"Tài khoản Weibo của em là gì?" Giọng nói trầm thấp của Phó Thiên đột nhiên vang lên bên tai.

Tần Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy anh không biết đã ngồi ở bên cạnh cô từ lúc nào, thân hình cao lớn bao lấy cô, ánh mắt trầm xuống mang theo cảm giác hồi hộp.

Cô muốn lùi lại, nhưng sợ cử động phát ra tiếng động lớn, lại có vẻ hơi giống chuyện bé xé ra to, không lui nữa, cô như ngồi trên đống lửa.

Phó Thiên bắt gặp ánh mắt của cô rất bình tĩnh, "Làm sao vậy?"

Tần Hạ lập tức nhìn sang chỗ khác, thở nhẹ nói: "Không sao, Weibo của tôi là W Hạ, anh có thể tìm".

Phó Thiêm tìm Weibo của cô, đưa cho cô xem: "Là cái này sao?".

"Chính là cái này." Tần Hạ gật đầu.

Phó Thiên theo dõi cô.

Tần Hạ nhận được lời nhắc nhở có người đang theo dõi mình, sau khi suy nghĩ lại muốn xem ai theo dõi mình, cô kích vào đối tượng theo dõi của cô, lúc này mới có ý đinh muốn chặt đứt ngón tay của mình.

Weibo của Phó Thiên chỉ có theo dõi duy nhất một người, và đó là cô.

"Tại sao anh không theo dõi những người khác trên Weibo?" Tần Hạ sốt sắng hỏi.

"Tại sao phải theo dõi những người khác?" Phó Thiên nghiêm túc hỏi.

Tần Hạ nói không nên lời, đúng vậy, tại sao phải theo dõi những người khác, hẳn là người khác theo dõi anh, cô thật sự rất ngốc.

Phó Thiên cười cười, trầm ngâm đổi chủ đề: "Tại sao không thường xuyên chơi Weibo mà vẫn mở tài khoản Weibo?"

"Đó không phải là tôi mở, nhưng một người bạn của tôi đã giúp tôi mở nó. Cô ấy nói rằng việc viết kịch bản sẽ trở nên phổ biến trong tương lai và chúng tôi có thể sử dụng Weibo để nổi tiếng hay gì đó", Tần Hạ nhún vai.

"Em có muốn trở thành nhà biên kịch không?" Phó Thiên lần đầu tiên nói đến ước mơ của cô.

"Đúng vậy, tôi nghĩ làm biên kịch rất thú vị. Tôi có thể tự mình tạo ra 'thế giới'. Tôi là người tạo ra thế giới. Tôi có thể tạo ra bất cứ thứ gì tôi muốn." Tần Hạ nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, "Bạn của tôi nói điều này là ý tưởng khá hay, anh cũng nghĩ vậy sao?"

Phó Thiên rũ mắt xuống nhìn gò má xấu hổ của cô, trong mắt hiện lên ý cười, "Không sai, anh nghĩ ý tưởng này thật tuyệt, em không có vấn đề gì cả."

"Anh thực sự nghĩ vậy sao?" Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy người nào đó tán thành suy nghĩ của mình mà không do dự, và cô không khỏi nghi ngờ nhìn anh.

Phó Thiên chân thành đáp lại: "Đương nhiên."

Tần Hạ nở nụ cười.

"Muộn rồi, đi ngủ đi." Phó Thiên đứng dậy, cầm lấy điện thoại trên tay một cách tự nhiên.

Tần Hạ chưa kịp lên tiếng, điện thoại di động đã trong tay anh, hai mắt như ngôi sao đã tắt, câu kia "Tôi muốn xem điện thoại một chút nữa" lời nói đến bên miệng lập tức thay đổi, "Được."

"Tốt." Phó Thiên xoa đầu cô, nhẹ giọng nói.

Tần Hạ nổi da gà vì lời nói.

Phó Thiên phủ một chiếc chăn bông lên người cô và nằm xuống.

Tần Hạ lập tức ngồi dậy, "Anh làm sao vậy?"

"Ngủ đi." Phó Thiên kéo cô nằm xuống và ôm cô vào lòng.

Tần Hạ cảm thấy cánh tay rất nóng, cả người cứng đờ như gỗ, không dám nhúc nhích, tiếng nói như muỗi kêu: "Bên ngoài không có giường sao?"

Phó Thiên vùi mặt vào cổ cô, "Mấy ngày nay anh ngủ không ngon."

Xong rồi, Tần Hạ biết mình nghe được những lời này hẳn là mềm lòng, trong lòng không còn cứng rắn đuổi anh ra ngoài ngủ.

Một tiếng thở đều đều từ phía sau truyền đến, Tần Hạ huých anh một cái, phát hiện Phó Thiên thực sự đã ngủ, mệt mỏi như thế nào mới lập tức ngủ thiếp đi.