"Tứ đại gia bộc" một chiêu thất bại, bốn người đưa mắt nhìn nhau, dịch chuyển thân thủ, binh khí trong tay múa vù vù hùng hổ, chiêu thứ nhì bốn người hợp lực lại sắp phát ra!

Chỉ nghe trong kiệu truyền ra một tiếng thở dài.

"Ta chỉ là muốn tróc nã phạm nhân, các ngươi sao lại phải khổ ải vậy?".

Hách Liên Xuân Thủy đột nhiên quát lớn một tiếng: "Dừng lại!".

Y đã nhận ra người trong kiệu hồi nãy đâu có muốn giết "Tứ đại gia bộc", chỉ bất quá là nhấc tay một cái thôi.

"Tứ đại gia bộc" thân hình sựng lại, thân người của y đột nhiên biến thành một luồng tiếng rít sắc bén!

Người là người, không thể nào biến thành thanh âm.

Hách Liên Xuân Thủy vụt hóa thành một luồng gió rít chói lói, là vì y cùng với cây thương trên tay đã hợp lại thành một.

Giống như một cây cung khổng lồ, phát ra một mũi tên không thể nào ngăn cản được, một thương của Hách Liên Xuân Thủy thủ sẵn đã lâu, tới giờ mới đâm xộc ra!

Người của y đã trở thành một bộ phận của thương!

Phong quang của thân mình y tự thành một thương tràn ngập sát khí, không những muốn đâm xuyên qua kiệu lẫn người trong kiệu, phảng phất còn muốn đục thủng lòng núi sau kiệu!

Lực của một thương đó, lúc chưa phát ra đã đủ làm cho bọn Thích Thiếu Thương đứng bên cạnh y tà áo phần phật, đầu tóc thổi bật ra sau dán sát hai bên trán!

Thương chưa đến, rèm kiệu đã bị gió thổi tung lên!

Mục đích của một thương này đâu phải muốn giết Lưu Độc Phong.

Y chỉ là muốn ép Lưu Độc Phong ra!

Rèm kiệu bị gió phất bật lên.

Trong kiệu tối hù, có một người mặt áo dài trắng ngồi bên trong, còn chưa nhìn rõ mặt mũi, người đó đã giơ tay lên.

Tay trắng nhợt.

Bàn tay trắng nhợt.

Ngón tay càng trắng hơn.

Ngón tay kẹp đao sáng ngời.

Đao còn trắng hơn nữa!

Trắng hơn cả tuyết.

Lưỡi đao sáng loáng.

Đao quang còn sáng hơn nữa.

Đao quang chói lọi lóa mắt Hách Liên Xuân Thủy!

Mũi đao sát na đó đã đến giữa hai mắt Hách Liên Xuân Thủy.

Hách Liên Xuân Thủy hú dài một tiếng, không tính tới đả thương ai, thân mình bắn thẳng lên, vọt lên không trung!

Đao quăng hụt.

Hách Liên Xuân Thủy từ trên cao hạ xuống, thương thế đổi thành từ trên chĩa xuống!

Nhưng đao đánh vào khoảng không, không ngờ cũng quẹo bẻ giữa không trung, bắn vào bụng dưới của Hách Liên Xuân Thủy!

Võ lâm cao thủ toàn lực đánh một chiêu, đâu có ngờ có thể giũa không trung hoán khí, đổi thế đánh lại, cực kỳ khó mà làm được, Hách Liên Xuân Thủy chiêu đầu khí thế hừng hực, lại bị phi đao khóa buộc, chiêu thứ nhì đánh nữa, phi đao lại đến, y quát lớn một tiếng, lộn ba vòng trên không, hạ mình ngoài một trường, ngụm nguyên khí không có chỗ tiết ra, mũi thương quật xuống, đâm vào một tảng đá lớn bên cạnh!

Tảng đá lớn đó ăn phải một thương, cạch một tiếng, vỡ thành bốn năm mảnh, Hách Liên Xuân Thủy cảm thấy chân khí chạy ngược, ngũ tạng khó chịu khôn tả, há miệng muốn phun ra một ngụm máu, nhưng bản tính quật cường, gắng gượng nuốt máu nóng xuống, nhất thời có cảm giác đất trời đảo lộn, không ngờ một đao kia phảng phất có người lèo lái điều khiển, hai lần đâm hụt mà còn lẳng lặng quanh quẹo bắn tới!

Đợi đến lúc Hách Liên Xuân Thủy phát hiện ra thì đã không còn kịp tránh né!

"Xẻng" một tiếng.

Bạch y nhoáng lên.

Thích Thiếu Thương hạ mình trước người Hách Liên Xuân Thủy.

Chàng cụt tay, dựa vào kiếm đánh rớt phi đao.

Người chàng cản trước ngân thương của Hách Liên Xuân Thủy.

Hai người, một kiếm một thương, bốn con mắt chằm chặp nhìn cỗ kiệu.

Rèm kiệu lại che phủ.

Kiệu dưới ánh trăng.

Một cỗ quỷ kiệu.

Thích Thiếu Thương từ lúc xuất đạo đến giờ, đã đánh hạ không ít cửa ải hiểm trở khó khắc chế, công phá không biết bao nhiêu trận thế quân binh, nhưng một cỗ kiệu như vầy lại tựa như một thành lũy chót vót hun hút, hào sâu lửa bỏng, hoàn toàn không có chỗ nào có thể tập kích, không có chỗ nào có thể tấn công!

Lúc này chợt nghe hù hù hai tiếng.

Hai tiếng đó giống như tiếng một người khổng lồ vận dụng uy lực trời sinh múa may hai cái chày khổng lồ.

Nhưng lại chỉ là Vi Áp Mao đầu tóc điểm bạc, động tác già cả, đang huy động hai ống tay áo của gã.

Song tụ của gã như cánh buồm hứng gió, gã một mặt huy động ống tay áo, một mặt sải bước tới cỗ kiệu.

Tiếp đó, lại hù hụ vài tiếng, tiếng gió càng hung mãnh, chừng như không còn là múa chày nữa, mà là hai cây đại thụ.

Bước đi của Vi Áp Mao càng nhanh nhẹn.

Gã toàn thân bị ống tay áo che trùm gió mưa không lọt thấu.

Giống như từ đầu tóc cho tới ngón chân, hoàn toàn đều bị tụ phong hùng hậu che phủ.

Vi Áp Mao bước đi càng nhanh.

Bức chân của gã càng liền lạc, gió rít từ song tụ càng mãnh liệt.

Lúc này chỉ còn cách kiệu chưa tới bảy thước, tụ phong đã đến mức khủng bố. Thanh âm khủng bố như hai cái trống lớn đang gõ thình thình.

Vi Áp Mao toàn thân cũng phình ra.

Khắp người gã tràn trề chân khí, một lão đầu vốn gầy gò nhỏ thó khô đét biến thành mập tròn như Cao Kê Huyết.

Nhưng Cao Kê Huyết lại biết bằng hữu già chưa từng phản bội lại mình đã sử xuất bản lĩnh "Can Nguyên Đại Châu Thiên Tiểu Dương thần công" của gã, dùng thuần dương nguyên công sáu chục năm trời khổ luyện, sử tới mức ám khí của người trong kiệu không có cách nào phá được nguyên khí hùng hậu tràn trề của gã.

Gã muốn phá hủy cỗ ma kiệu kia!

Vi Áp Mao đã ép đến sát kiệu.

Còn năm bước.

Vi Áp Mao chuẩn bị dùng "Can Nguyên Đại Châu Thiên Tiểu Dương thần công" tiên thiên hắc khí đánh nát cỗ kiệu.

Còn bốn bước.

Người trong kiệu tựa hồ nghĩ không ra cách để chế ngự luồng nội gia chân khí không có gì trên đời có thể chế ngự đó.

Nếu làm cứng xông ra, nhất định phải đụng thẳng với Vi Áp Mao.

Vi Áp Mao võ công không phải tạp nhạp, nội lực lại tinh thuần, nội khí rừng rực toàn thân quyết không kém Thiết Thủ, tung hoành giang hồ, kẻ có thể giằng co với "Can Nguyên Tiểu Dương thần công" của gã quả đâu có nhiều!

Vào lúc này, rèm vén lên!

Một ngón tay như bạch ngọc búng một chỉ xuống dưới.

"Vù" một tiếng.

Ngón tay lại rất mau chóng thu vào trong rèm.

Cao Kê Huyết đột nhiên rú lên: "Coi chừng!".

Thân người hắn mập, thanh âm lại bén nhọn.

Lúc hắn kêu lên, toàn thân lướt tới, bộ dạng của hắn như một vòng cầu, bụng vừa tròn vừa lồi ra, khi hắn lướt đi, giống như một trái hồng vọt bay lên trời.

Nhưng không có ai có thể hình dung tốc độ của hắn.

Giống như một thương của Hách Liên Xuân Thủy, tương đương chứ không chịu kém.

Vi Áp Mao ngây người.

Gã thấy trong rèm thò ra một ngón tay, nghĩ chắc muốn công kích gã, đang toàn lực lo ứng phó, ngưng thần chực chờ, không ngờ ngón tay lại rụt về.

Liền lúc đó, đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân đau điếng.

Cơn đau đó không phải tầm thường, gã lập tức cảm thấy một mũi kim tí xíu đang từ lòng bàn chân xộc thẳng vào huyệt "Nội đình", quẹo qua vị trí huyệt "Côn Lôn", phá vào huyệt "Phụ dương", trong một sát na đã qua ba yếu huyệt!

Vi Áp Mao cảm thấy đau không chịu nổi, "Can Nguyên Đại Châu Thiên Tiểu Dương thần công" vừa tản lại tụ, gượng đè nén, muốn bức ép kim châm không cho đi lên.

Lúc này rèm lại vén lên, bàn tay kia lại thò ra.

Bàn tay trắng như tuyết.

Ngón tay thon dài.

Bàn tay làm cho người ta kinh tâm động phách!

Hai ngón tay trên bàn ta đó phất ra, thần tốc bắn ra một vật.

Vật đó nhỏ xíu, tốc độ lại nhanh, đến mức khiến cho các cao thủ tại trường đều không có cách nào nhìn rõ được nó là cái gì.

Nhưng bàn tay đó đã dùng một mũi phi đao phá tan "Tàn Sơn Thặng Thủy đoạt mệnh thương" của Hách Liên Xuân Thủy, dùng một đồng tiền khiến cho Tứ đại gia bộc ngả nghiêng lảo đảo, cho dù cái người đó búng ra là một sợi tóc, cũng đủ khiến cho mấy đại cao thủ tại trường hoảng hồn rùng mình.

Vật kia bắn về phía trái tim của Vi Áp Mao!

"Can Nguyên Đại Châu Thiên Tiểu Dương thần công" của Vi Áp Mao đã chuyển vào chân phải, ép giữ kim châm không cho theo máu tuần hoàn công phá lên, đâu có cách nào kháng cự lại ám khí kia.

Ám khí bay đến nhanh làm sao, cho dù bọn Thích Thiếu Thương có muốn cứu cũng không còn kịp nữa.

Nhưng Cao Kê Huyết vừa lúc nguy cơ hiện hình đã phát động.

Thân hình của hắn nhanh làm sao!

Thân hình của hắn vừa động, đã đến sát bên Vi Áp Mao, chớp mắt người của hắn đã lách sang một bên, tay còn kéo theo Vi Áp Mao.

Vật kia "vù" một tiếng đánh hụt, lại rít gió bắn về trong rèm kiệu.

Ám khí quỷ sứ gì đây?!

Cao Kê Huyết kéo Vi Áp Mao đi, rít giọng: ""Địa Tâm Đoạt Mệnh châm" của Quỷ Thủ Thần Tẩu!". Lúc hắn nói xong, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cho dù lúc hắn bị Vưu Tri Vị bắt, lâm tử cũng không sợ, nhưng lúc này lại vì quan tâm cho lão bằng hữu bên cạnh mà mồ hôi tuôn như mưa.

Vi Áp Mao dùng chân khí cưỡng bức kim châm không cho vận hành, rên hừ hừ, lại không ngừng lắc đầu: "Không... là... châm này... không có độc...".

Mọi người tới lúc đó mới minh bạch hồi nãy người trong kiệu búng tay xuống đất là bắn ra một mũi kim châm, chui xuống đất, xuyên qua mặt đất đâm vào lòng bàn chân của Vi Áp Mao, thủ kình, bản lãnh bắn ám khí đó quả là kỳ xảo đến mức đỉnh điểm, khiến người ta tán thưởng không ngớt.

Trong võ lâm, có thể bắn kim châm xuyên lòng đất, sát nhân ngoài trăm bước chính là "Quỷ Thủ Thần Tẩu" Hải Thác Sơn thiện nghệ thi triển "Địa Tâm Đoạt Mệnh châm", nhưng châm của Quỷ Thủ Thần Tẩu là châm có tẩm độc, kiến huyết phong hầu, không có thuốc nào có thể chữa, Cao Kê Huyết nghe Vi Áp Mao nói châm không có tẩm độc, lòng nhẹ nhõm, nhưng lại rùng mình vì không biết kẻ đến là ai, càng thêm lo âu.

Hắn thấy nhẹ nhõm là vì Vi Áp Mao nội lực cao thâm, kim châm bình thường tuy tiềm nhập vào người nhưng không đến mức dồn vào chỗ chết, kinh hãi là kẻ đến nếu là Quỷ Thủ Thần Tẩu còn đỡ, bởi ám khí, tài trộm, chưởng pháp của Hải Thác Sơn đều vang tiếng, nhưng nội công, hạ bàn lại là nhược điểm, nếu hôm nay không phải là Hải Thác Sơn, đổi lại là Lưu Độc Phong kiếm pháp tinh tế, nội công mạnh mẽ, trận chiến này khó thoát khỏi kiếp số.

Chỉ nghe người trong kiệu lạnh lùng thốt: "Gã không chết đâu".

Cao Kê Huyết thở dài một hơi: "Hảo ám khí!".

Người trong kiệu thốt: "Ám khí của ta xưa nay chưa từng tẩm độc".

Cao Kê Huyết hít một hơi nữa: "Đáng tiếc".

Người trong kiệu hỏi: "Đáng tiếc cái gì?".

Cao Kê Huyết nói: "Thân thủ giỏi như vậy, lại làm cẩu nô tài cho hôn quân gian thần!".

Người trong kiệu trầm mặc một hồi lâu, không ngờ không nổi giận, chỉ điềm đạm thốt: "Người ta muốn tìm, thương thiên hại lý, thập ác không có tội nào không phạm, là kẻ đáng bị bắt, sự tình này không liên quan tới các ngươi!".

Cao Kê Huyết giận dữ cười nói: "Muốn ép tội thì đâu thiếu gì từ ngữ để gán ghép!".

Người trong kiệu cũng cười lạnh: "Giúp hổ làm chuyện ác, thấy ác mà không trừ, xem ra người trong võ lâm đồn "Kê huyết Áp Mao, tay ác độc tâm nhân từ" cũng đâu hẳn đã thế!".

Cao Kê Huyết chợt cười rít lên, một hồi mới nói: "Hạng không thấy ánh sáng như ngươi, mau lăn ra đi...".

Đột nhiên "vèo" một tiếng.

Thì ra lúc Cao Kê Huyết đối thoại với người trong kiệu, Tức đại nương đã không hơi không tiếng lén đến sát sau kiệu.

Tiếng cười rít lên của Cao Kê Huyết chính là để che giấu bước đi vốn như lá rơi của Tức đại nương.

Tức đại nương thấy đã gần sát kiệu, thình lình rút kiếm.

Mũi kiếm đâm vào trong kiệu.

"Bình" một tiếng, một bóng trắng vọt lên từ đỉnh kiệu.

Cao Kê Huyết đã sớm thủ thế chuẩn bị sẵn, tung người lên!

Hắn hú dài.

Tiếng hú vừa vang lên, người đã đến.

Không ai có thể tưởng tượng một người mập thù lù như vậy, thân pháp lại nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi như vầy.

Trong khinh công, "quyết" đâu phải là cái khó đạt được nhất.

Thân nhẹ như chim yến, đang lướt nhanh vùn vụt lao bắn xuống, vẫn còn có thể giữ được sát lực và thanh thế, đó mới là cái khó giữ vững.

Sát na bóng trắng nhoáng lên, Cao Kê Huyết đã đến sau lưng bóng trắng.

Bảy đạo sát thủ của hắn đồng thời công kích tới.

Nhưng thình lình người trước mắt hắn không còn thấy đâu.

Sau lưng lại phát lãnh.

Địch nhân đã đến sau lưng hắn.

Khinh công của người trong kiệu còn đáng sợ hơn hắn gấp mười lần, Cao Kê Huyết hoàn toàn không thể tưởng tượng được người này muốn tránh thoát một kiếm không hơi không tiếng của Tức đại nương, đang vọt mình lên, đụng phải mình đánh lén, lại làm sao có thể nhoáng một cái đã đến sau lưng mình?

Bạch y nhân đến sau lưng Cao Kê Huyết, Cao Kê Huyết nào có khác gì để hở cái cái lưng dâng cho đối phương.

Bạch y nhân có xuất thủ không?

Cao Kê Huyết không biết.

Hắn đột nhiên cảm thấy kiếm phong.

Bạch y nhân cũng cảm thấy kiếm phong.

Kiếm phong đến từ sau lưng y.

"Cửu Hiện Thần Long" Thích Thiếu Thương đã xuất kiếm.

Kiếm đâm vào lưng bạch y nhân.

Bạch y nhân đột nhiên xoay một vòng, thân mình thần tốc hạ xuống, người đã về lại trong kiệu.

Một kiếm đó của Thích Thiếu Thương biến thành đâm vào lưng Cao Kê Huyết!

Thích Thiếu Thương cả kinh, Cao Kê Huyết vụt xoay mình, hồi thủ vỗ ra, kẹp giữ trường kiếm.

Hai người mau chóng hạ xuống.

Kiệu ở phía dưới.

Kiệu đâu đáng sợ.

Nhưng người trong kiệu bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra ám khí làm cho người ta có phòng cũng phòng không được.

Một kiếm đó của Thích Thiếu Thương đã dợm sẵn từ lâu, rõ ràng không phải tầm thường. Một chiêu hồi thân của Cao Kê Huyết cũng là tinh hoa võ công bình sinh một đời, gọi là "Phương Phật Nhất Ấn". Hai chiêu đánh hụt, hai người lực đạo tiêu trừ lẫn nhau, thân hình hạ xuống, vừa hay để người trong kiệu có thể thừa cơ!

Hách Liên Xuân Thủy quát lớn một tiếng, nhảy vọt lên, người còn trên không, một thương quét ngang, dùng thân thương quét tạt Thích - Cao hai người thoát ra.

Lúc đó Tức đại nương thấy một kiếm đâm không trúng, rút kiếm muốn lùi.

Kiếm vừa rút ra, bạch y nhân đã về lại trong kiệu.

Cái lỗ hổng kiếm vừa rút ra không ngờ lại bắn ra mười tám hạt châu ngũ sắc nhỏ như lỗ kim xỏ chỉ!

Tức đại nương nhất thời tránh không kịp, đột nhiên kình phong ập tới, Vi Áp Mao chặn trước người nàng, song tụ phất vội, quét những hạt châu nhiều màu rớt xuống hết, một mặt bảo vệ Tức đại nương cấp tốc thoái lùi.

Thì ra Vi Áp Mao nội lực hùng hậu, chỉ một khoảnh khắc đã bức kim châm ra khỏi lòng bàn chân, còn đi cứu Tức đại nương.

Mấy cái nhún nhảy mau lẹ, người trong kiệu thủy chung chưa chính thức lộ diện, chỉ đơn thuần dùng ám khí kinh hồn bạt vía và khinh công siêu phàm thoát tục, phong tỏa hết ba đợt hợp công của Thích Thiếu Thương, Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao, Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy ngũ đại cao thủ!

Kiệu vẫn còn là kiệu.

Năm người nhìn nhau mặt mày tái nhợt, thoái lùi.

"Ngươi...". Thích Thiếu Thương đôi mắt phát ra nhuệ khí bức người: "Ngươi không phải là Lưu Độc Phong!".

"Ngươi là ai?!".

Người trong kiệu điềm đạm đáp: "Ta không phải là Lưu Độc Phong, nhưng cũng là kẻ đến bắt người".

Cùng một lúc, năm người nhất tề phát ra một tiếng quát khan!

Bất kể người đến là ai, vẫn là kẻ đến bắt người! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Bọn họ không còn đường chọn lựa nào khác!

Chỉ có giết kẻ đến, lợi dụng đại quân của Cố Tích Triều còn chưa về, chém giết mở một đường máu!

Bọn họ năm người nhất tề xông qua.

Thương bạc. Kiếm đỏ. Tay áo phần phật. Đoản kiếm không tiếng. Phật chưởng tranh nhau tiến tới.

Bọn họ quyết định kết hợp sức năm người, hủy diệt cỗ ma kiệu kia.

Có ai có thể cản trở được sự hợp kích toàn lực của ngũ đại cao thủ này?