Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy.

Những lời như vậy vốn dĩ có thể dùng được sao?

Tần Hạ buồn bực, nhưng là thêm vào, không thể chặn người ta, cô cũng không dám đặt để bọn họ nhìn thấy trong vòng bạn bè, nếu bị phát hiện, cô sợ Phó Thiên sẽ đến hỏi cô vào một ngày nào đó, như vậy rất xấu hổ.

Đang suy nghĩ thì chợt thấy thông báo trong vòng bạn bè, cô mở ra xem và vô cùng sửng sốt, Phó Thiên thậm chí còn thích tất cả những tin tức mà vòng bạn bè đã đăng gần đây.

Tần Hạ ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn, biểu cảm nghiêm túc lại còn chăm chú, giống như Phó Thiên xử lý tài liệu mấy chục tỷ, biểu cảm thực sự rất là hù người, ai biết, anh chính là đi xoát trong vòng bạn bè, tư thế nóng lòng đem tất cả tin tức của cô thích một lần nữa.

"Tôi nghĩ là đủ rồi." Tần Hạ không khỏi thốt lên sau khi nhìn thấy hàng chục lượt thích.

Thích điên cuồng mới chịu dừng tay, cất điện thoại: "Buổi tối muốn ăn gì?".

"Anh chọn đi, tôi đều có thể đáp ứng". Chì cần anh không thích điên cuồng như vậy nữa, bất kể gì cô đều đáp ứng.

"Được" Phó Thiên đi ra ngoài một chuyến.

Tần Hạ thở dài một tiếng, âm thanh tin nhắn đột nhiên vang lên, ban đầu cứ nghĩ là Phó Thiên, mở ra nhìn thấy là vợ của Mật Hác Nhã Nhân gửi đến.

"Hạ con, dạo gần đây có phải con gặp vận xui không? Cô vừa lên liền nhìn thấy toàn tin xấu của con, sẽ không phải là Tần Tư Điềm tiện nhân kia làm chứ?"

Tần Hạ đáp: "Ngoài cô ta ra còn có thể là ai."

Biểu cảm của người bên kia rất tức giận, "Tần Tư Điềm kia thật là âm hồn không tan, cái gì là sầu cái gì là oán, con đều thoải mái cho cô ta, cô ta thế nhưng lại cò tìm người nói xấu con, không thể không ghê tởm, lần này nhất quyết không được tha cho cô ta, con cũng không được mềm lòng"

"Cô yên tâm, lần này tùy ý cô, con cũng đã không có tình cảm"

"Đây là con nói, cô muốn chụp màn hình, về sau cô không thể trông cậy vào."

Tần Hạ đang định trả lời, Phó Thiên đã bước vào.

"Anh đã đặt một món mang đi, và nó sẽ được giao sớm."

Tần Hạ cười toe toét, nhanh chóng ấn ngón tay lên màn hình vài lần, kết thúc cuộc trò chuyện với bác gái, cô còn rất nhiều chuyện muốn hỏi bác ấy, cô đã gửi mấy câu xin chào, nhưng không nhận được phản hồi.

Đồ ăn được giao rất nhanh, Tần Hạ có thể ngửi thấy mùi thịt, không có mùi dầu mỡ, mùi thơm nhẹ, đặc biệt thơm ngon.

Đồ ăn của Tần Hạ đã được tìm thấy trong cửa hàng mang đi này và thấy rằng tất cả chúng đều là món yêu thích của cô. Đây có phải là trùng hợp không?

Nếu không phải Tần Hạ cảm thấy Phó Thiên thật sự là quan sát quá tỉ mỉ, hai người chỉ mới ăn hai ba bữa, cho nên anh sẽ không nhớ được món ăn yêu thích của cô.

Sau bữa ăn, Phó Thiên kêu người vào nhà và thu dọn đồ đạc.

Bên ngoài trời đã tối.

"Tôi thật sự phải ở đây một đêm sao?" Tần Hạ có chút không thoải mái, nhất là ở một nơi như bệnh viện.

Phó Thiên ngồi ở bên giường bệnh, "Anh ở cùng em."

"Không, không, không, tôi có thể ở một mình." Tần Hạ làm sao dám để Phó Thiên ở lại với mình, với tư cách là chủ tịch tập đoàn Phó thị, lãng phí thêm một giây có lẽ là tổn thất rất lớn.

"Không." Phó Thiên đột nhiên nói như thể anh biết cô đang nghĩ gì.

Tần Hạ nhịn không được, lúc sau mới phát hiện phòng tổng thống có thêm một gian phòng.

Cùng lúc đó, cuộc phỏng vấn của phóng viên với Tần Hạ đã được đưa lên TV.

Bức ảnh đã được chỉnh sửa rất cẩn thận. Micro của phóng viên không được thả ra để chạm vào mũi của Tần Hạ, chỉ có hình ảnh Tần Hạ chụp micro bay đến, và phần sau có nước mắt của Tần Hạ, được những người nhìn thấy lời giải thích là sự hối hận, nhưng hơn cả là sự biện minh.