Lận Khiêm lái xe vững vàng, cửa sổ mở một nửa, gió mát vù vù thổi qua.

Anh liếc đến chỗ đặt thuốc lá, một tay khống chế tay lái, một tay rút một điếu thuốc trong bao thuốc, nhưng không bât lửa, chỉ đặt lên mũi ngửi.

Anh không nghiện thuốc lá, chỉ là khi có chuyện phiền não anh mới hút một hai điếu. Cho nên bao thuốc này lúc nào cũng đặt trên xe, thời gian bao lâu anh một chút cũng không nhớ.(hết hạn thì sao nhỉ ?????)

Đối diện có xe đi tới, ánh đèn từ trên xe khẽ quét qua. Anh khẽ nheo mắt, nhớ đến ánh mắt người phụ nữ vừa mới ở cùng. Sau đó lại thấy phiền não, đem điếu thuốc trên tay đặt lại trong bao.

Lúc này điện thoại như muốn tham gia náo nhiệt reo lên. Người bên đầu kia dường như có chút không kiên nhẫn, anh lại càng không thể kiên nhẫn được, không thể không ứng phó.

Ôn Nhã hỏi anh đang ở đâu, anh lạnh lùng nói về nhà. Vì vậy đầu bên kia hô to gị nhỏ. Anh cầm điện thoại đưa ra xa một chút, không sai biệt lắm đợi đến khi cô nói xong anh mới đưa gần lại: “Tốt lắm, cứ như vậy.” rồi trực tiếp tắt đi.

Cúp điện thoại rồi nhưng trong lòng lại không dứt khoát được như vậy. Anh không giải thích với chị gái về hiểu lầm xế chiều hôm nay, anh cùng Tống Mộ Thanh không có quan hệ gì. Bởi vì anh biết rõ lấy tính tình tự cho là đúng của chị mình thì nhất định sẽ coi giải thích của anh là che giấu. Nhưng không giải thích lại khiến anh rất không thoải mái, mấy ngày sau đó luôn mang bộ mặt sa sầm, đem mấy cậu lính cấp dưới của anh dọa sợ đến mức nhìn thấy anh đều đi đường vòng.

Tống Mộ Thanh so với anh thoải mái hơn nhiều, nên ăn vẫn ăn, nên ngủ vẫn ngủ, rảnh rỗi không có chuyện gì thì đến bệnh viện đi dạo, phòng bệnh của Tam Tử đằng sau là công viên, cơm nước no nê thì đi ra đấy giải trí.

Tam Tử mặc dù trong lòng rất vui vì cô ngày ngày đến thăm bệnh, nhưng cậu cảm giác được cô đang âm mưu một chuyện gì đấy. Anh híp đôi mắt không ngừng hoài nghi hướng trên người cô, giống như là muốn nhìn rõ ngọn ngành.

“Lão hai nhìn ta như vậy không biết đã nhìn ra được gì rồi?” Tống Mộ Thanh nhìn chằm chằm màn hình vi tính hỏi.

“Ừ, đã nhìn ra cậu gần đây béo lên, mập không ít nha.” Anh cả gan nói.

Cho là Tống Mộ Thanh nhất định sẽ phản kích, nhưng cô lại không có nhin anh lấy một cái. Tam Tử càng thêm nghi ngờ, Tống Mộ Thanh ghét nhất người khác nói cô mập, nhưng giờ đây cô cư nhiên không có nửa điểm phản ứng. Sau môt lát cô vươn tay nhìn một chút, làm bộ muốn đem laptop đặt lên thạch cao của Tam Tử, cô vội vàng đứng dậy. Tam Tử nhìn thấy trên mặt cô nở nụ cười.

“Tống Mộ Thanh, cậu đối với mình như vậy sao?”

“Mình ra ngoài một chút, tự cậu chơi đi nha.” Cô nói.

“Cậu mỗi ngày giờ này ra ngoài làm gì?” Tam Tử hướng bóng lưng của cô rống.

“Chuyện của người lớn trẻ con không được hỏi.”

Cô quay đầu bỏ lại một câu sau đó đi xuống đại sảnh của bệnh viện. Trong thang máy cô gặp phairy tá tầng sáu mới quen, cô mỉm cười chào hỏi, sau đó tán gẫu đôi câu.

Cửa thang máy vừa mới mở ra cô đã nhìn thấy Ôn Nhã đứng ở ngoài. Cô muốn nói chuyện thì đối phương đã kêu tên của cô.

“Thật là trùng hợp, lại gặp ở bệnh viện.” Tống Mộ Thanh khing ngạc nói.

“Đúng vậy nha. Chị mỗi ngày giờ này đều tới bệnh viện thăm ông nội, cũng chính là ông ngoại của thằng Khiêm.” Ôn Nhã cười nói: “Nếu đã gặp thì cùng lên thăm ông đi, lão nhân gia nhìn thấy em sẽ rất cao hứng.”

Tống Mộ Thanh khó xử cúi đầu nói: “Em không thể đi lên.”

Ôn Nhã nhìn ra thấy có gì không đúng, lập tức nhớ đến hai ngày trước cô gọi điện cho Lận Khiêm nhưng không được. Do dự hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

Tống Mộ Thanh lúc này có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Nhã một cái sau đó liền cúi đầu, không nói đúng cũng không nói sai. Nhưng bộ dáng cô khiến cho Ôn Nhã cho rằng đúng là hai người cãi nhau thật, Tống Mộ Thanh chỉ là ngượng ngùng mà thôi.

“Khiêm tử tính là như vậy đấy, em tha thứ cho nó nha.” Ôn Nhã chủ động đổ hết lỗi lên đầu em mình.

“Thật ra thì cũng không có gì. Vốn là muốn đi ăn cơm nhưng anh ấy bỏ lại em một mình.” Ánh mắt cô lóe lên, nghĩ thầm cô cũng không nói láo nha, hoảng cái gì mà hoảng chứ. Sau đó lại nói tiếp: “Anh ấy là bộ đội lên có chuyện thôi ạ.”

Ôn Nhã vừa nghe đã cảm thấy chuyện không nhỏ nha, em mình rõ ràng nói là về nhà tại sao có thể lừa gạt cô bé này là bên quân đội có chuyện chứ. Lập tức cô lấy điện thoại định gọi cho em trai nhưng bị Tống Mộ Thanh kéo lại.

“Cũng không sao đâu ạ, chắc là anh ấy có chuyện không chừng. Hay là thôi đi.”

Ôn Nhã vừa nghe liền cảm thấy đây là một cô bé tốt nha, biết rõ lý lẽ. Trong lòng càng thêm trách cứ Lận Khiêm, đẩy tay cô ra lấy điện thoại di động ra gọi.

Tống Mộ Thanh liếc tên trên điện thoại, nhỏ giọng nói: “Nếu không chị hỏi anh ấy đang ở đâu.”

Ôn Nhã dừng tay lại, đột nhiên nghĩ chuyện của hai người cô không nên xen vào nhiều, suy nghĩ một lát liền làm theo lời của Tống Mộ Thanh.

Tống Mộ Thanh trong miệng thầm cầu khấn ngược lại không để ý đến động tĩnh bên cạnh. Chỉ là một lát sau thấy cô cười xin lỗi với mình.

“Điện thoại không ai nhận, chắc đúng là có việc bận rồi.

“Không sao, không phải chị muốn lên tâng trên sao, mai đi đi. Vừa lúc em cũng muốn đi thăm bạn của em.” Tống Mộ Thanh nói.

Ôn Nhã nói mấy lời trách cứ Lận Khiêm, dặn dò cô đừng cái gì cũng nghĩ cho Lận Khiêm, lúc này mới đi vào thang máy.

Ôn Nhã vừa đi, Tống Mộ Thanh liền vội vàng lấy điện thoại ấn một chuỗi số, đến khi xác nhận đã xong mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Hất cằm lên cười cười, xoay người đang muốn lên tầng, liền nhìn thấy Tam Tử đang chống gậy trầm mặc đứng nhìn cô.

Cô khẳng định một màn kia đều bị cậu ta nhìn tấy rồi, cô giống như làm chuyện sai mà không thừa nhận, lại bị người ta tìm thấy chứng cớ, chột dạ nhìn xuống nền nhà.

Nền nhà bóng loáng in bóng dáng anh, có chút gian nan từng bước từng bước đi đến, cô vội vã chạy đến đỡ anh.

Thang máy chậm rãi đi lên, bên trong chỉ có hai người bọn họ. Tống Mộ Thanh nghiêng đầu nhìn Tam Tử một chút, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng không nói.

Cửa thang máy mở ra, chạm mặt với cô y tá phụ trách phòng của Tam Tử, giờ này chính là giờ kiểm tra phòng bệnh, trong phòng bệnh không có ai nên cô đang tìm người khắp nơi. Đột nhiên nhìn thấy bệnh nhân chống gậy từ trong thang máy bước ra cô có chút ngạc nhiên, sau đó trách cứ nói: “Cậu bây giờ không thể tùy tiện đi lại, nếu xảy ra chuyện gì không may thì làm sao?”

Tam Tử không để ý đến lời y tá nói, trực tiếp đi vào phòng, chờ Tống Mộ Thanh vào lửa giận lên cao liền dùng gậy đóng cửa lại.

Tống Mộ Thanh đứng đối mặt với Tam Tử, dáng vẻ không yếu thế chút nào.

“Cậu có lời gì cứ nói.” Cô nói.

“Tống Mộ Thanh, cậu biết cậu đang làm gì sao?”

Hai người biết nhau đã mười mấy năm, Tam Tử lần đầu tiên rống cô.