Nàng đang ngồi nhìn chằm chằm vào Lâm Thù Ý giống như đang đối đầu với cô.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, hai người đều không chịu thua kém, nhất định phải là đối phương cúi đầu trước mới cảm thấy mình đã thắng. Lâm Thù Ý chán ghét mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, hiện tại, mèo con của cô một lần nữa trở nên không ngoan, khiến cô cảm thấy không thể nhìn thấu, trong lòng có chút cáu kỉnh. Cô một chút cũng không thích loại tình huống này. Đặc biệt là khi nghe thấy hai từ kia của Hứa Hòe, cô đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Em nghĩ thế nào? Khi nào tôi sẽ chán em? Hứa Hòe, đến tột cùng em xem bản thân em là cái gì?" Lâm Thù Ý nhất thời có chút nản lòng thoái chí, khi Lục Kinh Châu dùng danh xưng "Tiểu tình nhân" để đại diện cho Hứa Hòe, cô đều cảm thấy chói tai. Tựa như nói như vậy là hạ thấp cô gái ở trước mặt cô. Rõ ràng Hứa Hòe là một con thiên nga tao nhã lại kiêu ngạo, tuy cô đã từng làm nàng phải hạ cổ, nhưng không phải sau này cô đã đối tốt với nàng rồi sao? Mà hiện tại, khi Hứa Hòe nói như vậy, tâm Lâm Thù Ý có chút lạnh. Còn có cái gì bất lực hơn là người cô muốn bảo vệ như bảo vật nhưng lại tự hạ thấp chính mình đây? Hứa Hòe không biết Lâm Thù Ý đang nghĩ gì, nàng cảm thấy nhiệt độ của điều hòa trên đầu hơi thấp, nhưng vào mùa hè nóng nực như vậy, nàng lại cảm thấy có chút lạnh lẽo. Hiện tại, nhìn nữ nhân trước mặt, nàng gằn từng chữ: "Tôi xem bản thân mình là cái gì sao?" Nàng mang ngữ khí lãnh mạc cùng chế giễu lặp lại lời nói của Lâm Thù Ý, "Không phải chị đã sớm nói rồi sao? Không phải hiện tại tôi là loại bị bao dưỡng, thời điểm chị muốn ngủ tôi nhất định phải xuất hiện sao?" Giữa hai người, không phải là loại quan hệ này sao? Hứa Hòe mạnh miệng nói rõ ràng câu này, nhưng ở một nơi không ai nhìn thấy, nơi đó trong tâm nhĩ trái của nàng tựa như bị một sợi dây rất mỏng tóm lấy, mỗi khi trái tim nhảy lên liền xuất hiện một vết hồng ngân. Lời này vừa nói ra, Lâm Thù Ý đột nhiên tức giận đến tái mặt. Cô cơ hồ đứng dậy khỏi ghế sô pha, trừng mắt nhìn Hứa Hòe, "Em xem chính mình là như vậy sao?" Đôi mắt sắc bén kia ẩn chứa tia thất vọng. Thứ cảm xúc đó, đối với Hứa Hòe giống như một thanh kiếm đâm vào mắt nàng, khiến nàng cảm thấy đau đớn đến mức không dám nhìn Lâm Thù Ý. Nàng cúi đầu, nhưng ngữ khí của nàng rất trịnh trọng khẳng định, "Phải," nàng nói. "Ha." Hứa Hòe nghe thấy tiếng cười nhạo từ trên đỉnh đầu phát ra, nàng biết Lâm Thù Ý lăng trì nàng bắt đầu từ đây. "Em đã xem chính mình như vậy, tôi liền không có gì để nói." Hứa Hòe cảm thấy nước mắt sắp rơi ra, cúi đầu đứng dậy từ vị trí của mình, "Chị, có phải chị là người đổi vị trí lăng mộ của mẹ tôi không?" nàng hỏi. Lâm Thù Ý nói "ừm", dáng dấp như không quan tâm, lúc này cô không muốn nhìn thấy Hứa Hòe, bởi vì trong tay cô còn rất nhiều việc. Nhưng lần này, người ngăn cản cô rời đi chính là Hứa Hòe. Hứa Hòe đưa tay ra ngăn cản cô, ánh mắt Lâm Thù Ý không kiên nhẫn rơi vào trên người Hứa Hòe, trong mắt dần hiện lên cảm xúc phức tạp. Cô nhìn thấy tay Hứa Hòe đang đặt ở thắt lưng quanh eo, sau đó bàn tay kia cởi thắt lưng ra ... Bên trong chỉ mặc nội y. Trong khoảng khắc này, ánh mắt Lâm Thù Ý đã thay đổi mấy lần. Cuối cùng, cô cau mày nhìn Hứa Hòe. "Em làm gì vậy?" Hứa Hòe cảm thấy tay mình đang phát run, nhưng nàng vẫn kiên trì, "Giữa chúng ta vốn là giao dịch. Vì chị đã đổi chỗ cho mẹ tôi, đã bỏ tiền ra, tôi cũng phải trả lại chị, không phải sao?" Vừa nói, nàng vừa cởϊ áσ ngủ, ném lên sô pha. Trên đầu có hơn một trăm bóng đèn nhỏ trong đèn chùm, sáng rực cả căn phòng. Lúc Hứa Hòe đang cởϊ qυầи áo, Lâm Thù Ý lập tức nhìn lướt qua cửa sổ sát đất, thấy tấm rèm nơi đó đã được kéo rồi mới quay đầu lại. Cô nhàn nhạt nhìn cô gái đang đứng trước mặt, Hứa Hòe như một khối ngọc, trắng đến phát sáng, hiện tại khối ngọc này vẫn đang mặc nội y màu đỏ kiều diễm, màu sắc kia ở trên người nàng đều không có một chút diễm tục, ngược lại còn mang theo mấy phần mùi vị câu dẫn người. Giờ phút này, Lâm Thù Ý phải thừa nhận, mặc dù mình rất tức giận, nhưng Hứa Hòe thật sự giống như một tiểu yêu tinh, có thể câu dẫn cô lúc cô tức giận, còn một mực đúng là bị nàng câu dẫn. Thân thể mềm mại này mỗi tấc da thịt đều bị cô hôn lên, không ngờ lại phù hợp với thân thể của cô. Lâm Thù Ý hơi híp mắt lại, "Em đây là đồng giá trao đổi?" Trong lòng Hứa Hòe là một mảnh hoang vu, cảm thấy sợ hãi, nhưng sau khi cắn môi dưới cảm giác được đau đớn, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Thù Ý kiên định nói: "Đúng vậy, đây không phải chúng ta công bằng giao dịch sao? Chị trả tiền, tôi bán đứng chính mình ..." Hiện tại nàng giống như đang hạ thấp chính mình. Lâm Thù Ý cười lạnh, chút kiên nhẫn cuối cùng trong lòng cô đã cạn kiệt bởi câu "Bán đứng chính mình" của Hứa Hòe, cô nhìn Hứa Hòe, trong mắt có chút châm chọc, "Vậy em còn có thể coi trọng chính mình, cảm thấy ngủ một đêm liền thẳng đến mười mấy vạn sao?" Cô bị Hứa Hòe làm tức giận đến hỏng rồi, một tay nâng cầm Hứa Hòe, để người kia đang cúi đầu phải đối mặt với chính mình, "Em nói xem, em không còn là xử nữ nữa, dựa vào cái gì lại đáng tiền như vậy?" Cô cực kỳ ác liệt. Nghe xong lời của cô, Hứa Hòe gần như không thể đứng vững, lảo đảo một bước, trong mắt cấp tốc ngưng tụ một đoàn nhiệt lệ, "Tách" một tiếng, rơi xuống tay của Lâm Thù Ý đang kẹp chặt cằm nàng, nàng cố chấp muốn ngửa đầu, muốn để cho nước mắt chảy ngược, tự đáy lòng cảnh cáo bản thân không được khóc, nhưng nước mắt lại không nghe theo sai khiến, cứ thế mà rơi. Lông mày Lâm Thù Ý trước sau vẫn chưa giãn ra, nước mắt của Hứa Hòe rất nóng, cô buông xiềng xích cho cô gái, khoanh tay lại, cứ như thế mà nhìn đối phương, tất cả cảm xúc cùng suy nghĩ của cô đều bị cô che giấu, ép xuống vào đáy lòng. Hứa Hòe hít hít mũi, cố gắng nở ra một nụ cười ảm đạm, "Vậy ngài nói, một đêm của tôi đáng giá bao nhiêu, tôi, tôi ngủ bao nhiêu lần mới có thể trả được?" Nàng cảm thấy chính mình thật rẻ mạt! Đó là lý do tại sao nước mắt cứ rơi, đúng không? Vốn dĩ nàng dùng lãnh mạc cùng kiên cường đi đối mặt, nhưng Hứa Hòe không ngờ nàng đã đánh giá thấp sự mềm yếu của chính mình, còn có, trái tim vốn đã đập rộn ràng. Vì Lâm Thù Ý mà đập, cho nên khi nghe được những lời nói tổn thương như vậy, nàng cảm thấy rất khó chịu, rất muốn khóc. Lâm Thù Ý không nghĩ tới nàng đột nhiên trở nên quật cường như vậy, nghe được một tiếng "Ngài" quả thật cảm thấy thật chói tai, đây xem như là cái gì? "Em đây là đang nháo tôi?" Cô thích chính là mèo con hiền lành ngoan ngoãn, nhưng không phải mèo hoang có móng vuốt sắc nhọn có thể tùy ý chạy trốn. "Cái gì nháo? Không phải chúng ta vốn nên như vậy sao?" Hứa Hòe dừng giọng nói run rẩy, nói. Lâm Thù Ý tức giận đến mức không biết phải nói gì, đặc biệt là khi thấy người trước mặt đang run lên cầm cập vì máy điều hòa trên đầu thổi tới, trên cánh tay nổi lên từng lớp da gà, nhưng Hứa Hòe lại cực kỳ ngang ngược, "Vốn nên?" Ánh mắt rơi vào một mảnh trắng sáng trên ngực của cô gái trước mặt, "Vậy hiện tại còn đứng đó làm gì? Vừa nói muốn trả lại, một bên lại giống như đầu gỗ, tôi không có hứng thú làʍ ŧìиɦ với xác chết!" Cô cố tình cắn mạnh hai chữ cuối cùng, còn mang theo khiêu khích. Mãnh thú mệt mỏi đang cắn xé đấu tranh. Hứa Hòe chỉ cách cô nửa cánh tay, lúc này nàng nghe thấy lời nói của Lâm Thù Ý, đột nhiên trong đáy mắt xẹt qua tia khổ sở. Nhưng sau một khắc, nàng đã nghiêng người tiến lên, đem môi có chút lạnh dán lên môi của Lâm Thù Ý. Hai tay ôm lấy eo thon gầy của nữ nhân trước mặt, dán sát vào thân thể của cô, tựa hồ có thể hóa thành vũng nước. Lâm Thù Ý nói tới thật không tệ, Hứa Hòe thật sự rất mềm, cho dù rõ ràng lý trí rất kháng cự, nhưng thân thể vẫn rất mềm. Hơn mười hai năm theo nghiệp múa, mỗi một tấc trên cơ thể nàng đều như lụa, vừa mềm vừa trơn, cảm giác rất dễ chịu, có khả năng khiến người ta không muốn dừng lại. Lâm Thù Ý vốn dĩ không muốn làm gì cả, trong đầu cô vẫn còn chứa ngân sách giữa năm, nhưng lại bị Hứa Hòe không có phương pháp cọ xát như vậy, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng cô không phải là người có tình thú ngay lập tức, liền nổi lên hứng thú. Kỹ năng của Hứa Hòe có thể không được gọi là kỹ năng nhưng thực sự rất tệ, nàng ngây ngô dùng răng gõ vào môi cô mấy lần. Cuối cùng Lâm Thù Ý cũng không nhịn được, đảo khách thành chủ, ngậm lấy môi Hứa Hòe, liên tục mút vào, đưa đầu lưỡi vào trong miệng nàng khiêu khích, tùy ý chiếm lấy lãnh thổ vốn dĩ chỉ thuộc về người kia, lấy đi hô hấp của nàng, truyền khí tức của mình vào. Hai tay vòng qua lưng Hứa Hòe, từng chút từng chút, tháo hàng cúc áo phía sau. Hứa Hòe gần như lập tức tỉnh táo vì du͙ƈ vọиɠ do Lâm Thù Ý mang đến cho nàng, khóe môi vẫn còn lưu lại tia sáng lấp lánh, đôi môi lạnh lẽo trước đây như bị lửa thiêu đốt, thậm chí còn có chút dấu hiệu sưng lên. Trong mắt nàng mang theo khẩn cầu, liền như thế không nói một lời nhìn Lâm Thù Ý. Nàng biết, nếu Lâm Thù Ý thực sự muốn nàng ở nơi này, nàng cũng không có quyền phản kháng. Dù sao, trước đó nàng đã nói muốn dùng thân thể để trả lại... Không có quyền nói không, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi, không khỏi muốn đem tâm tình này bày ra trước mặt Lâm Thù Ý... Ngực được buông lỏng, đáy lòng Hứa Hòe là một mảnh lạnh lẽo. Nàng cho rằng Lâm Thù Ý làm ngơ trước cầu xin của nàng, nhưng ngay sau đó, nàng liền bị nữ nhân trước mặt ôm vào lòng. Sau một giây, nàng bị bế lên không trung, chiếc váy ngủ bị nàng vứt trên ghế sô pha rơi vào thân thể nàng, che lại cho nàng... Hứa Hòe ngẩng đầu, nàng cũng không biết mình xuất phát từ tâm thái gì mà lúc này muốn nhìn vẻ mặt của Lâm Thù Ý, tận mắt nhìn xem cô còn có chút yêu thích gì cho bản thân hay không. Nhưng, mặt Lâm Thù Ý không có chút cảm xúc. Đi tới phòng ngủ lầu hai, Lâm Thù Ý ném Hứa Hòe lên giường, áo ngủ cũng vì động tác của cô mà rơi xuống, lộ ra vẻ đẹp ẩn hiện bên dưới. Lâm Thù Ý không phải người thích ủy khuất chính mình, lúc này mới biết ý nghĩ của mình, hiện tại cô chỉ muốn Hứa Hòe, ngay lúc này, giờ khắc này, muốn chiếm hữu nàng. Cô muốn nàng ngâm nga ở dưới thân mình, muốn làm cho nàng khuất phục ... Hứa Hòe nhắm mắt lại, lông mi giống như một chiếc quạt nhỏ đang rung lên, nàng muốn ôm cánh tay, nhưng Lâm Thù Ý đã đưa tay ép cổ tay nàng ra hai bên, để nàng phải triệt để mở rộng lòng dạ với người trước mặt. Nếu như nói lúc trước Lâm Thù Ý còn kiêng kỵ nàng nhỏ, khung xương cũng nhỏ, lúc làm việc vẫn luôn chăm sóc nàng. Nhưng qua đêm nay, Hứa Hòe thực sự cảm nhận được cái gì mới là gặp dịp thì chơi, ở thành phố Thanh Phúc rộng lớn này, có lẽ ít ai có thể sánh được với Lâm Thù Ý. Nhưng hiện tại, Lâm Thù Ý đã quyết tâm giáo huấn Hứa Hòe, giáo huấn đến không còn một bài học nào nữa. Dằn vặt đến nửa đêm, cuối cùng Hứa Hòe vẫn là không chịu nổi, mặt mày đỏ bừng, rêи ɾỉ rồi ngất đi trong vòng tay của Lâm Thù Ý. Ngày hôm sau, Hứa Hòe dậy muộn, mở mắt ra liền biết mình ở trong phòng của Lâm Thù Ý, nhưng nghiêng đầu, người bên gối đã sớm rời đi. Nàng dời tầm mắt, cảm thấy bên trong có chút khô lại ngứa. Nàng đưa tay ra xoa xoa, vô tình làm mu bàn tay ướt đẫm.