Trong mắt Phong Tuần hiện lên vẻ cực kỳ chán ghét, gã dùng vỏ kiếm đè lên người Bạch Lộ để nàng đứng xa một chút.
Gã thực sự không nên để nữ nhân này đi theo mình. Khi Bạch Lộ nhìn thấy vẻ mặt của Phong Tuần, mới dần dần nhận ra trạng thái của chính mình. "A! Ta! Ta thất lễ!" Bạch Lộ vừa xấu hổ vừa hận, hận vì không thể lột da róc xương của Ân Niệm. "Vũ khí của ngươi rất đặc biệt." Phong Tuần nhìn Ân Niệm: "Nhưng nếu ngươi giết linh thú bổn mạng của Bạch Lộ, mà ta lại không ra tay kịp thời thì có lẽ ngươi đã phải chết dưới sự bao vây của tất cả binh lính phía dưới rồi." Linh thú và chủ nhân là một thể, cùng sống cùng chết, Phong Tuần không thể để Ân Niệm thực sự gi ết chết Hỏa Minh Cẩu trước mặt gã. Bạch Lộ vẫn còn hét lớn: "Đúng vậy! Tiện nhân, nếu bây giờ ngươi quỳ trước mặt ta..." Phong Tấn không nhịn được quay người lại và mắng: "Câm miệng!" Những kẻ ngu ngốc chỉ gây thêm rắc rối cho gã, ở tuổi này đã là Linh Thể cửu trọng, thế lực đằng sau có nhỏ không? "Ngươi tên gì?" Phong Tuần nhìn Ân Niệm, rõ ràng là có hứng thú với nàng hơn. "Ân Niệm." Ân Niệm mỉm cười. "Ngươi đưa cỏ Long Lân cho ta, ngươi cũng cùng chúng ta trở về Vạn Thú Quốc." Phong Tuần thậm chí còn không định hỏi ý kiến của Ân Niệm. Gã hoàn toàn không phát hiện ra sự dao động linh lực của nữ nhân đối diện này, nhất định là nàng có bảo bối nào đó che giấu sự dao động linh lực trong cơ thể nàng. Điều quan trọng nhất là gã muốn biết thân phận thực sự của nữ nhân này. Gã không giống nữ nhân không có não như Bạch Lộ kia. "Cái gì?" Bạch Lộ thì thầm: "Tiện nhân này cũng xứng?" Răng của nàng ta bị hở, phải miễn cưỡng dùng ngón tay che lại mới có thể nói chuyện được. "Nếu ngươi còn nói thêm một câu, ta không ngại nhổ hết răng của ngươi đâu." Ân Niệm mỉm cười với Bạch Lộ. Vẻ mặt Phong Tuần không vui, Bạch Lộ có ngốc đến đâu cũng là người do gã đưa đến, nữ nhân này sao lại có thể không nể mặt gã như vậy? "Nàng ta chắc chắn không muốn." Bạch Lộ thấp giọng nói. "Được, ta đi cùng ngươi." Ân Niệm đột nhiên mỉm cười, nàng giơ tay lên, Hoả Minh Cẩu bị Hắc Xà giày vò sắp chết được thả ra. Hắc Xà biến thành một chiếc roi và quay về tay nàng. Vẻ mặt Phong Tuần lộ ra sự hài lòng, giơ tay về phía những binh lính phía sau, những binh lính này mới buông vũ khí đang chĩa vào Ân Niệm xuống. Bọn họ người đông thế mạnh, không thể cứng đối cứng được, nhưng Ân Niệm có một cách khác. Ân Niệm mỉm cười đi về phía Bạch Lộ, trong ánh mắt kinh hãi của nàng ta, Ân Niệm ôm vai lấy vai nàng ta. "Tuần ca ca..." Giọng Bạch Lộ run rẩy kêu cứu. Phong Tuần lập tức nhìn sang, Ân Niệm cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không đụng đến nàng ta." Bàn tay đang đặt lên vai Bạch Lộ hơi dùng sức, giọng nói rất nhẹ: "Còn một chặng đường dài phía trước phải đi, chúng ta hãy hòa thuận nhé." Khoảnh khắc nàng vỗ vai nàng ta một cái, một con côn trùng nhỏ màu đen to như sợi tóc chui vào cơ thể Bạch Lộ. "Ngươi có biết ta là ai không? Ai muốn hòa hợp với ngươi?" Bạch Lộ gạt tay Ân Niệm sang một bên bỏ đi về phía trước: "Hoàng hậu của Vạn Thú Quốc là cô cô ruột của ta, Đế Cơ Vạn Thú Quốc - thiên tài tuyệt thế ngàn năm có một là biểu muội của ta!" Hành động buông tay xuống của Ân Niệm dừng lại. "Nghìn năm có một?" Giọng nàng trầm xuống. "Sợ rồi sao!" Bạch Lộ cười khẩy: "Bây giờ ngươi quỳ xuống vẫn chưa muộn, chờ ngươi cùng ta trở lại Vạn Thú Quốc, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết." Ân Niệm hứng thú nhìn nàng ta, sát ý trong mắt bị che giấu bởi làn sương mù dày đặc. "Còn nữa!" Bạch Lộ đột nhiên quay người lại, hung hăng hạ giọng: "Tuần ca ca là của ta, tiểu hồ ly tinh như ngươi đừng có mơ tưởng nữa! Cẩn thận ta sẽ nghiền nát ngươi thành tro!" Vừa nói nàng ta vừa gãi gãi mặt mình, trên cổ xuất hiện một mảng nhỏ màu đỏ, nhưng Bạch Lộ không để ý. Ánh mắt Ân Niệm nhìn thoáng qua cổ nàng ta, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý. Tuy rằng Bạch Lộ nói rất nhỏ, nhưng trước mặt một Linh Thể cửu trọng như Phong Tuần làm sao có thể không nghe thấy được? Trong mắt gã hiện lên sự đắc ý, gã đã quen với loại chuyện này từ lâu. Nữ nhân sinh ra đã phải dựa vào nam nhân mà sống, gã là thiên tài đã tung hoành khắp Ngô Châu, đừng nói một Vạn Thú Quốc nhỏ bé, ngay cả nữ nhân khắp Ngô Châu đều tranh giành muốn l@m tình nhân của gã. Nghĩ như vậy, gã lấy từ trong ngực áo một chiếc la bàn. La bàn này có thể sử dụng để tìm linh dược có hàm lượng phong phú nhất, đã tìm được cỏ Long Lân, khó khăn lắm mới đến núi Bạch Đầu một lần, không bằng tìm một chút linh dược mang về cho lão sư của gã, nhất định lão sư sẽ rất vui vẻ. "Đi hướng này." Phong Tuần chỉ ra một phương hướng. "Tuần ca ca, huynh thật lợi hại." Bạch Lộ lập tức quay sang Phong Tuần, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ: "Vật như Long Bàn để tìm thuốc mà huynh cũng có." "Đây là một trong thập đại thần khí ở Ngô Châu!" Ân Niệm nghe vậy thì liếc nhìn Long Bàn, vừa nhìn một cái đã làm cho nàng ngây ngẩn cả người. Thứ này... rất hiếm có ở bên ngoài Ma Giản à? Tại sao nàng lại thấy giống như cục sắt mà lão già điên điên khùng khùng suốt ngày ngắm sao trong Ma Giản dùng để kê bàn vậy? "Ngươi đang nhìn gì vậy!" Bạch Lộ chú ý tới ánh mắt của Ân Niệm, lập tức chống nạnh nói: "Chỉ sợ ngươi chưa từng thấy qua đồ tốt như vậy, ngươi nên cảm ơn vì hôm nay đã gặp được Tuần ca ca đi! Dân đen!" Roi trong tay Ân Niệm lại biến thành Hắc Xà, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Bạch Lộ, Ân Niệm sờ vào đầu nó an ủi. "Đừng nóng." Nàng nhẹ nhàng nói: "Giữ lại Bạch Lộ đó, nàng ta có tác dụng rất lớn." "Đây là cái gì, sao linh lực dao động lại kinh khủng như vậy?" Giọng nói của Phong Tuần đột nhiên vang lên từ phía trước. Phía trước có một chỗ đất trống không có cỏ mọc, có gốc thảo dược màu tím sẫm tỏa ra linh lực dao động mạnh mẽ, có hình hoa sen, phía trên bao lấy một hạt châu trắng như tuyết. Phong Tuần lập tức muốn đi hái ngay. Sắc mặt Ân Niệm thay đổi, đột nhiên hét lên: "Đừng động vào!" Nàng nhớ rõ khi ở trong nhà Lão yêu nữ từng nói qua với nàng, trên núi Bạch Đầu có những thứ tuyệt đối không thể động vào....! "Không thể động vào?" Phong Tuần mỉm cười tự tin: "Trên đời này không có gì mà Phong Tuần này không thể động vào!" Gã ngang ngược dùng một tay nắm lấy thảo dược kia. Ân Niệm biến sắc! Chết tiệt, ngu ngốc! Khoảnh khắc thảo dược được nhổ lên, dưới chân núi Bạch Đầu, dòng nham thạch vô tận bắt đầu ầm ầm tuôn trào ra ngoài, cuối cùng một chiếc quan tài bằng ngọc trắng lộ ra. Trong quan tài có một nam nhân đang nằm, dù chỉ nhắm mắt lặng lẽ cũng có thể cảm nhận được áp lực huỷ thiên diệt địa từ người đó. Một lúc sau, những ngón tay thon dài của nam nhân cử động, toàn bộ ngọn núi cũng bắt đầu rung chuyển. Nơi Phong Tuần đang đứng ầm một tiếng nổ tung, mọi người có mặt đều bị bao trùm trong luồng khí kinh hoàng. Thánh thể cửu trọng gì đó khi ở trước lực lượng này cũng chỉ giống như một ngọn lửa so với Mặt Trời. Nếu như bị bao bọc bởi luồng khí này chắc chắn sẽ chết. Nhưng bây giờ muốn chạy trốn đã quá muộn. Vào thời khắc quan trọng, Phong Tuần cắn răng lấy ra một lệnh bài bằng ngọc từ thắt lưng và bóp nát, khoảnh khắc tiếp theo, một luồng khí tức mạnh mẽ không kém bay lên trời, tạm thời bao phủ luồng khí tức đáng sợ kia lại. Một vòng ánh sáng khó khăn lắm mới bao bọc ba người Phong Tuần, Bạch Lộ và Ân Niệm lại. Những binh lính ở phía sau trực tiếp bị ép thành bọt máu. "Đây là ngọc bài không gian mà sư phụ để lại cho ta, không chống đỡ được lâu đâu." Phong Tuần nói đây là vật giữ mạng cuối cùng rồi: "Nhiều nhất chỉ có thể đưa hai người đi." "Dẫn ta đi!" Bạch Lộ bật khóc: "Dẫn ta đi, Tuần ca ca, ta không muốn chết!" Nhưng ánh mắt Phong Tuần lại rơi trên người Ân Niệm: "Ngươi đi theo ta." Gã không có ý định lãng phí không gian bên trong ngọc bài cho Bạch Lộ. "Tuần ca ca làm sao vậy, sao có thể đối xử với ta như thế!" Bạch Lộ hét đến khản cả giọng, tuyệt vọng ôm lấy bắp đùi gã! Gã hất Bạch Lộ ra, giơ tay nắm lấy Ân Niệm: "Ngươi đi theo ta, ta hứa sẽ để ngươi trở thành tỳ nữ thiếp thân của ta!" Gã muốn giữ lại nữ nhân này, nếu như sau lưng nữ nhân này không có chỗ dựa thì với thiên phú như vậy gã nhất định phải lấy về để tự mình dùng! Ân Niệm cười lạnh, né tránh tay gã, kéo Bạch Lộ ở bên cạnh, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thì thầm: "Ngươi đã trúng độc, không đến nửa tháng toàn bộ khuôn mặt của ngươi sẽ thối rữa mà chết, chỉ có ta mới có thể giải độc, chuyện này ngươi không được phép nói với bất cứ ai, muốn giải độc thì ba ngày sau đến núi Bạch Đầu tìm ta!" Mặt nạ của Ân Niệm bị sóng không khí xé nát một phần, Bạch Lộ đã nhận ra nàng! "Ngươi! Chính là ngươi!" Đôi mắt Bạch Lộ trợn to, sao có thể được! Tiện chủng này sao có thể còn sống? Ân Niệm mặc kệ nàng ta, nói xong liền ném thẳng Bạch Lộ đang sợ hãi vào vòng xoáy không gian. "Ngươi, ngươi nhường cơ hội sống cho nàng ta?" Phong Tuần kinh ngạc nhìn Ân Niệm. "Ngươi còn chưa đi?" Ân Niệm tránh ánh mắt của Phong Tuần, nàng tự có cách thoát thân. Bất cứ lúc nào khi cởi pháp khí linh đan kia ra, nàng có thể được triệu hồi về Ma Giản ngay lập tức trước khi bị nghiền nát thành thịt băm. Nhưng Phong Tuần không biết. Phong Tuần nhìn Ân Niệm lần cuối rồi bước vào vòng xoáy không gian để trốn thoát. "Ngươi nhất định phải sống sót." Gã để lại một câu: "Không ngờ trên đời này lại có một nữ nhân lương thiện giống như ngươi!"