy nan kham, xấu hổ trước mặt nhiều người.

Nàng ta nào biết rằng, lời ấy còn chát đao lên người nam nhân tối cao nhất ở đây, bởi chính hắn cũng là nguyên nhân gây ra nổi đau của y.

Nam Cung Thác Nguyệt lạnh lùng nhìn Thượng Chiêu Lý.

"Lý tiệp dư."

Bị thanh âm như từ địa ngục triệu gọi, cả người Thượng Chiêu Lý lạnh lên từng cơn.

"Có thần thiếp."

"Nơi đây còn chưa đến phiên nàng." Nói rồi mắt phượng khẽ đảo, cao giọng hô lớn. "Người tới, đưa Lý tiệp dư xuống, trượng trách ba mươi, cấm túc."

Mặc cho Lý tiệp dư hết lời kêu to, nhận tội, Nam Cung Thác Nguyệt vẫn bỏ ngoài tai. Cuối cùng, viện lý do chính sự không thể bình phẩm, giao lại toàn quyền cho Dương hoàng quý phi rồi bỏ đi.

Kêu hắn ở lại chọn thê cho y. Tha thứ, hắn chưa làm được đến thế.

Hoàng đế ly khai, Lý tiệp dư bị phạt, một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tuyển phi nơi đây.

Sau khi chúng tài nữ khai báo thân phận, trổ tài nghệ, mấy cung phi cùng xúm tụm lại cùng hỏi thăm rõ ràng, qua một hồi lâu mới cho họ lui ra.

"Các muội muội cảm thấy thế nào?"

Chúng cung phi có thể nói gì, tất nhiên khen lấy khen để rồi.

"Một hồi nữa, cung nô sẽ đưa các muội mẫu đơn hoa, các muội lại giao cho các vị hoàng tử. Vị cô nương nào nhận được mẫu đơn sẽ được lưu lại. Còn vị chính thứ là ai, sẽ tùy hoàng thượng phân định, đã rõ."

"Đã rõ."

Nói là hoàng tử tuyển phi, chi bằng nói là các nương nương tuyển dâu.

Mẫu đơn hoa giao cho các nàng, rồi mới đến tay các hoàng tử, chính là sợ các hoàng tử vì sắc đẹp mà loạn tâm, lưu ai bỏ ai đều là do họ định, các hoàng tử nào sẽ trái ý thân mẫu họ.

Các tú nữ khi được các hoàng tử đặt hoa lên tay đều cảm thấy hồi hộp, lâng lâng. Tò mò, không biết người các nàng thích có vì mình trao hoa?

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Chuyện một nàng nhiều hoa cũng không phải hiếm lạ.

"Đại hoàng tử." Hoàng quý phi nhìn Mộ Dung Thế Dương chậm chạp không bước lên, liền lên tiếng giục. Ngay cả Hiền phi cũng thay thế tam hoàng tử chọn ra ba vị tiểu thư, vậy mà vị hoàng tử này lại không có động tác nào.

Không chờ Hoàng quý phi nói thêm, Mộ Dung Thế Dương đã đứng trước các tú nữ, từng chữ từng chữ rõ ràng thốt ra.

"...Không biết các tiểu thư nơi đây, ai, có thể chấp nhận một bà mẫu xuất thân là cung nữ?"

Là cung nữ, đến chết vẫn không được chính danh. Ai sẽ tình nguyện kính trà một cung nữ hả.

Các tú nữ nhất thời nhìn nhau. Các nàng chỉ biết đại hoàng tử này uy danh hiển hách, có chút mang lòng ngưỡng mộ. Thế nhưng thân mẫu đại hoàng tử lại là cung nữ, còn chưa được định danh, lần đầu họ biết à.

Bảo các nàng quỳ xuống kính trà một cung nữ?

Nếu đại hoàng tử là trữ hoàng kế tiếp, chuyện này các nàng tất nhiên chấp nhận, thái tử vào vị, thân mẫu tất ấn phong, chỉ là chuyện sớm muội.

Thế nhưng đại hoàng tử tuy là trưởng tử, lại chưa được tấn phong vì thái tử à. Huống hồ, trước đây từng có một ngoại lệ, tiên hoàng chính là ngoại lệ đó.

Ai nói sẽ không có ngoại lệ tiếp theo.

Nhất thời một đám rối loạn, phân vân không biết trả lời thế nào. Thân nhân các nàng chưa có dạy à.