Nói đến Đông Thương quốc, không ai là không biết đến biệt viện của Diệp gia, có thể nói đây là một nhà giàu mới nổi nhưng nổi cả lục quốc thì đúng là không thể xem thường, dù không tính đến gia sản nhiều tới đếm không hết của chủ nhân nơi này thì cũng phải tính đến ba huynh muội Diệp gia đều là vạn người mới có một, đều là mỹ nam, mỹ nữ khiến người người mê đắm, bằng chứng ư? Đống thư tình tên sai vặt kia đang ôm chính là của các tiểu thư, quý nữ gửi cho đại công tử Diệp Tử Hàn còn đống hộp gấm, vải vóc chất đầy ngoài sân chính là của các thiếu gia, vương tử gửi đến cho hai vị tiểu thư đấy.

Thật ra, Đông Thương vốn chỉ là một quốc gia nhỏ bé, tài lực không có, binh lực cũng không có nhưng từ hơn hai năm trước, sự lớn mạnh của Diệp gia đã thu hút sự chú ý của những quốc gia còn lại, tiền trang của Diệp gia có thể nói trãi khắp các nước, nếu tiêu diệt Đông Thương, các tiền trang này sụp theo thì biết làm sao? Chưa tính là món ngon thì ai cũng muốn ăn, chỉ là ai dám động đũa trước đây? Nói đến đây lại phải khen ngợi đại công tử thật biết tính toán.

“ Tiểu Nghi! Tiểu Nghi à...“. Diệp Uyễn Vy có chút thiếu kiên nhẫn nhìn nha đầu trước mặt, lại suy nghĩ về đại ca nàng nữa rồi, nhìn nàng ta vừa cười vừa e thẹn là biết ngay.

“ Mặc kệ nàng ta, tỷ tự châm trà được rồi “. Diệp Uyễn Đình, không hề câu nệ, rót một ly trà uống cạn. Xong cũng nhìn về phía nha đầu đang tràn đầy ý xuân, thật đáng thương.

Diệp Uyễn Đình, nhị tiểu thư Diệp gia chính là Tiêu Nhất Lam(t/g sẽ dùng tên Tiêu Nhất Lam nha), năm đó nàng trốn đi nên phải thay tên đổi họ, bây giờ căn cơ của Diệp gia đã vững, có lẽ nàng cũng nên lấy lại tên cũ, nàng còn phải lo ai, sợ ai nữa chứ?

“ Tiểu thư! Nô tỳ...“. Tiểu Nghi lúc này mới theo kịp chuyện gì đang xảy ra, thật là mỗi lần nghĩ đến công tử nàng lại mất hồn như vậy.

Tiêu Nhất Lam và Diệp Uyễn Vy đều bày ra vẻ mặt cảm thông sâu sắc, cũng không trách tội nàng. “ Đại ca bỏ đi cũng đã vài tháng, thật không biết khi nào mới trở về“.

“ Có lẽ đến khi vị công chúa kia chịu thành thân sau đó sinh hài tử luôn mất”. Diệp Uyễn Vy có chút bất mãn, Diệp Tử Hàn không nói lời nào, sau một đêm liền biến mất không có tung tích, có ca ca nào lại như thế kia chứ, âu cũng là vị công chúa kia quá bám người.

Hai nàng còn đang cảm thán thì một trong những nguyên nhân khiến Diệp Tử Hàn bỏ trốn lại tìm đến cửa, bọn người trong hoàng thất này có phải quá rãnh rỗi hay không?

“ Tiểu Vy Vy, tiểu Đình Đình... “. Hạ Cảnh Thiên vừa trông thấy hai người, tâm tình kích động không thôi, hắn nhớ người, nhớ đến sắp không còn kiên nhẫn nữa rồi. “ Hàn đại ca, ca ấy đã về chưa? “.

Nhìn nam nhân vai rộng lưng cao, khôi ngô tuấn tú lại bày ra dáng vẻ e thẹn, mong chờ. Diệp Uyễn Vy thật khó khăn mới có thể kiềm chế tâm trạng của mình xuống, nam nhân này muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn quyền lực có quyền lực, lại còn chu đáo cẩn thận, đây là hình mẫu soái ca mà, cớ sao soái ca lại chỉ yêu ca ca nàng, còn là dạng nhất kiến chung tình. Ánh mắt hắn lung linh, khoé mắt tràn đầy hy vọng khiến ngươi có muốn nói không cũng không thể, nhất thời nàng cũng chỉ có thể nhìn hắn, nhìn không chớp mắt, nhìn trân trân.

May mà Tiểu Nghi lúc này xuất hiện rất kịp lúc, mang theo một chung trà hoa sen, hoàn toàn phá vỡ cục diện rối răm.

Thấy có người ngoài xuất hiện, Hạ Cảnh Thiên nhanh chóng trở lại nét mặt lạnh lùng tuấn dật, mọi người không phải ai cũng chấp nhận một nam nhân đoạn tay áo chi phích như hắn, chỉ có trước mặt các nàng hắn mới dám sống thật với chính mình.