Duy đang cúi đầu cảm ơn chị vợ anh Thiện thì Hữu với Tùng gọi ở phía trước:

- - Về thôi Duy ơi..

Trở về nhà nhìn khuôn mặt hai thằng bạn khá buồn bởi thu hoạch hôm nay không mấy khả quan. Những thông tin mà anh Thiện cung cấp quanh quẩn cũng chỉ là những thứ mọi người biết rồi. Duy nói:

- - Thôi đừng ủ rũ, chuyện gì cũng không thể một sớm một chiều mà giải quyết ngay được, mà Hữu này mày có biết chùa Bồ Đề ở đâu không..?

Hữu ngạc nhiên hỏi lại:

- - Sao mày lại biết ngôi chùa đó, chùa Bồ Đê, tất nhiên là tao biết rồi. Ngày bé bố mẹ tao đem tao lên chùa đó gửi mà. Mấy năm trước chùa được tu sửa giờ nhìn đẹp lắm. Mà ở đó có vị sư trụ trì có tâm lắm nhé. Thi thoảng bố mẹ tao vẫn đến đó lễ mà, mà sao mày lại hỏi ngôi chùa đó..?

Duy cười rồi đáp:

- - Vậy mày dẫn bọn tao đến đó nhé, không giấu gì mày chị vợ anh Thiện có nói thử đến đó nhờ sư thầy trụ trì xem có giúp cậu bé được không..? Tao nghe cũng thấy hợp lý, vả lại bây giờ chúng ta đang rối trí, biết đâu cửa chùa thanh tịnh sẽ thay đổi được điều gì đó thì sao.

Tùng gật đầu tán thành, vốn là người không thích đi chùa nhưng từ lúc gặp phải chuyện Tùng cũng muốn làm một cái gì đó cho thanh thản, Tùng nói:

- - Ừ, Duy nó nói đúng, đột nhiên tao cũng muốn đến nơi nào đó để thắp hương cho mẹ quá. Quyết định vậy đi, Hữu, dẫn bọn tao đến chùa Bồ Đề nhé...Mà sao lại gọi là chùa Bồ Đề nhỉ…?

Hữu giải thích:

- - Bởi ngôi chùa đó có một cây Bồ Đề lâu năm, nhìn cổ kính lắm….Dưới gốc cây Bồ Đề nhà chùa có đặt một bộ bàn đá. Bởi vậy dân gọi là chùa Bồ Đề, vậy sáng mai chúng ta sẽ đi sớm….Tối nay chúng mày ngủ ở nhà tao nhé, à mà còn tình hình thằng Phước sao rồi..?

Duy buồn rầu thở dài:

- - Vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng qua cơn nguy hiểm rồi. Nghĩ khổ thân nó….hi vọng mọi chuyện sẽ không sao.

Tối hôm ấy cả ba người bạn thức nói chuyện với nhau, tất cả cố gắng xâu chuỗi các mảnh ghép mơ hồ để tìm ra câu trả lời nhưng vẫn đi vào ngõ cụt. Thắc mắc lớn nhất chính là tại sao cậu bé lại không thể rời khỏi ngôi nhà để tìm đến người mẹ của mình. Con búp bê tuy đáng sợ nhưng mấy ngày trước ở ngôi nhà ba tầng cho đến hôm nay khi đem ra ngoài dường như nó chỉ còn là một con búp bê vô tri vô giác. Vậy là linh hồn của cậu bé thực sự không thể rời quá xa ngôi nhà hay nó còn vì một lý do nào khác.

********

Tại một nơi khác, Quân lúc này đang bóp chân cho Nhi bằng những cử chỉ âu yếm, nhẹ nhàng:

- - Em đang có thai nên cần phải được chăm sóc kỹ lưỡng, anh bóp như này em có dễ chịu không..?

Nhi cười dịu dàng bởi cô đang sống trong những ngày hạnh phúc, bố mẹ cũng đã bỏ qua những lỗi lầm trước đây, mẹ chồng tương lai cũng vui mừng vì cô đang mang bầu đứa cháu mà bà mong mỏi, chồng cô vẫn là người đàn ông tuyệt vời khi mà Quân luôn chăm lo cho cô những điều tốt nhất, Nhi đáp:

- - Cảm ơn anh, em yêu chồng em quá…..Anh thích con trai hay con gái..?

Quân cười:

- - Với anh chỉ cần là con chúng ta thì dù trai hay gái anh cũng sẽ yêu thương đứa bé bằng tất cả trái tim mình.

Nhi nũng nịu:

- - Chắc có con rồi anh bỏ rơi em quá.

Quân ôm chầm lấy Nhi rồi đáp:

- - Bậy nào, anh sẽ yêu thương cả hai mẹ con em. Chỉ cần em muốn, điều gì anh cũng sẽ làm. Chúng ta cùng nhau chăm sóc con và mẹ em nhé. Anh yêu em.

Hai người quấn quýt lấy nhau rồi trao nhau một nụ hôn đầy hạnh phúc, cuộc đời của Nhi đến ngày hôm nay mới cảm nhận được tình yêu thật sự. Cô cũng đang dần dần thấy đứa bé trong bụng mình đang lớn lên theo từng ngày. Cô vui mừng cho rằng đứa bé chính là chìa khóa của hạnh phúc mà cô đang đạt được. Cô rất cẩn thận trong việc ăn uống, dưỡng thai kể từ khi thai mới được 2 tháng tuổi. Ngày cưới của cô và chồng sắp tới gần, tất cả đã được lên kế hoạch hoàn hảo cho đôi uyên ương, trai tài, gái sắc. Nhưng cô đã quên hẳn đi việc mình làm trước đây, trong ngôi nhà tối tăm không ánh đèn tại Hải Dương, vào lúc nửa đêm tiếng khóc u uất đang vang vọng trong gió một cách đau đớn, buồn tủi:

“ Hu...hu...hu...Con...đau...quá...con...đau..quá...mẹ...ơi…”

“ Chơi...với….con...đi...con...sắp….phải….biến...mất...rồi...hu...hu...hu..”

*******

Sáng hôm sau, Duy dậy rất sớm, hai thằng bạn vẫn còn đang ngủ, Duy mở balo lấy con búp bê ra rồi tự hỏi nó:

- - Em sao vậy….Đêm qua em lại khóc phải không..?

Con búp bê vô tri vẫn nằm trong tay Duy nhưng không một chút phản hồi. Trời tờ mờ sáng, giấc mơ đêm qua không giống như những ngày trước đó. Duy chỉ thấy mình ở trong một khoảng không tối đen vô tận, từ đâu đó trong bóng tôi vọng ra những tiếng khóc đầy đau đớn, tiếng khóc lúc dừng, lúc mất, nó nhỏ dần sau đó không còn nữa. Thức dậy Duy thấy tim mình đau nhói, Duy thầm nghĩ:

“ Chẳng lẽ không còn đủ thời gian rồi hay sao..? “

Duy giật mình khi Hữu vỗ vai từ đằng sau:

- - Này lại đang suy nghĩ gì đấy, tươi tỉnh lên, đi chùa mà làm bộ mặt thế kia là có lỗi với của chùa đấy nhé.

Tùng đang chuẩn bị đồ cũng nói thêm vào:

- - Cứ đi cho tâm thanh tịnh đã, biết đâu lại nghĩ ra được gì. Phải lâu lắm rồi hôm nay tao mới được đi chùa. Xong hết rồi đây, lên đường thôi Hữu nhỉ..?

Hữu gật đầu:

- - Ừ đi thôi, cũng phải đi mất tầm 45 phút xe máy đấy. Yên tâm, đảm bảo ngôi chùa đó rất đẹp, mà này, lên đó mày thử tìm sư thầy trụ trì kể lại chuyện này xem sao, biết đâu sư thầy lại giúp được. Ngày bé tao bị ma quấy nhiều quá mà bố mẹ kể đem lên chùa gửi xong về nhà tao không còn khóc nữa đấy.

Vì đi sớm đường vắng nên mất độ 35 phút đi xe cả ba đã có mặt cách chùa chỉ còn 1 đoạn ngắn. Gửi xe xong Hữu nói:

- - Đi bộ từ đây lên thôi, chùa nằm trên cao nên phải leo bậc một chút ấy.

Trước khi lên chùa, Duy có ghé qua một sạp bán vàng tiền, nhang, bánh kẹo để mua một chút hương khói nơi cửa chùa. Leo đến nơi, khung cảnh của chùa Bồ Đề khiến cho Duy và Tùng ai nấy cũng phải trầm trồ. Ngôi chùa sạch sẽ trong từng khoảng sân. Cây cối xanh tốt cùng với mùi hương phảng phất trong làn gió nhẹ khiến cho con người ta cảm thấy tĩnh tâm. Cũng có những người đã đến đây từ rất sớm, họ đang đi đặt lễ ở khắp các ban, chùa đẹp nên người đến vãn cảnh thành tâm cũng không có gì là lạ. Hòa trong những người đang chắp tay thành khẩn vái lạy, Hữu dẫn hai người bạn của mình đến trước cây Bồ Đề cổ kính, tán cây rộng, thân xù xì toát lên một vẻ tôn nghiêm làm cho ai cũng phải nghiêng mình cúi đầu. Hữu nói:

- - Hôm nay là ngày gì mà chùa lại đông thế nhỉ..? Tưởng đi sớm thì sẽ vắng vãn cảnh sẽ thư thái hơn chứ….Hầy.

Duy cười:

- - Mày làm như là chùa của nhà mày ấy, người ta có tâm người ta đi chùa mày cũng than thở. Nhưng công nhận ngôi chùa này thanh tịnh thật, nó làm cho tao thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Những ngày qua đầu óc lúc nào cũng căng thẳng. Mà đông như này thì chắc sư thầy trụ trì không có thời gian rảnh đâu nhỉ..? Đã đến đây thì chắc ai cũng muốn được nghe thầy dạy bảo.

Tùng đáp:

- - Ừ, nhưng thôi, giờ tao đi thắp hương cái đã. Lát tụ tập ở trước cây Bồ Đề rồi cùng về nhé.

Hữu nói:

- - Ê, đợi tao dắt đi không lại đi linh tinh là không dược đâu. Cửa chùa chứ không phải trò đùa của mày đâu nhé. Mà Duy hay mày đi luôn không..?

Duy khẽ lắc đầu:

- - Chúng mày đi đi, tao muốn đứng đây nhìn cây Bồ Đề thêm một lát nữa. Đứng đây tao thấy nhẹ nhõm hơn.

Hai người bạn đi khỏi, Duy ngước lên cao nhìn những tán cây Bồ Đề tỏa rộng bóng mát, đúng là không hổ danh khi cây Bồ Đề này được nhắc tới mỗi khi phật tử nghĩ về chùa. Bên dưới có một bộ bàn đá còn khẽ vương một vài chiếc lá trên cây rụng xuống. Mùi hương trầm đâu đó đang tỏa ra, tiếng chim hót trên những nhánh cây đang khẽ rung rinh lá theo chiều gió nhẹ. Bất ngờ đằng sau Duy có một giọng nói trầm ấm vang lên:

- - A di đà phật, xin phép thí chủ cho nhà chùa được nói đôi lời. Chẳng hay vị thí chủ đây đang có điều gì ưu tư, phiền muộn….Nhà chùa có thể giúp gì được cho cậu..?