Nhìn đống tài phú ở trước mặt, Diệp Khôn cười lên một tiếng đắc ý, sau đó cánh tay hắn khẽ vẩy một cái, đem toàn bộ thu vào trong túi trữ vật của mình.
"Bây giờ đã có một khoả Trúc Cơ Đan rồi, thế nhưng mình dùng nó để đột phá Trúc Cơ chưa chắc đã thành công, đề phòng lại bị hai tia linh lực quỷ dị kia ngăn cản, mình phải luyện chế thêm vài khoả nữa để cho yên tâm. Chỉ là bây giờ phải tìm một lò luyện đan tốt mới được, như vậy tỷ lệ luyện thành Trúc Cơ Đan mới cao." Diệp Khôn đứng dậy rời khỏi phòng luyện công, vừa đi hắn vừa lẩm bẩm nói.
Đi ra ngoài đại sảnh, Diệp Khôn đến bên cạnh thạch bàn ung dung ngồi xuống, sau đó tâm niệm của hắn khẽ động, một đạo linh quang từ trong túi linh thú vụt ra, Tiểu Bạch liền xuất hiện trước mặt.
"Tiểu tử, ngươi hãy ở trong này tu luyện và chăm sóc dược thảo cho ta a, sắp tới ta phải luyện chế Trúc Cơ Đan, cho nên phải chuẩn bị tốt mới được." Tiểu Bạch vừa xuất hiện, Diệp Khôn nhìn nó cười cười nói một câu.
Tiểu Bạch nghe vậy thì ngoác miệng ra cười đồng thời gật đầu lia lịa, sau đó nó nhảy cẫng lên tỏ vẻ thích thú vì đã trở lại chỗ này.
Bộ dạng của Tiểu Bạch khiến cho Diệp Khôn không biết nói thế nào, hắn ngồi đó nhìn nó tủm tỉm cười mãi không thôi.
Một lúc sau, đột nhiên Diệp Khôn nhướng mày, sau đó cánh tay khẽ phẩy, lập tức trên mặt bàn xuất hiện mấy chục cái hộp gỗ.
"Tiểu Bạch, đây là toàn bộ chủ tài liệu để luyện chế Trúc Cơ Đan, ngươi mang nó ra ngoài dược viên trồng xuống, sau đó lấy bạch dịch trong bình kia chăm sóc nó a. Bây giờ ta phải ra ngoài đi làm chút chuyện rồi." Sau đó Diệp Khôn nhìn qua Tiểu Bạch dặn dò một câu.
Vừa dứt lời, không đợi cho Tiểu Bạch kịp có phản ứng gì, thân hình Diệp Khôn liền biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện đã thấy ở trong căn phòng của hắn ở Dược Linh Cốc rồi.
Đem trận kỳ thu lại, Diệp Khôn liền đi ra khỏi phòng, sau đó hắn đến bên ngoài dược viên đứng đó ngửa mặt lên trời chăm chú nhìn cái gì đó một lúc lâu.
"Tiểu Tụ Linh Thiên Tinh Trận vẫn còn thiếu vài tài liệu quan trọng nữa, lần này ra ngoài mình phải tranh thủ tìm đủ mới được." Đem ánh mắt rời qua chỗ khác, Diệp Khôn với vẻ mặt tâm tình bất định thì thào nói một câu.
Dứt lời, Diệp Khôn nâng tay đánh ra vài đạo pháp quyết, đem Tụ Linh Thiên Tinh Trận toàn bộ mở ra, hắn làm như vậy là không muốn trong khoảng thời gian mình ra ngoài ở đây sẽ phát sinh điều gì không mong muốn.
Cho nên hắn mới đem toàn bộ phòng ngự của trận pháp mở ra, khiến cho người ngoài không thể xâm nhập vào Dược Linh Cốc được.
Ngay khi Tụ Linh Thiên Tinh Trận được mở ra toàn bộ, thân hình Diệp Khôn liền loé lên biến thành một đạo thanh quang chớp lên một cái xuyên qua trận pháp biến mất không thấy đâu nữa.
...
Tinh Nguyên Thành, phía đông Việt Quốc, giáp ranh với Tề Quốc.
Tinh Nguyên Thành nằm ở biên giới giữa Việt Quốc và Tề Quốc, thành này nếu so với Phù Tinh Thành thì lớn hơn gấp mấy lần, diện tích của thành tính ra phải mấy chục mẫu, số lượng tu tiên giả tụ họp ở đây khá là đông, trong đó cũng có cả phàm nhân nữa.
Chỗ này là khu vực biên giới cho nên Tinh Nguyên Thành không thuộc bất cứ thế lực tu tiên nào của cả hai quốc gia.
Tuy là vậy, nhưng không có nghĩa là Tinh Nguyên Thành không có thế lực nào chống lưng, nếu không ắt sẽ rối loạn rồi.
Thế lực cai quản Tinh Nguyên Thành rất thần bí, không một ai có thể biết được lai lịch chính xác về bọn họ, chỉ biết là tất cả quy củ và sự an toàn của thành bọn họ là người đưa ra và có trách nhiệm.
Thế nhưng lại có lời đồn rằng, thế lực này chính là hắc minh của lục đại môn phái ở Việt Quốc và thất đại môn phái ở Tề Quốc liên thủ đứng ra thâu tóm Tinh Nguyên Thành.
Cho nên ở phường thị trong Tinh Nguyên Thành mới xuất hiện nhiều gian hàng buôn bán của thập tam môn phái của cả hai quốc gia đấy.
Bên cạnh đó cũng có lời đồn là, Tinh Nguyên Thành bị một số những tán tu có thực lực đáng sợ liên thủ toạ trấn, bọn họ lập lên một hội gọi là Tam Đàn Hội.
Tam Đàn Hội này cai quản Tinh Nguyên Thành và để cho các môn phái của cả hai quốc gia láng giếng thuê mặt bằng buôn bán.
Bên cạnh những môn phái lớn làm sinh ý ở đây, thì những tông môn gia tộc khác cũng chiếm vài vị trí trong đó, không những thế, ngay cả tán tu cũng có vài người bon chen vào.
...
Lời đồn là như vậy, thực hư chẳng biết như thế nào, nhưng những người tới đây chẳng mấy ai thèm quan tâm đến lời đồn đó, họ chỉ quan tâm xem ở chỗ này có thể tìm thấy đồ mình cần hay không thôi.
Chỗ này có thể coi là một địa điểm trung gian, qua lại của tu sĩ hai quốc gia.
Sinh khí ở đây thập phần sung túc, phường thị lúc nào cũng có người qua lại, vì vậy hàng năm lợi nhuận đem về cho Tinh Nguyên Thành rất nhiều.
...
Lúc này là giữ trưa.
Ở phía trước cổng thành, một thiếu niên với tướng mạo bình thường đang theo dòng người xếp hàng để tiến vào trong thành.
Thiếu niên này đúng là Diệp Khôn, hắn vừa mới tới chỗ này chưa được bao lâu và đang muốn đi vào thành.
Lần trước rời khỏi Ngũ Hành Phái đi ra ngoài, hắn đã hỏi thăm xem có chỗ nào bán lò luyện đan loại tốt nhất không, và được chỉ đến chỗ này.
Chỗ này cách Ngũ Hành Phái rất xa xôi, đường đi cũng khó khăn và có nhiều nguy hiểm rình rập, cho nên hắn không dám một mình cứ thế mà đi.
Về sau được gợi ý, hắn đã lợi dụng Truyền Tống Trận ở cách cứ điểm tu tiên ở Việt Quốc để tới chỗ này, nhờ đó mà chỉ trong vòng hai ngày hắn đã tới được đây.
Nhưng bù lại hắn đã phải mất một khoản linh thạch khá lớn để có thể truyền tống tới đây, nếu nói ra chỉ sợ sẽ khiến cho những tu sĩ khác cùng cảnh giới với hắn tiếc hận không thôi.
Đối với người khác đó là một gia tài khổng lồ, nhưng đối với Diệp Khôn thì nó chẳng đáng để nhắc tới, dù gì thì đó cũng là tài phú mà hắn đoạt được từ người khác, không phải hắn tự tay kiếm ra cho nên không hề tiếc hận.
Tuy là nói vậy, nhưng trong thâm tâm Diệp Khôn không tiếc mới là chuyện lạ, mặc dù đó không phải tài phú do hắn tự tay làm ra, nhưng cũng phải đánh đổi bằng tính mạng của mình mới có được đấy.
Chẳng qua để có thể đến Tinh Nguyên Thành theo con đường an toàn thì hắn chẳng tiếc gì mà bỏ ra, tiền tài là vật ngoài thân, cái mạng nhỏ của mình mới là quan trọng, nếu muốn hắn vẫn có thể kiếm được tài phú từ việc khác rất dễ dàng.
"Vị đạo hữu này xin báo danh!" Diệp Khôn còn đang mải âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thì đột nhiên bên tai hắn vang lên giọng của người gác cổng ở gần đó.
"A! Tại hạ Diệp Lục." Diệp Khôn hơi giật mình quay đầu lại, sau đó ý nghĩ trong đầu xoay chuyển nói.
Hắn thấy ở phía trước có hai người gác cổng đang chú ý đến mình, hai người này một là thanh niên một là lão giả, tu vi của hai người cũng không thấp, đã đạt tới Luyện Khí Kỳ tầng mười hai rồi.
"Diệp Lục đạo hữu, ngươi là người Ngũ Hành Phái ở Việt Quốc?" Lão giả gác cổng đứng bên cạnh thanh niên đem ánh mắt dò xét đảo qua người Diệp Khôn một lượt rồi nói.
"Ân! Tại hạ chính là người của Ngũ Hành Phái, vị đạo hữu này, không lẽ có vấn đề gì sao?" Đối phương nhận ra thân phận của mình khiến cho Diệp Khôn hơi kinh ngạc, bởi vì khi ra ngoài hắn đã bỏ y phục của môn phái ra, thay vào đó hắn đã mặc một bộ y phục bình thường của phàm nhân nơi thế tục.
Mục đích của hắn là không muốn để người khác nhận ra xuất thân của mình, để tránh gặp phải phiền toái mà môn phái đem lại cho hắn khi ra ngoài, nhưng không ngờ tới chỗ này lại bị nhìn ra lai lịch nhanh như vậy.
Trong lòng có chút nghi hoặc lẫn đề phòng, cho nên Diệp Khôn không hề phủ nhận về thân phận của mình, hắn biết, đối phương đã nhìn ra lai lịch của mình rồi nếu mà còn phủ nhận thì rất dễ bị chú ý và gây hiểu lầm.
Hắn đành đem ánh mắt nghi hoặc đặt lên người lão giả, sau đó bình thản nói ra.
"Diệp đạo hữu chớ có hiểu nhầm, lão phu không có ý gì khác cả, đây cũng là quy củ của Tinh Nguyên Thành đề ra, bất kỳ một người nào vào thành cũng phải tra rõ lai lịch, mặc dù đạo hữu cải trang khác đi, nhưng ngọc bài trên người đạo hữu đã nói cho ta biết thân phận của đạo hữu đấy." Thấy Diệp Khôn có vẻ nghi ngờ mình, lão giả không hề có biểu hiện gì khác, ngược lại mỉm cười với hắn rồi nói.
"Ân! Hoá ra là vậy, không ngờ đạo hữu lại có bổn sự này." Diệp Khôn thấy vậy vẫn tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.
"Đâu có đâu có, nếu không phải do cấm chế ở đây tại hạ cũng không biết được lai lịch của đạo hữu đấy." Lão giả lên tiếng giải thích thêm.
"Ân! Nếu đã như vậy thì tại hạ có thể vào thành rồi a." Diệp Khôn không muốn dây dưa thêm nữa, nhàn nhạt nói.
"Được chứ, chỉ cần đạo hữu giao ra năm viên hạ phẩm linh thạch là có thể vào thành rồi." Lão giả thấy vậy nhàn nhạt nói.
"Năm viên hạ phẩm linh thạch? Hơi nhiều a." Diệp Khôn hơi nhướng mày, hắn không nghĩ tới vào Tinh Nguyên Thành lại tốn phí nhiều như vậy, mặc dù hắn ít đi lại nhưng cũng đã tìm hiểu qua, thường thì chỉ tốn một đến hai viên hạ phẩm linh thạch mà thôi, không ngờ ở đây lại tới những năm viên.
"Không nhiều không nhiều..." Lão giả biết Diệp Khôn là lần đầu tới đây, cho nên hắn mới tỏ thái độ như vậy, nhưng lão không vì vậy mà tỏ ra khó chịu, ngược lại còn cười cười nói.
Lão giả đã nói vậy Diệp Khôn cũng không có ý kiến gì khác, hắn liền lấy ra năm viên hạ phẩm linh thạch đưa cho lão rồi cất bước đi vào trong thành.
Lão giả nhận lấy linh thạch rồi nhìn theo bóng lưng của Diệp Khôn khuất trong dòng người một chặp, khoé miệng lão khẽ nhếch lên, sau đó ném cho thiếu niên bên cạnh hai khối linh thạch còn lão thu lấy ba khối linh thạch cất vào trong người.
...
Diệp Khôn chậm rãi lượn lờ đi dạo trong Tinh Nguyên Thành một vòng, hắn phải mất cả nửa ngày mới đi hết được những trục đường chính ở trong thành, còn nếu muốn đi hết tất cả ngõ ngách trong thành có lẽ phải mất vài ngày có thừa.
Lúc này trời cũng đã nhã nhem tối, Diệp Khôn vừa vặn đi ngang qua một tửu lâu nhỏ nằm ở ven đường, ngước mắt nhìn lên bảng hiệu ở phía trên, ba chữ Tụ Quán Lâu đập vào hai mắt.
"Tụ Quán Lâu? Nghe tên có vẻ giống với Hội Quán mà mình đã tới ở thế tục a." Nhìn ba chữ Tụ Quán Lâu không có vẻ gì là đặc biệt cả, dường như nó chỉ là một tửu quán nhỏ của phàm nhân dựng lên ở chỗ này mà thôi.
Thấy nó Diệp Khôn lại nhớ tới chuyện năm xưa, bất giác hắn cảm thấy khá hứng thú đối với tửu quán này.
Ở đây là tu tiên giới, khác với nơi thế tục mà trước kia hắn đã sống, đột nhiên chỗ này mọc ra một tửu quán, hắn cũng muốn đi vào thưởng thức đồ ngon với rượu ngon xem thế nào.
Quả thật đã lâu rồi hắn chưa được ăn một miếng cơm, một miếng thịt hay một ngụm rượu nào vào bụng cho nên hắn rất thèm mỹ vị của nhân gian trước kia.
Từ hồi bước chân vào tu tiên giới, hàng ngày hắn chỉ ăn Ích Cốc Đan cho nên không hề có cảm giác gì, trước mắt có tửu quán này, hắn thực sự không lỡ bỏ qua.
Ý nghĩ trong đầu Diệp Khôn xoay chuyển, hắn không hề chần chừ, vội quay người cất bước đi về hướng Tụ Quán Lâu.
Bước vào bên trong Tụ Quán Lâu, Diệp Khôn khẽ đưa mắt đảo qua toàn bộ tửu quán một lượt.
Hắn thấy tửu quán này đúng là không khác gì so với những tửu quán ở thế tục một chút nào cả, từ kiến trúc cho tới các trang trí bày biện ở đây hoàn toàn cùng một khuôn mẫu.
Diện tích của tửu quán cũng không rộng lắm, nó chỉ đủ để kê năm bộ bàn ghế mà thôi.
Hiện tại cũng chỉ có một bàn là còn trống, những bàn còn lại đã có người ngồi hết rồi.
Thần thức của Diệp Khôn đảo qua thì phát hiện những người ngồi ở đây đều là người tu tiên cả, người có tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí Kỳ tầng mười, cao nhất là Luyện Khí Kỳ tầng mười hai.
Đám người này đang say xưa uống rượu và đàm đạo khá là vui vẻ, mặc dù họ biết Diệp Khôn tới và còn đem thần thức ra dò xét mình, nhưng chẳng ai thèm để ý đến cả.
Chính vì điều này mà Diệp Khôn bước vào tửu lâu vô hình chung không hề làm kinh động đến những người này, sau khi thu lại thần thức của mình hắn liền đi tới bên cạnh cái bàn còn trống duy nhất rồi ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống ghế, đột nhiên từ bên trong chạy ra một thiếu nữ khá xinh đẹp ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, đi đến bên cạnh hắn cung kính cúi chào rồi cất tiếng hỏi.
"Tiên sư, không biết ngài cần dùng gì?"
"A! Cho ta một bình rượu thượng hạng và một chút đồ nhắm đi." Nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh Diệp Khôn có chút kinh ngạc, thần thức của hắn khẽ đảo qua người nàng thì không phát hiện ra linh lực giao động, hơn nữa nghe cách xưng hô với mình, thì ra nàng ta là một phàm nhân.
"Dạ! Xin ngài chờ cho một chút!"
"Ân!"
Nói rồi, thiếu nữ vội quay người đi vào bên trong nhà bếp của tửu lâu, rất nhanh, thoáng cái đã thấy nàng này đã đi ra, trên tay bưng một cái khay nhỏ đi tới bàn của Diệp Khôn.
"Mời ngài dùng." Đến bên cạnh Diệp Khôn, sau khi đặt vò rượu cùng với đĩa thức ăn xuống bàn, thiếu nữ cung kính nói.
"Ồ, Thanh Trúc Diệp, không nghĩ tới chỗ này lại có được loại rượu thượng hạng của nơi thế tục a." Bật nắp vò rượu ra, một hương thơm nồng nàn bay vào trong mũi, vẻ mặt Diệp Khôn thoáng thay đổi mỉm cười nói.
"Dạ tiên sư, Thanh Trúc Diệp là loại rượu thượng hạng nhất của bổn tiệm rồi đấy ạ. Thường thì các tiên sư tới đây đều rất thích uống loại này." Thiếu nữ vẫn đứng cung kính một bên lên tiếng.
"Ân! Ta nghĩ ở đây các ngươi không dùng kim ngân của tế tục đâu a, linh thạch này cho ngươi." Diệp Khôn nhìn thiếu nữ cười cười, sau đó cánh tay khẽ lật, lấy ra một viên hạ phẩm linh thạch ném cho nàng ta nói.
"Đa tạ tiên sư đã ban thưởng, vậy tiểu dân nữ không làm phiền nhã hứng của ngài nữa." Nhận lấy viên linh thạch, sắc mặt thiếu nữ mừng rỡ cung kinh nói.
"Được, vậy ngươi cứ tự nhiên." Khoé miệng Diệp Khôn nhếch lên, sau đó nói.
Dứt lời, thiếu nữ cũng không dám chần chừ nữa, nàng khẽ khom người cung kính chào Diệp Khôn một tiếng rồi lui xuống.
Diệp Khôn vừa mới uống một ngụm rượu và ăn được một miếng thức ăn, đột nhiên từ bên ngoài bước vào một thiếu niên với dáng vẻ nho nhã, thiếu niên này đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau đó y tập trung ánh mắt lên người Diệp Khôn, rồi đi tới bên cạnh hắn mỉm cười nói.
"Vị đạo hữu này, ta nhìn ngươi hình như là người ở nơi khác tới, hơn nữa cũng là lần đầu tới đây a. Tại hạ có thể ngồi cùng được chăng?"