Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 127: Hai Lão Nhân Thần Bí

Diệp Khôn còn chưa nói hết câu, lão giả đã khoát tay chặn lại, hai mắt lão híp lại, thản nhiên nói.

"Ta là người như thế nào tiểu tử ngươi không cần để tâm, ngược lại ta lại rất hứng thú với ngươi đấy. Đối với bổn môn mà nói, ngươi trên người mang Ngũ Hành Linh Căn, mặc dù là ngụy linh căn, nhưng như thế cũng được coi như là kỳ tài hiếm gặp, có thể nói là nghàn năm mới có một, còn hơn cả những người mang trên mình Thiên Linh Căn ở trong tệ phái, như thế nào ngươi lại ở chỗ này?"

Nói rồi, lão giả đem ánh mắt chờ mong một lời giải thích của Diệp Khôn rơi trên người hắn.

Nghe lão giả nói vậy, Diệp Khôn nhất thời cứng họng. Những gì muốn nói liền nuốt vội vào trong, xem ra lão giả này không muốn hắn biết nhiều về lão, cho nên lão mới nói vậy.

Diệp Khôn cũng hiểu dụng ý của lão, dù sao mỗi người đều có bí mật riêng mà không muốn người khác biết tới, lão giả trước mặt hiển nhiên là như vậy. Nếu đối phương không muốn nói, Diệp Khôn cũng không có chủ động đi hỏi thêm làm gì.

Chẳng qua những lời của lão giả nói ra sau đó, lại khiến cho Diệp Khôn kinh ngạc. Chỉ một cái liếc mắt, vậy mà lão giả nhìn ra được chính xác phẩm chất linh căn của hắn. Trong khi đó, những cao thủ Trúc Cơ Kỳ phải cẩn thận kiểm tra thì mới có thể phát hiện ra được. Đằng này,lão giả chỉ bằng một cái liếc mắt, là đã nhìn ra được rồi.

Âm thầm ghìm lại sự sợ hãi trong lòng, không để biểu hiện ra ngoài, Diệp Khôn tỏ vẻ tự nhiên, suy nghĩ qua lời nói của lão một chặp, cung kính nói.

"Tiền bối đã nói vậy, vãn bối cũng không cần nhiều lời nữa. Chỉ có điều, tiền bối đã nói qua tư chất của vãn bối như vậy lại đối với bổn môn là một thiên tài nghìn năm khó gặp. Thế nhưng mà, từ lúc gia nhập cho tới lúc gặp được chưởng môn Ngạo Vân Tử, cũng không thấy người nói qua. Chẳng nhẽ tiền bối đối với vãn bối là có sự hiểu nhầm?"

Lão giả nghe Diệp Khôn nói xong, đôi lông mày khẽ nhíu lại, hừ lạnh nói.

"Hừ! Hiểu nhầm? Nếu ta đoán không sai, hẳn là Ngạo Vân Tử có ý đồ đối với ngươi, cho nên mới dấu diếm ngươi như vậy. Can bản việc này cũng chỉ có một vài người biết được mà thôi. Nếu không ai nói ra, thì ngươi không biết được cũng là điều hiển nhiên."

"Được rồi. Dù sao chuyện này cũng không liên quan tới ta, ngươi ở chỗ này có thể tùy tiện ra vào." Lão giả cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, tùy tiện nói thêm một câu.

Sau đó, lão lấy trong ngực ra một miếng ngọc bài hình thù cổ xưa ném qua cho Diệp Khôn, lạnh nhạt nói: "Ngọc bài này sẽ giúp ngươi thuận tiện ra vào tất cả Tàng Kinh Các ở các phân đà, ngay cả ở tổng đàn cũng thế."

Nói rồi, lão giả khẽ nhếch miệng lên cười, đồng thời toàn thân dần mờ nhạt đi, biến mất khỏi chỗ này.

Chụp lấy miếng ngọc bài vào trong tay, Diệp Khôn ngơ ngác nhìn vào chỗ lão giả vừa biến mất, giở khóc giở cười, nhất thời không thể hiểu nổi.

Từ trước đến nay hắn chưa hề gặp qua một người nào tính tình lại cổ quái như vậy. Thích thì nói, không thích thì thôi, đến bất ngờ, mà đi cũng bất ngờ.

Gia nhập tu tiên giới được một thời gian, Diệp Khôn cũng biết hầu hết những lão quái vật sống lâu năm, tính tình thường rất cổ quái, hỉ nộ biểu hiện ra ngoài chỉ trong nháy mắt. Những người như vậy khi tiếp xúc qua nếu không cẩn thận để đối phương không hài lòng, thì tai họa rất có thể sẽ ập đến.

Mà như biểu hiện của lão giả đối với Diệp Khôn, hắn đoán phải đến bảy tám phần, lão giả là một lão quái vật sống lâu không biết bao nhiêu là năm tháng.

Nghĩ thì như vậy, nhưng Diệp Khôn cũng không dám khẳng định mức độ cảnh giới của lão là gì. Hắn chỉ có thể khẳng định một điều, đó là lão giả ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới Kết Đan Kỳ.

Sở dĩ hắn nghĩ như vậy, cũng là có cơ sở của nó. Nhưng đó cũng không phải điều Diệp Khôn quan tâm, cái chính bây giờ là hắn muốn tìm hiểu lai lịch của hai tia linh lực kia. Lão giả kia hẳn là người trông coi chỗ này rồi, hiện tại đã được lão đồng ý đưa cho ngọc bài, Diệp Khôn âm thầm mừng rỡ.

"Xem ra vị tiền bối này đã cố tình giúp đỡ mình, không biết đối với mình có ý đồ gì không? Nhưng đã có ngọc bài trong tay, mình có thể tùy tiện ở Tàng Kinh Các thu thập rồi...Mặc kệ đi, nếu như có ý đồ không tốt đối với mình, vị tiền bối đó cũng không cần phải đưa ngọc bài cho mình, làm như thế khác nào vẽ vời cho thêm chuyện." Cầm ngọc bài trên tay, Diệp Khôn quan sát nó một lượt, sau đó thì thào nói vài câu.

Tiếp theo, cũng không lãng phí thời gian, Diệp Khôn dùng ngọc bài lão giả đưa cho, mở cửa chỗ lưu chữ của Tàng Kinh Các bắt đầu quá trình tìm hiểu của mình.

***

Bên trong một gian tĩnh thất, trong một động phủ bí mật nằm sâu trong lòng đất ở Mộc Linh Đường. Một lão giả dáng người gầy gò, hai mắt nhắm nghiền đang ngồi xếp bằng, ở vào trạng thái nhập định. Lão giả mặc một bộ thanh y, trên người lão toát ra một khí thế uy nghiêm, khiến cho người khác vừa nhìn vào là phải cúi đầu.

Nếu Diệp Khôn ở chỗ này, thì không biết hắn sẽ kinh sợ đến chừng nào. Dung mạo của lão giả này so với lão giả khi nãy hắn gặp ở Tàng Kinh Các hoàn toàn giống nhau, dường như là cùng một người vậy. Nhưng khí tức của hai người, hoàn toàn khác hẳn nhau.

Đột nhiên, lão giả mở trừng hai mắt, một uy lực khủng bố từ đôi mắt của lão phóng xuất ra bao chùm toàn bộ gian tĩnh thất. Khiến cho không gian bên trong tĩnh thất phải chịu một áp lực khủng bố, người bình thường không thể tồn tại được ở chỗ này.Nếu như không phải tĩnh thất được kiến tạo lên bằng một loại quáng thạch đặc biệt ở tu tiên giới, có thể chịu được áp lực khủng bố của lão giả. Thì với uy áp đó, đủ để biến tĩnh thất này thành bình địa rồi.

Lão giả nhướng mày, hai mắt chớp một cái, toàn bộ uy áp lập tức tiêu tan, tĩnh thất lại trở lại trạng thái ban đầu.

Cùng lúc đó, không gian lối vào tĩnh thất một hồi vặn vẹo, ngay sau đó xuất hiện một người. Người này không phải ai khác, chính là lão giả lúc trước ở Tàng Kinh Các mà Diệp Khôn đã gặp.

"Lão Ngũ ngươi đột nhiên tới đây không lẽ bên ngoài có chuyện gì sao?" Bóng người vừa xuất hiện, lão giả đang ngồi xếp bằng nét mặt hơi thay đổi hỏi.

"Có chuyện xảy ra? Cái này thì không phải, chẳng qua ta có một tin tương đối tốt mang đến cho ngươi biết đấy." Lão giả được gọi là Lão Ngũ nghe lão giả kia hỏi vậy, mỉm cười nói.

"A! Có tin tốt? Ngươi thử nói rõ ta nghe xem sao?" Lão giả nghe Lão Ngũ nó vậy, tỏ vẻ kinh ngạc, có chút khẩn trương hỏi.

"Không gấp, không gấp! Lão Tam, trước hết ta muốn biết bí thuật kia ngươi tu luyện thế nào rồi. Phải biết rằng, thời gian chúng ta ở Hạ Giới không còn nhiều đâu đấy, nếu không thành công, ta và ngươi cũng giống như ba người kia, hồn phi phách tán mà diệt đấy." Lão Ngũ thấy vậy khoát tay nghiêm nghị nói.

"Hắc hắc! Cái này ngươi cứ yên tâm, ta đã tu luyện thành công bí thuật này hơn một năm trước rồi. Ta và ngươi có thể tồn tại ở Nhân Giới thêm một vạn năm nữa cũng không thành vấn đề." Nghe vậy lão giả được gọi là Lão Tam cười đắc ý, nói.

"Như vậy thì tốt rồi, chỉ hy vọng trong một vạn năm ở Nhân Giới ta và ngươi có thể tìm được một người đạt tiêu chuẩn thỏa mãn với điều kiện cơ bản, như vậy mới có thể giúp bản thể thoát khốn." Lão Ngũ gật đầu, vui mừng nói.

"Cái đó là điều đương nhiên, không biết người mà bản thể dùng bói toán chi thuật tìm kiếm khi nào mới xuất hiện. Đúng rồi, ngươi nói có tin tốt muốn cho ta biết, rốt cuộc là tin gì, hiện tại có thể nói cho ta biết rồi đấy." Lão Tam nghĩ đến bản thể của mình đang bị vây khốn, trong lòng cảm thấy ảo lão không thôi.

"Ta vừa gặp một tiểu tử mang trên người thể chất linh căn thuần Ngũ Hành Linh Căn, chỉ có điều..." Lão Ngũ thấy Lão Tam hỏi, liền nghĩ đến Diệp Khôn, nói.

"Cái gì? Ngươi nói là đã gặp người đó?" Không đợi cho Lão Ngũ nói hết câu, Lão Tam giật mình, vừa mừng vừa sợ thốt lên.

"Hừ! Ngươi không cần kích động, ta còn chưa nói hết mà. Tuy tiểu tử kia mang trên mình Ngũ Hành Linh Căn, nhưng lại là ngụy linh căn. So với bản thể thì tư chất linh căn không được tốt lắm. Không biết để cho hắn tiếp nhận truyền thừa, sau này có thể thành tựu cử hà phi thăng không nữa." Thấy biểu hiện của Lão Tam quá kích động, Lão Ngũ hừ nhẹ một tiếng nói.

"Chao ôi! Ta cứ tưởng rằng hắn là người chúng ta đàn tìm kiếm, mang trên người Ngũ Hành Thiên Linh Căn. Thật đáng tiếc, đáng tiếc, Ngũ Hành Ngụy Linh Căn, tư chất quá thấp rồi." Nghe lão Ngũ nói, Lão Tam thở dài một tiếng, liên tục lắc đầu nói.