Phó Thiên vội vàng trở về phòng làm việc, lập tức gọi lại cho Trịnh Dung.

"Em biết anh quay về sẽ gọi lại cho em, cho nên anh không nghe điện thoại của em". Đầu dây bên kia, thanh âm đắc ý của Trịnh Dung ngay lập tức vang lên, đây chính là lần đầu tiên Phó Thiên gọi điện thoại cho hắn.

"Ngươi muốn chết sao?" Thanh âm u ám lạnh lẽo của Phó Thiên vang lên truyền vào lỗ tai hắn.

Trịnh Dung ho nhẹ một tiếng, "Người yêu nhỏ nhà anh bị hại thật sự rất kịch liệt, anh không phải là chia sẻ lại Weibo của cô ấy sao, hôm nay cái bài đăng kia bị xóa, em đoán hẳn là nhân viên trong tập đaonf của anh làm".

Người khác có lá gan lớn đến đâu cũng không dám đánh cắp tài khoản Weibo chính chủ của tập đoàn Phó thị, trừ khi là nhân viên quản lý tài khoản Weibo trước đây.

Thời điểm Chương Dục Châu bước vào sắc mặt của chủ tịch âm u đến đáng sợ, lúc chuẩn bị lui ra ngoài liền nghe thấy thanh âm của chủ tịch.

"Quản lý Weibo của tập đoàn là ai?"

Vấn đề này nằm ngoài dự đoán của Chương Dục Châu, nhưng dựa vào trí nhớ siêu phàm của hắn liền trả lời: "Là một nhân viên của bộ phận truyền thông".

"Đem mật khẩu của tài khoản đến đây, tôi không hy vọng sau này có người sử dụng tài khoản Weibo này, điều tra người hối lộ hắn là ai, tôi cần biết kết quả trong ngày hôm nay" Hơi thở xung quanh người Phó Thiên lạnh đến thấu xương, tuyệt đối sẽ không có người nhận sai tâm tình trong lòng.

"Vâng, thưa chủ tịch" Chương Dục Châu trả lời không chút do dự, cho dù khoảng cách với giờ tan tầm chỉ còn có nửa giờ, rời khỏi văn phòng liền tự mình đi đến phòng của bộ phận truyền thông, mất mười phút để lấy hết tất cả đám án từ người nhân viên trên mặt không còn cút máu rồi trở lại.

"Tên nhân viên kia xác thực có người hối lộ cho hắn, đối phương đáp ứng cho hắn mười vạn, hắn sẽ xóa bài đăng mới nhất trên Weibo, sau khi xong việc sẽ trả đủ năm vạn tiền đặt cọc, bất quá hắn cũng không biết đối phương là ai, đối phương nói rất nhỏ, và dùng điện thoại công cộng.

Phó Thiên đăng nhập vào tài khoản Weibo, chính mình phát hiện bài chia sẻ Weibo của Tần Hạ đã bị xóa, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.

" Để cho hắn ra khỏi đế đô ".

Chương Dục Châu có hơi chút sửng sốt, cái này có thể so sánh bằng khai trừ chỉ có hơn, tuy rằng không biết đối phương đã phạm vào kiêng kị gì của chủ tịch, nhưng có thể làm cho chủ tịch tức giận đến như vậy, có lẽ khong phải lỗi nhỏ bình thường.

Phó Thiên lại vào xem Weibo của Tần Hạ, nhìn thấy những từ ngữ bình luận sỉ nhục nhiều vô kể, khuôn mặt nhăn lại, hừng hực lửa giận trong lòng, anh chia sẻ Weibo của Tần Hạ lại một lần nữa, kèm theo đó hai chữ xin lỗi, làm xong hết thảy, anh gọi điện thoại cho Tần Hạ.

" Anh tan tầm rồi? "Nhận được điện thoại của anh, Tần Hạ thực rất bất ngờ, phát hiện ra đã sáu giờ.

Còn ngồi ở văn phòng Phó Thiên ừ một tiếng," Weibo anh đã thấy được, không phải là anh làm ".

Không nghĩ tới anh lại gọi điện thoại đến giải thích lý do, Tần Hạ sửng sốt một chút, cười nói:" Không có gì, tôi biết không phải là anh làm, cái đó vừa nhìn Weibo tôi đã biết không phải anh dùng, chắc là nhân viên của anh thấy có gì đó không đúng, cho nên chính mình quyết định xóa đi "

" Cảm ơn em đã hiểu, chuyện này là anh không suy xét cẩn thận, không nghĩ tới có người hối lộ hắn, để cho em bị mắng ". Phó Thiên chân thành nhận lấy sai lầm.

" Cái này không phải là lỗi của anh, trách thì trách cái người hối lộ người của anh "Tần Hạ không hề gì mà nói, dù sao thì mấy ngày này cô vẫn luôn bị mắng, xem nhẹ là tốt rồi.

Phó Thiên cũng rất kiên trì," Không, vẫn nói là do lỗi của anh gây ra, để chuộc lỗi anh có thể mời em ăn bữa tối, có thể chứ? "

Tần Hạ:"..."

Chủ tịch, đây là mục đích thực sự của việc anh kiên trì nhận sai.