Vì bệnh tình của Thích Thiếu Thương vẫn chưa xác định, nên nhà trường chỉ sắp xếp cho các thành viên phòng 731 cùng Cố Tích Triều người tự xưng có quan hệ thân thiết với anh nhất cách ly thôi, đợi có tin tức xác định rồi mới xử lí tiếp.

Trong phòng cách ly chật hẹp trống trải, ánh sáng mờ ảo, Cố Tích Triều đờ đẫn ngồi bên cửa sổ, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu ríu rít, trong vườn trường xa xa tiếng ồn ào nam có nữ có vang lên không ngớt, Cố Tích Triều lại vô tri vô giác, cô độc, vô lực, thứ cảm giác chỉ từng tồn tại thời thơ ấu khi một thân một mình giam mình trong căn phòng trống trải.

Khi đó trong phòng trống trải đến đáng sợ, cậu muốn nói lại không ai trả lời, cậu muốn gào to lại yên lặng đến ngay cả tiếng vang cũng không nghe thấy. Màn đêm buông xuống, trong phòng tối như mực, cậu lại không cách nào tìm thấy công tắc bật đèn.

Cậu ở trong phòng hoang mang loạn bước đụng khắp nơi, lại không biết vướng phải thứ gì, đập mạnh xuống đất, cổ chân đâu đến nước mắt chảy không ngừng.

Cô đơn, tối tăm, sợ hãi, đau đớn...... Cậu rốt cục nhịn không nổi bật khóc thành tiếng.

Cậu vốn tưởng rằng dù bản thân có khóc thảm thương thế nào đi nữa cũng sẽ không ai đáp lại, cậu luôn là một đứa trẻ không ai quan tâm không ai yêu thương, lại không ngờ rằng chỉ chốt lát sau chợt nghe tiếng đập cửa dồn dập cùng tiếng hỏi thăm không ngừng vang lên.

Cậu không biết người bên ngoài là ai, cậu cũng nghe không rõ họ đang hỏi cậu cái gì, cậu chỉ không ngừng khóc thút thít, nói không nổi một câu trọn vẹn.

Sau đó cửa bị phá, đèn điện cũng bị bật lên, cậu thấy một nhà ba người, chú, cô, còn có một thằng nhóc trạc tuổi mình, mở đôi mắt tròn to giật mình nhìn cậu mặt đầy nước mắt cùng cổ chân sưng đỏ.

“Ba, mẹ, chân cậu ấy bị thương kìa, hai người mau giúp cậu ấy đi a, nhất định đau lắm!” Thằng nhóc kéo kéo áo ba mẹ nó giọng nũng nịu nói, ba mẹ vỗ vỗ đầu nó mỉm cười đầy cưng chiều, nó cũng cười lộ cả răng nanh, còn có hai lúm đồng tiền trên má.

Một gia đình hạnh phúc nhường nào, hạnh phúc khiến người ta ganh tị!

Tại sao thế giới này lại bất công như vậy!

Nên vào lúc thằng nhóc kia kéo tay muốn đỡ cậu lên, cậu căm giận gạt phắt ra.

Cậu ganh tị với hạnh phúc của nó, lại càng không cần thương hại của nó.

Cậu nhìn thấy trong mắt thằng nhóc có kinh ngạc, khó hiểu, còn có —— đau lòng.

Nơi nào đó trong lòng thoáng run rẩy, vì thế cậu không cự tuyệt lúc người chú thoạt nhìn rất hiền hậu ôm lấy cậu, dẫn đến căn nhà đối diện.

Nhà mình cho tới giờ cũng không thể gọi là “Nhà”, nơi đối diện này mới đúng.

Có ba, có mẹ, có con nhỏ, có quan tâm, có ấm áp.

Cậu vẫn ganh tị nhưng không cách nào từ chối thứ ấm áp này.

Hóa ra cô chú nhà đối diện đều là bác sĩ, thoáng chốc họ đã xử lý xong vết thương của cậu, nghe thấy bụng cậu kêu rột rột, còn nấu cho cậu bữa cơm chiều ngon lành.

Cậu loáng thoáng nghe thấy cô nói, mẹ thằng nhỏ này thật vô trách nhiệm, bỏ mặc thằng nhỏ chừng này ở nhà một mình không quan tâm.

Chú kia căn ngăn cơn giận của cô, đừng nói nữa, để thằng nhỏ nghe thấy, sẽ không vui.

Cố Tích Triều nhất thời không biết là buồn hay vui, cậu có thể không vui sao, trước nay, chưa từng có ai quan tâm.

Thằng nhóc kia thì cười hì hì sáp lại gần, đôi mắt to nháy nháy, nói, “Tôi gọi là Thích Thiếu Thương, còn cậu?”

Cậu vẫn thấy ghét vẻ mặt cười đầy hạnh phúc của nó, nhưng ý cười ấm áp ấy lại khiến cậu không cách nào cự tuyệt.

“Tôi gọi là Cố Tích Triều.”

“À, em gái Tích Triều, xin chào!”

Nếu đây không phải nhà của thằng quỷ gọi là Thích Thiếu Thương, cậu nhất định đánh nó thành đầu heo!

Trách không được lúc anh nhìn thấy mình luôn một bộ mê mẩn đến như muốn chảy nước miếng, thằng nhóc này tám phần từ nhỏ chính là một tên sắc quỷ rồi!

Còn mình tại sao không sớm nhìn rõ bản chất tà ác của anh, một phút sơ sẩy đến ngày hôm nay, đã không thể thoát ra.

Anh tốt cũng được, xấu cũng chẳng sao, cậu đã không thể bỏ anh được.

“Thứ hai, ngày 2 tháng 6, trời âm u

Thiếu Thương sống chết chưa biết, không dám tưởng tượng ngày mai, chỉ có thể giam mình trong hồi ức, không thể thoát khỏi......”

Thứ ba, ngày 3 tháng 6, trời âm u

Vẫn không có tin tức của Thiếu Thương......

Vào lúc bị đưa tới phòng cách ly, tôi không nhớ phải mang theo gì cả, ngoại trừ con ốc biển thất tinh kia.

Mười mấy năm, các điểm sao trên con ốc lại không hề phai màu.

Mỗi một điểm sao trên con ốc đều đại diện cho tình yêu, tình yêu càng sâu, màu sao càng đậm.

Hóa ra bản thân đã sớm yêu sau vậy sao?

Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Thật sự nhớ không ra.

Chỉ nhớ rằng ngày đó, một nhà ba người họ phá cửa vào dẫn tôi về căn nhà đối diện, từ ngày đó tôi liền có thêm một ngôi nhà có thể dung thân, từ ngày đó trong sinh mệnh của tôi có thêm một người gọi là Thích Thiếu Thương.

Kỳ thật anh rất phiền rất ồn, khiến bên tai tôi không được yên tĩnh lấy một phút, tôi không để ý đến anh anh cũng có thể tự mình huyên thuyên từ sáng đến tối. Sau lại bị anh phiền đến thành quen, một ngày không nghe thấy tiếng anh ồn ào ngược lại sẽ cảm thấy buồn rầu.

Anh cũng rất nghịch ngợm rất phá phách, thường hay chọc chú giận đến nổi trận lôi đình, hai người một lớn một nhỏ thường xuyên ở trong nhà trình diễn cảnh sát bắt cướp. Kỳ thật nhìn thấy anh bị chú giảng đạo, tôi cảm thấy đặc biệt hả giận, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ đáng thương của anh sau khi bị bắt lại không đành lòng, vị thế nhịn không được nói tốt cho anh. Hiện tại ngẫm lại quả thật hối hận, lúc trước không nên giúp anh, để chú dạy dỗ cho anh mấy trận, có lẽ anh đã không giống như giờ vừa thổ phỉ vừa vô lại!

Lúc cô chú vắng nhà, đầu đảng tiểu thổ phỉ này liền dẫn một đàn nhóc vào nhà tạo phản, nhưng vào lúc mấy bạn nhỏ đó nhìn thấy tôi ——

“Tiểu Thích, sao nó lại ở trong nhà cậu?”

“Nó là đồ con hoang không cha!”

“Mẹ nó là hồ ly tinh! Tụi này không muốn chơi với nó!”

“Tụi này không muốn chơi với đồ con hoang!”

......

Đã sớm đoán sẽ vậy mà, đối với tình cảnh này, tôi hẳn đã vô tri vô giác, đã sớm tê liệt.

Thế nhưng, bị anh biết, anh có thể giống như chúng không thèm để ý đến tôi nữa không?

Bỗng cảm thấy rất khổ sở, khổ sở không biết làm sao, chỉ biết đẩy đám nhóc kia chạy ra cửa.

Trốn trong một góc nhỏ vắng người dưới lầu, co ro, trên người trong lòng đều lạnh đến phát run.

Nhưng ngoài ý muốn, Thiếu Thương đã nhanh chóng tìm được tôi, anh kéo tay tôi, nói, “Tích Triều, đừng ngồi đây, theo tôi về nhà!”

Tính ngang bược của tôi lại phát tác, “Đó là nhà của cậu, không phải nhà tôi! Tôi là đồ con hoang không ai cần, không ai bằng lòng quan tâm tôi, cậu quản tôi làm quái gì!”

Tôi nghe thấy anh dường như bắt chước người lớn thở dài, sau đó dứt khoát cầm tay tôi, nói, “Họ không cần cậu, tôi cần!”

Lúc ấy tôi rất không nể nang vừa khóc vừa cười.

Anh luống cuống tay chân vụng về dùng cái tay nhỏ bé lau nước mắt cho tôi, sau đó cười lộ hai lúm đồng tiền, nói với tôi, “Tích Triều, chúng ta về nhà!”

Tích Triều, chúng ta về nhà!

Không biết bắt đầu từ lúc nào, nhà của anh đã là hơn nửa nhà tôi, số này tôi ở nhà anh ăn chực so với thời gian ở nhà mình còn nhiều đến đếm không được.

Đối với ba tôi, trong ấn tượng đã gặp mấy lần, về sau không còn xuất hiện nữa, mà mẹ, sau khi ba biến mất, ngày này qua ngày khác vắng nhà, thỉnh thoảng ghé về cũng rất hiếm nói chuyện với tôi, chỉ sợ bà vốn đã quên mình còn đứa con này.

Nếu không phải có cô chú nhà đối diện, nói không chừng ngày nào đó tôi chết đói trong nhà cũng không ai hay biết.

Cô chú chưa từng để tâm việc trong nhà có thêm tôi một thằng nhỏ phiền phức, còn thường hay nói với Thiếu Thương, “Con xem Tích Triều người ta ngoan ngoan vâng lời đáng yêu bao nhiêu, sao con lại không học theo một chút? Aiz, Tích Triều có thể thành con mẹ, mười Thiếu Thương mẹ cũng không cần!”

Mà Thiếu Thương thì nhăn cái mặt nhỏ của mình, ủy khuất, không cam lòng, đau lòng lớn tiếng kháng nghị, “Ba mẹ, hình như con mới là con đẻ của hai người!”

Tiết mục như vậy từ nhỏ tới lớn không biết đã trình diễn bao nhiêu lần, Thiếu Thương lúc đầu còn ủy khuất kháng nghị về sau thì nịnh nọt chơi xấu đến cuối cùng còn cợt nhả nói với cô chú, con dứt khoát lấy Tích Triều về nhà làm con dâu hai người, miễn cho hai người cả ngày chảy nước miếng!

Thằng nhóc này từ sớm đã không có gì tốt lành rồi rồi! Tôi nên sớm nhìn ra mới đúng chứ!

Sau anh lại còn kiên quyết kéo cậu ra ngoài chơi, tôi sợ gặp mặt mấy bạn nhỏ khác, chết sống không chịu đi, lại không lay chuyện được tiểu thổ phỉ này, vẫn cứ bị anh lôi xuống lầu.

Ngoài ý muốn chính là mấy thằng nhóc kia không còn chế nhạo tôi nữa, ngược lại đối xử với tôi rất thân thiện.

Tôi đoán nhất định là đầu đảng thổ phỉ này đã giở thủ đoạn gì mới khiến mọi người chấp nhận cậu, thật sự là một tên khoái xen vào chuyện người khác!

Lần đó chúng ta dựa theo ý của nhóm con gái chiếm đa số chơi trò gia đình, học kiểu người lớn trong TV chơi trò kết hôn.

Thiếu Thương ầm ĩ đòi làm chú rễ, mấy đứa khác cũng ồ lên nói tìm cho anh một cô dâu xinh đẹp nhất.

Sau không biết là thằng nhóc nào hô lên, “Tiểu Cố đẹp nhất!” Một thằng nhóc khác cũng bắt đầu phụ họa theo.

Tôi không biết họ là đổi cách chế nhạo tôi, hay là vô tâm không ác ý, nhưng tôi không thích bị người khác biến thành hình dáng bé gái như vậy.

Mấy đứa con gái có mặt cũng mất hứng, con gái đều thích ganh tị, bé gái cũng không ngoại lệ, không mảy may che dấu bất mãn cùng ganh tị.

Trong đó có một đứa vẻ mặt xem thường trừng tôi, “Cậu tất nhiên đẹp rồi, có mẹ hồ ly tinh......”

Tôi không tài nào nhịn được hất tay chạy đi.

Không hề bất ngờ khi Thiếu Thương nhanh chóng đuổi theo, vội vàng nói với tôi, “Họ nói lung tung, cậu đừng để ý!”

Tôi giận dỗi, không để ý tới anh.

Anh đột nhiên chạy mất, chỉ chốc lát sau lại chạy về, thở hổn hển, từ sau lưng cầm ra một bó hoa dại, cười đến xán lạn, nói, “Chúng ta không đếm xỉa tới họ, hai người chúng ta tự chơi gia đình. Tích Triều, cậu làm cô dâu của tôi được không?”

“Tôi không phải con gái!” Giận thật rồi.

“Nhưng mà......” Anh như bị dọa rồi, sợ hãi ngập ngừng, đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Tôi cảm thấy...... Cậu đẹp hơn bất kỳ đứa con gái nào!”

Nhìn anh có vẻ rất chân thành, vì thế tôi không giận, nhưng vẫn bực tức nói, “Sao tôi phải đồng ý?”

Anh nghiêng đầu nhíu mày suy nghĩ cả buổi mới nói, “Vì, nếu cậu chịu gả làm cô dâu của tôi, tôi có thể mãi mãi chăm sóc cậu, cậu sẽ không thấy cô đơn nữa!”

Cậu đẹp hơn bất kỳ đứa con gái nào.

Tôi có thể mãi mãi chăm sóc cậu, cậu sẽ không thấy cô đơn nữa.

Tôi thế nhưng bị hai câu nói vô cùng đơn giản này của anh lừa gật đầu, vì, tôi thật sự rất sợ cảm giác cô đơn bất lực.

Sau chúng tôi làm cách nào tiếp tục trò chơi gia đình đó, tôi đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rằng ngay sau đó anh còn bện nhẫn cỏ tặng tôi, aiz, năm tháng dần trôi, nhẫn cỏ năm nào đã sớm không rõ tung tích.

Nhưng rất nhiều năm sau đó, đại khái là lúc trung học, có một ngày Thiếu Thương bỗng nhắc lại trò chơi gia đình năm đó với tôi, rồi lại ảo não vô hạn nói, “Lúc ấy tôi sao lại quên mất sau khi trao nhẫn còn có chú rễ hôn cô dâu, trình tự quan trọng vậy chứ!”

May là anh đã quên, bằng không lúc nhỏ vậy thôi đã bị anh lừa mất nụ hôn đầu rồi, tôi không phải bị thiệt sao?

Nhưng mười mấy năm qua, đi một vòng, nụ hôn đầu của tôi vẫn là trao cho anh.

Đây không phải gọi là định mệnh chứ? Tuy rằng chúng tôi chỉ tại bờ biển nhặt được một con ốc biển thất tinh.

Nhớ tới mình ngày đó liều lĩnh, đột nhiên hiểu ra, hóa ra đối với tôi anh quan trọng đến vậy!

Thứ tư, ngày 4 tháng 6, trời trong

Vẫn như cũ không có tin tức xác thực, cứ tiếp tục thế này, sợ rằng bản thân sẽ không chống đỡ được nữa......

Thể chất lúc nhỏ của Thiếu Thương đã không tốt, buổi sáng luôn ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao chưa dậy, sau khi tỉnh dậy cũng sẽ nướng trên giường thật lâu, sau tôi mới biết anh trời sinh huyết áp thấp, nhưng tôi tới giờ vẫn một mực kiên định tin rằng, huyết áp thấp chỉ là nguyên nhân để mượn cớ, lười biếng mới là bản chất của anh!

Hồi nhỏ anh thường có thể đánh một giấc tới thẳng mười giờ, cô có gọi thế nào cũng gọi không tỉnh. Sau vào tiểu học, không thể tiếp tục ngủ không kiêng nể vậy nữa, cô vì gọi anh rời giường thật sự đã sử hết một thân thủ đoạn, nhưng về sau cô nói tôi hay, thì ra phương pháp hữu hiệu nhất rất đơn giản, chính là lúc gọi anh tới nửa tỉnh nửa mê thì ghé vào tai anh lớn tiếng nói, nếu con còn không dậy, Tích Triều phải đi, không đợi con nha! Lúc ấy, anh sẽ lập tức từ trên giường bật dậy.

Khi ấy Thiếu Thương luôn cầm điểm tâm vừa đi vừa ăn, chỉ để có thể cùng tôi đi trên con đường nhỏ tới trường.

Tan học về, chúng tôi cùng ở trong phòng anh làm bài tập, anh ở trên lớp không phải ngủ thì là vẽ tranh hoạt họa mỗi lần đều sẽ đáng thương nhìn tôi, mà tôi, luôn dùng phương pháp đơn giản nhất nguyên thủy nhất hữu hiệu nhất để ngăn cản ý muốn chép bài tập của tôi trong đầu anh, “Tự làm, không thì tôi sẽ đi méc chú!”

Tiếp theo anh sẽ mặt ủ mày ê cùng sách bài tập mắt to trừng mắt nhỏ, tôi đành chịu thua mở sách ra, giống như thầy giáo giảng bài cho anh.

Khả năng lĩnh ngộ của anh rất cao, học gì cũng nhanh, nên mỗi lần trước khi thi, anh chỉ cần bù lại chút đỉnh thì có thể đạt được thành tích không tồi, đương nhiên không thế thiếu “chương trình giảng dạy đặc biệt” của “thầy giáo” này rồi.

Tôi nghĩ tôi sở dĩ chọn học sư phạm, phần lớn đại khái là vì nghề giáo là nghề tôi quen thuộc nhất, bắt đầu từ tiểu học tới năm nhất, tuy rằng tới giờ chỉ có một học trò.

Sau vào trung học, trường xa nhà, mỗi ngày chúng ta đạp xe đến trường, anh quả đúng phi thường anh dũng xông pha qua dòng xe cộ không ngớt một tay cầm lái, tay kia cầm bánh bao hay bánh rán linh tinh ăn ngấu nghiến, tốc độ lái xe không mảy may suy giảm.

Có một ngày, xe nhà tôi bị hư, anh liền chở tôi, nhưng ngồi đằng sau rất khó chịu, chỉ chốc lát chân đã tê rần, vì thế tan học nói sao thì nói phải đổi vị trí, đến phiên tôi chở anh.

Lại không ngờ rằng chở người không phải việc dễ dàng gì, anh vừa nhảy lên, tay lái bắt đầu lung lay, tôi tốn rất nhiều sức cũng không giữ vững xe được, xe nghiêng qua ngả lại lếch chừng mấy chục mét, Thiếu Thương chịu hết xiết.

“Tích Triều, chúng ta vẫn nên đổi lại!” Anh cầu xin.

“Không được, tôi không tin chút việc nhỏ này mà tôi làm không xong!” Tôi kiên trì, không cho phép thương lượng.

Anh không lên tiếng, chỉ là tay nắm chặt áo tôi.

Xe tiếp tục lếch, nhưng tốc độ đã được cải thiện, đạp đến đường lớn xe cô đông đúc dòng người như thoi, tôi không khỏi khẩn trương, xe lắc càng thêm dữ dội.

Đột nhiên một chiếc xe hơi quẹo qua, tôi hoảng hồn, xe gần như ngã, tôi vội hô, “Thiếu Thương, mau xuống!”

Anh nhảy “phịch” xuống, lại nửa ngày không có động tĩnh, nhìn lại, anh đang ngồi xổm trên đất ôm chân.

Hóa ra lúc tôi bảo anh nhảy xuống đã quên thắng lại, anh ngay tại tình huống xe vẫn bảo trì tốc độ vốn có mà nhảy xuống, hai chân đập mạnh xuống vừa tê vừa đau.

Tôi hơi áy náy, xe hơi chạy rồi, Thiếu Thương cũng đứng dậy, tôi dùng khóe mắt thoáng liếc qua ghế sau.

Thiếu Thương cam chịu ngồi lên, mặt nhăn như khổ qua.

Ta vừa gặp nhiều người nhiều xe thì căng thẳng ngay, mà hễ căng thẳng là xe lập tức lắc dữ dội, xe vừa lảo đảo tôi liền vội kêu Thiếu Thương nhảy xuống.

Nhưng mà lần nào tôi cũng quên thắng lại. Tôi không phải cố ý đâu, là căng thẳng thật mà.

Chân anh cứ vậy suốt dọc đường bị tàn phá nhiều lần.

Lúc về tới nhà, nhìn thấy anh như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, tôi rất nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Aiz, kỹ năng lái xe của tôi còn phải luyện thêm, ngày mai vẫn là tôi chở cậu!”

Tôi biết có đôi khi tôi rất độc tài, tôi cũng biết anh nhất định sẽ nghe tôi, mấy năm qua tôi đã bị anh chiều hư.

Anh quả nhiên sắc mặt lập tức trắng bệch, nhưng không hề cự tuyệt, chỉ rất đáng thương nói, “Tích Triều, nhớ kỹ ngày mai mua cho tôi một phần bảo hiểm thân thể trước đã!”

Hai ngày tiếp theo anh bị tôi hành hạ, tôi rốt cục có thể vững vàng chở người, mà anh, từ đó về sau, đánh chết cũng không chịu ngồi xe tôi lái.

“Tích Triều, cậu làm gì nhất quyết học chở người vậy?” Anh hỏi, “Chắc không phải vì để ý cô nào xinh đẹp muốn chở cô ấy về nhà chứ, đem tôi ra luyện tập trước!”

“Tôi cũng không rảnh rỗi vậy!” Ta nện anh một cú, “Ngược lại là cậu thì có, thấy mấy cô xinh đẹp đi qua chân liền bất động!”

Trong lòng có hơi chua xót, từ nhỏ đến lớn, trong mắt anh chỉ có mỗi mình tôi, bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt anh đã chuyển hướng các cô gái xinh đẹp.

Có lẽ thời kỳ trưởng thành của anh tới sớm hơn cậu, khi tôi còn đối với người khác phái mù tịt không cảm giác, anh đã bắt đầu đối với mấy cô trong lớp cố ý vô ý phóng điện lung tung, mà mấy cô ấy lúc nhìn thấy anh cũng đều ngượng ngùng mặt đỏ tai hồng.

Tình cảnh như vậy khiến tôi khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Trên đường tan học về, anh cùng một đám con gái vừa cười vừa nói, ta rật giận, giận không lý do, vì thế tôi bước nhanh về phía trước, muốn tránh xa họ.

Tôi chỉ lo buồn bực cắm đầu đi, lại không thấy xe hơi đằng trước nhấn còi in ỏi lao tới.

Vào lúc tôi tưởng mình tránh không khỏi, ta nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, sau đó bị người dùng lực đè xuống đất, xe hơi lao vút qua sát cạnh chúng tôi.

Thiếu Thương dìu tôi còn đang hết hồn dậy, mặt đầy hoảng loạn, bỗng ôm chặt tôi, chặt đến nỗi suýt làm tôi thở không thông, giống như giữ lấy bảo bối đánh mất nay có lại.

“Tích Triều...... Tích Triều......” Anh không ngừng gọi tên tôi, như thể giây tiếp theo tôi sẽ biến mắt vậy.

Tôi đột nhiên nhớ tới, anh từng nói, tôi đẹp hơn bất kỳ cô gái nào, tuy rằng lời này nói ra khi cả hai chúng tôi đều còn nhỏ.

Lúc sau tôi không còn để ý anh nhìn các cô gái khác nữa, vì tại nơi trường lớp này, biết rằng con trai nhìn con gái mới là bình thường, tôi cũng không ngoại lệ, rất nhanh, tôi cũng hiểu thưởng thức các cô gái bên cạnh, đương nhiên cũng chỉ là thưởng thức thôi, đây là một thứ hấp dẫn tự nhiên giữa người khác phái, không liên can đến các khía cạnh khác.

Tôi biết có rất nhiều cô gái nhìn thấy tôi cũng sẽ đỏ mặt, nhưng tôi thoạt nhìn lúc nào cũng một bộ dáng cự tuyệt người giao tiếp, hiển nhiên sẽ không giống như Thích Thiếu Thương tùy tiện phóng điện bậy bạ bên người lúc nào cũng ong bay bướm đậu, nhưng thư tình tôi nhận được lại nhiều đến đếm không xuể.

Tôi cũng phát hiện, mỗi lần nhìn thấy đống thư tình này, sắc mặt Thiếu Thương cũng rất tệ.

Khi đó chúng tôi chỉ biết rằng hai bên là bạn bè thân nhất quen nhau hơn mười năm, trong chúng tôi ai cũng không hy vọng đối phương bị người khác cướp đi.

Đầu tháng 3 năm ấy, tôi bị một cơn bệnh nặng, thiếu điều cứu không được, nhưng nhân họa đắc phúc, mẹ bắt đầu quan tâm đến đứa con này, bà rốt cục không còn tối ngày long nhong bên ngoài, chung quy cũng chịu nghiêm túc tìm một công việc ổn định làm chăm lo gia đình, sau đó dưới sự giúp đỡ của cô chú, mẹ đến bệnh viện của họ làm điều dưỡng. Nhưng làm được ba năm, mẹ vì vấn đề thân thể không thể tiếp tục đi làm, mà trong nhà tôi cũng không có tích góp gì, điều này trực tiếp khiến tôi thiếu chút nữa không thể vào đại học. May mắn tôi gặp được Lược Thương, rồi gặp lại người cha đã nhiều năm không gặp, tôi ghét ông, nhưng tôi không cảm thấy việc chìa tay đòi tiền ông là chuyện mất mặt, đó là những thứ tôi đáng nhận được, là ông ấy nợ tôi, tôi tới nay vẫn cho là vậy.

Lúc trung học phổ thông, chúng tôi trọ ở trường. Đây là trường điểm, Thiếu Thương có thể thi đậu gần như là ngoài dự kiến của mọi người, nhưng tôi thì không thấy ngạc nhiên, anh từng nói muốn cùng tôi đậu vào một trường trung học, anh chưa bao giờ gạt tôi.

Trung học học tập rất căng thẳng, chúng tôi thường ngủ rất khuya, Thiếu Thương rốt cuộc không cách nào kiên trì dậy sớm như tôi, vì thế tôi cũng không cưỡng cầu nữa, mỗi ngày còn giúp anh mua bữa sáng.

Đương nhiên bữa sáng miễn phí này cũng không phải ăn không trả tiền, anh phải giúp tôi múc cơm bưng nước làm vệ sinh mua đồ vân vân, dù sao các việc vặt động tay động chân do anh bao hết.

Đến mùa đông, anh chưa bao giờ để tôi đụng nước lạnh, vì mỗi khi mùa đông đến tay tôi đều lạnh đến không có độ ấm, rất dễ tổn thương do giá rét, nên rửa gà mên giặt quần áo anh làm tất tần tật thay tôi.

Vào lúc đó, quần áo của Thiếu Thương đều đưa cho Tức Hồng Lệ giặt, còn anh thì ở trong phòng giặt rửa ra sức giặt quần áo giúp tôi, nhớ lại vẫn thấy buồn cười.

Tôi nhớ rõ anh từng nói, anh sẽ mãi mãi chăm sóc tôi, tuy rằng lúc nói lời ấy chúng tôi cũng còn nhỏ.

Nhưng Thiếu Thương chưng từng gạt tôi.

Vậy thì lúc này đây, anh nói anh nhất định sẽ không sao cả, nhất định sẽ nguyên vẹn quay về gặp tôi, anh nhất định cũng sẽ không gạt tôi!

Thứ năm, ngày 5 tháng 6, trời quang

Buổi sáng, có người đến mở cửa phòng cách ly, là thầy Tiểu Triệu.

Thầy nói, mấy em có thể ra ngoài.

Tôi vừa mừng vừa sợ nói không nên lời.

Thầy Tiểu Triệu rất thấu hiểu vỗ vai tôi, nói, an tâm đi, Thiếu Thương không sao cả, chỉ là viêm phổi bình thường thôi.

Khoảnh khắc đó, ta chỉ có thể siết chặt cánh tay thầy Tiểu Triệu mới có đứng vững mà thôi, như trút được gánh nặng mới phát giác sức lực toàn thân mình như bị hút hết.

Thiếu Thương, quả nhiên anh không gạt tôi, anh thật sự không sao cả!

Tôi lại rất không nể nang muốn khóc, nhưng vẫn nhịn xuống, lúc này nên phấn chấn không phải sao?

Chỉ là đói quá, mấy ngày nay không ăn uống đàng hoàng.

Cũng buồn ngủ quá, mấy ngày ngay vẫn chưa có bữa nào ngủ tròn giấc.

Thiếu Thương, sau khi anh về nhất định phải hảo hảo bồi thương tôi đó! Anh này tên khốn báo hại tôi lo lắng thiếu chút nữa chết mất.

Lúc thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng cách ly, trong vườn trường đang phát radio buổi sáng, sau khi trường nghỉ thời gian phát sóng mới tăng lên, âm nhạc thân thuộc, giai điệu động lòng người ——

“Though we got to say goodbye for the summer

Darling, I promise you this

I’ll send you all my love

Everyday in a letter

Sealed with a kiss......”

Bài ca này là tôi dạy anh hát, nhớ rõ khi đó lúc tôi hát cho anh nghe từng câu từng câu một, anh lại đỏ mặt, không biết rốt cục trong đầu anh đang nghĩ gì.

Cũng khó trách, đó là bản tình ca, anh là nhớ tới Tức Hồng Lệ sao?

Đến nay tôi vẫn không biết.

Tức Hồng Lệ là một cô gái xinh đẹp thông minh, là mỹ nữ nổi tiếng nhất lớp, người theo đuổi nhiều không đếm xuể, chỉ là Tức đại mỹ nhân cố tình phân biệt đối xử với Thiếu Thương, điều này không biết khiến bao nhiêu nam sinh đỏ mắt không thôi.

Nhưng ngoại trừ tôi, tôi không thích kiểu mỹ nữ quá đường hoàng này, tôi thích chính là Vãn Tình cô gái uyển chuyển hàm xúc thanh nhã đạm nhiên như nước.

Khi đó, chúng tôi cũng như đại đa số nam sinh, bắt đầu khát vọng được cùng cô gái mình ngưỡng một bên nhau, sau khi hữu tình chúng tôi lại mong đợi tình yêu, tuy rằng khi đó chúng tôi đều không biết cái gì là tình yêu chân chính.

Cho nên khi tôi biết anh cùng Tức Hồng Lệ hẹn hò bắt chước yêu đương, tôi cũng không còn cảm thấy chua xót trong lòng nữa.

Vì tôi biết đó là bình thường, là con đường chúng tôi nhất định phải đi, tôi cũng bắt đầu thản nhiên đối mặt với kết cục tương lai chúng tôi sẽ gặp —— Có một ngày, sớm hay muộn chúng tôi cũng phải xa nhau, hai người con trai không thể nào bên nhau cả đời được.

Con người của tôi rất lý trí, chuyện không có khả năng tôi chưa từng nghĩ nhiều, cũng sẽ không vì nó mà phiền lòng.

Khi đó chúng tôi nghĩ rằng tình yêu chính là nam nữ yêu nhau bên nhau, chúng tôi không hề hay biết trên thế giới còn tồn tại một thứ tình yêu khác, một tồn tại khác, vào lúc ấy, chúng tôi không có khả năng dự đoán được.

Cho nên tôi đã tìm kiếm cô gái mà lòng tôi ngưỡng mộ, sau đó tôi tìm được Vãn Tình.

Cô là một cô gái dịu dàng tinh tế, cảm giác cùng cô ấy bên nhau rất thoải mái rất an tâm, có lẳng lặng cảm thụ lưu luyến triền miên thiên trường địa cửu.

Cô trong sáng thuần khiết, thân thiện hiểu ý người, là kiểu con gái khiến người ta một khi sa vào sẽ không thể nhẫn tâm buông tay, không đành lòng tổn thương.

Vì thế tôi đã cho rằng, cô mới đúng là người có thể cùng tôi đi hết đường đời.

Nhưng vào lúc ấy, có rất nhiều chuyện còn chưa thể nghĩ tới, tỷ như khoảng cách giữa chúng tôi.

Cô dòng dõi hiển hách, cha mẹ đều là quan lớn, mà tôi, tình cảnh nhà cửa rối tinh rối mù, thanh danh thì tệ hại.

Những thứ này với chúng tôi mà nói vốn không thành vấn đề, nhưng một lần tôi tình cờ tới nhà cô, nhìn thấy người nhà cô nhìn tôi cái kiểu lổ mũi hỉnh lên tận trời cùng vẻ mặt khinh thường thấy rõ, tôi mới biết, tình yêu không phải chỉ là chuyện của hai người chúng tôi.

Cho nên sau đó khi Vãn Tình nói cho tôi biết cô phải nghe theo sắp xếp của người nhà ra nước ngoài du học, tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên, tôi không hề giữ lại, thậm chí cùng cô giao ước trong vòng bốn năm không liên lạc, ta muốn cho hai người chúng tôi thời gian, để cả hai cùng suy ngẫm cẩn thận, chúng tôi rốt cục có muốn bên nhau hay không. Còn tôi thì âm thầm cố gắng, muốn ra nước ngoài du học, muốn trở nên nổi bật, muốn xứng đôi với Vãn Tình.

Sau khi Vãn Tình đi rồi, tâm tình của tôi tồi tệ tới cực điểm, may mắn bên cạnh còn có Thiếu Thương.

Tôi không cần nói gì với anh cả, anh cũng sẽ đoán được tại sao tôi phiền nào, anh cũng chẳng cần phải cố gắng tìm chuyện để an ủi tôi, tùy tiện nói mấy câu tào lao cũng có thể chọc tôi cười, tâm tình buồn rầu cứ theo tiếng nói cười từng ngày từng ngày của anh mà dần dần tan biến.

Mười mấy năm qua, chúng tôi đã quen có nhau, quen thuộc đến rất nhiều lúc không cần đến ngôn ngữ, nhướng mày, nháy mắt, cũng có thể đoán chính xác tâm tư của đối phương.

Vãn Tình từng nói tôi cùng Thích Thiếu Thương là tri âm, cô còn nói có thể tìm được chân ái cả đời không dễ, tìm được tri âm chân chính lại càng không dễ.

Rất nhiều người yêu nhau cũng rất khó khăn trong việc lý giải nhau, có đôi khi, không hiểu so với không yêu càng đáng buồn hơn.

Cô nói, cậu hẳn trân trọng người bạn này.

Tôi nói tôi đã biết, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu cô biết Thích Thiếu Thương cái tên chết cũng không đứng đắn kia cả ngày đùa giỡn tôi, thường nói năng tùy tiện chiếm tiện nghi tôi, có khi thậm chí còn kêu “vợ ơi, vợ à”, cô sẽ không nói vậy nữa.

Kỳ thật, bắt đầu từ lúc nhỏ chúng tôi chơi trò gia đình, tôi bằng lòng làm “cô dâu” anh, tên kia đã không ngừng đem tôi ra đùa giỡn, bạn bè bên cạnh cũng luôn lấy chúng tôi ra làm trò đùa, chúng tôi đích thực sắp đạt đến bước đó.

Thời trung học thời gian chúng tôi hai thằng con trai mang danh “hoa đã có chủ” bên nhau, so với thời gian cùng bạn gái bên nhau còn nhiều hơn nhiều, càng miễn bàn lúc vào đại học hai cô đã không còn bên cạnh.

Có lẽ là thói quen, thiếu đối phương, trong lòng luôn có chút vắng vẻ.

Nhưng, một ngày một ngày, một năm một năm, giữa khóe mắt đuôi mày, ánh mắt giao nhau, không khí lưu chuyển lặng lẽ đổi thay, ánh mắt bắt đầu nóng rực, lòng bàn tay bắt đầu nóng lên, đáy lòng khó mà ức chế rung động.

Về sau, anh nói với tôi anh thích tôi, anh ôm tôi hôn tôi, thảo luận tương lai nói đến vĩnh viễn, nói cho tôi hạnh phúc, đồng thời nỗ lực không ngừng.

Tình bạn đột nhiên biến chất, tâm trí hoàn toàn bị anh đảo loạn, tôi biết chúng tôi như vậy là không đúng, tôi vẫn tuân thủ giao ước với Vãn Tình, không định từ bỏ mục tiêu của mình, nhưng từ tận đáy lòng không muốn cự tuyệt anh, thậm chí mê đắm cảm giác được anh ôm được anh hôn.

Tôi vẫn không phân định rõ ràng được tình cảm giữa chúng tôi rốt cục có tính là tình yêu không, có lẽ chỉ là một thói quen cùng thân thiết nương tựa nhau từ xưa tới nay, mới khiến chúng tôi luyến tiếc xa đối phương, khiến chúng tôi làm một vài hành động chỉ có giữa người yêu với nhau.

Cho nên vào đêm Vãn Tình gởi thư đến, tôi mới kiên quyết nghiêng cán cân về phía Vãn Tình.

Lược Thương vẫn nói tôi không thành thật, có lẽ vậy, nhưng tôi không thể nào giống như nó cùng Thiết Thủ liều lĩnh thẳng thắng vô tư như vậy, cho dù hiện giờ tôi đã biết trên thế giới này còn có một thứ tình yêu khác một tồn tại khác.

Nhưng tôi vẫn thủy chung không tin tưởng, hai người con trai bên nhau, sẽ có tình yêu thật sự, sẽ có vĩnh viễn thật sự.

Nhưng vào lúc anh đi đến cửa sống chết —— Ông trời luôn dùng cách thức này để bức bách mọi người nhận rõ tâm mình.

Mấy ngày qua, ký ức giống như tua lại không ngừng phát lên trong đầu cậu, tôi rõ ràng thấy được những hình ảnh sống động không cách nào xóa được do ai lưu lại, cuộc sống bị cách ly ngày ngày mong mỏi tin tức hao tâm tổn trí dày vò khiến người tôi càng thêm hiểu rõ, người tôi lưu tâm nhất không thể dứt bỏ đến tột cùng là ai.

Vãn Tình là đám mây xinh đẹp trên bầu trời, mà tôi từng tâm tâm niệm niệm theo đuổi, lại như mộng ảo đầy màu sắc, rực rỡ lại mơ hồ. Cô với tôi, là mục tiêu, là trách nhiệm, là hứa hẹn.

Thiếu Thương lại là ánh mặt trời với tôi, không khí của tôi, không có anh, tôi sẽ rét lạnh, rời xa anh, tôi sẽ hít thở không thông. Anh với tôi, lại là máu xương sinh mệnh hơi thở là bộ phận tương liên.

Không có Vãn Tình, cuộc sống của tôi có lẽ sẽ mất đi ít màu sắc.

Mất đi Thiếu Thương, tôi căn bản không thể sống sót.

Mười sáu năm, thời gian như nước chảy, đầu ngón tay ấm áp, độ cung mỉm cười, vẻ u sầu nơi chân mày, dịu dàng trong đáy mắt, từng giọt từng giọt, sớm ghi vào tim, khắc vào xương.

—— Tình yêu không phải một khoảnh khắc không thể quên, mà là đến chết không muốn chia lìa.