"Đã làm sai chuyện gì sao?"

Thẩm Thanh Tùng cười gượng. Ông liếc mắt nhìn chàng trai, định nghiêm khắc trách mắng một trận, nhưng thấy cậu ta dáng vẻ nơm nớp lo sợ, khiếp đảm lại không thể nổi giận được.

Dù sao thì là một đại sư phong thuỷ nên ông cũng có được tấm lòng khoan dung, độ lượng,.

"… Không biết không có tội, không trách con."

Thẩm Thanh Tùng thở dài thườn thượt, xoay người vào cửa hàng, uống chén trà để đè xuống cơn nóng giận.

Nhưng dáng vẻ đó lại khiến cậu thanh niên như rơi vào hầm băng, thể xác và tinh thần đều lạnh lẽo. Cậu ta rùng mình, vội vàng đi theo, giọng đắng chát hỏi: "Sư phụ, con đã sai ở đâu?"

Cậu nghĩ mãi không hiểu, chẳng lẽ chuỗi hồ lô bên ngoài kia không phải là đồ bỏ đi, ngược lại còn rất quan trọng sao? Nhưng nếu thật sự quan trọng như vậy thì sao lại treo ở bên ngoài, để gió táp mưa sa, bị phơi nắng chứ?

Vì những lúc đóng cửa hàng, chuỗi hồ lô kia cũng nằm ở bên ngoài. Nếu quý giá như vậy thì cũng nên giữ gìn cẩn thận, khóa cất trong cửa hàng chứ sao lại để mặc ngoài đó.

Cậu thanh niên nghĩ mãi không hiểu, đầu muốn nổ tung.

"Thầy nói rồi, không phải con sai."

Thẩm Thanh Tùng uống trà, trà Long Tỉnh thơm ngọt nhưng vào đến miệng lại thấy đắng chát. Nhưng dù vị có đắng chát đến đâu thì cũng chỉ đành nuốt ngược vào bụng.

"Chuyện này là do con không suy nghĩ chu đáo, quá qua loa bất cẩn."

Ông để chén trà xuống, vẻ mặt vẫn như thường, không thể để mất phong thái, khí độ của đại sư được: "Thanh Sơn, con có biết vị khách mua hàng đó không? Có phải là đồ đệ của họ Chương hay họ Đường kia không?"

Trong thành phố Hàng Châu này có không ít thầy phong thủy. Nhưng có thể được xưng là đại sư cũng chỉ có ba người. Mọi người đều biết ba người Thẩm, Chương, Đường vừa là bạn bè, vừa là đối thủ cạnh tranh của nhau, oan gia đối đầu mà ai ai cũng biết.

Cho nên khi Thẩm Thanh Tùng phát hiện đồ của mình bị mất, phản ứng đầu tiên chính là nghi ngờ, có phải hai đối thủ kia đã giở trò quỷ muốn hại ông không?

"Dạ…" Cậu thanh niên vẻ mặt mông lung, mờ mịt nói: "Con không biết…"

"Vậy con biết cái gì?" Thẩm Thanh Tùng nhíu mày nói: "Đừng nói là ngay cả người mua đồ là ai cũng không biết chứ?"

"Biết, biết ạ." Cậu thanh niên vội vàng nói: "Đó là một… Người trẻ tuổi, nước da trắng, thư sinh… Anh ta đi cùng một người bạn mày rậm mắt to, bộ dạng thật thà …"

Thẩm Thanh Tùng nghe vậy, mày nhíu càng chặt hơn. Gì mà lộn xà lộn xộn, chẳng có tý thông tin hữu ích nào cả.

Cậu thanh niên thấy vẻ mặt đó của Thẩm Thanh Tùng thì càng lo lắng, đột nhiên bừng nhớ ra, vội vàng nói: "Đúng rồi, hình như anh ta có nói mình là… Thầy phong thủy, tới thăm hỏi…”

"Thầy phong thủy, tới thăm hỏi?" Thẩm Thanh Tùng nhíu mày, hơi kinh ngạc: "Người nơi khác đến à?"

"Đúng đúng đúng, nghe giọng nói thì đúng là không phải người Hàng Châu."

Cậu thanh niên lau mồ hôi lạnh trên trán, khôi phục sự bình tĩnh một chút: "Nhưng con cảm thấy hình như anh ta đang nói dối, còn muốn con chuyển lời cho thầy, nói chẳng hiểu gì, nên con không để ý đến anh ta nữa. Sau đó, anh ta nói muốn mua đồ…"

"Đợi đã."

Sắc mặt Thẩm Thanh Tùng trầm xuống, ngắt lời nói: "Cậu ta muốn chuyển lời gì cho thầy?"

"Là một câu…"

Cậu thanh niên chỉ cảm thấy cả người nóng ran lên, một luồng khí nghẹn ở ngực, cậu ho khan một cái, thấp giọng nói: "Hình như là cái gì mà, cột trời gãy, dây đất đưt, nghiêng về Tây Bắc, gió thổi mưa giông."

"Lạch cạch!"

Sắc mặt Thẩm Thanh Tùng bỗng thay đổi, đứng bật dậy, không còn dáng vẻ bình tĩnh ung dung nữa, ông thất thố, kinh ngạc nói: "Là ai, mà lại có thể nhìn thấu được bố cục phong thủy của thầy."

Cậu thanh niên lập tức hoảng loạn kinh ngạc nói: "Sư phụ, bố cục gì?"

"Con…"

Lúc này, trong lòng Thẩm Thanh Tùng rối như tơ vò, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thanh Sơn, người ta bảo con chuyển lời cho thầy, sao con không gọi điện thoại cho thầy?"

"Dạ..."

Cậu thanh niên khó xử, không biết nên giải thích thế nào. Cậu cũng không thể nói mình kiêu căng tự phụ không coi ai ra gì, cho là Diệp Tuyền chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, không cần thiết phải quan tâm được?

Hiểu đồ đệ chỉ có thầy.

Thẩm Thanh Tùng nhìn thoáng qua, trong lòng đã hiểu. Ông biết rõ tính của đồ đệ này. Nói về thiên phú, khẳng định là có một chút. Nếu không thì ông cũng không coi trong mà nhận làm đệ tử. Nhưng bởi vì danh tiếng của ông lớn nên khó tránh khỏi có phần dung túng cho tính kiêu ngạo của đồ đệ này, khiến cậu ta không coi ai ra gì.

Có lẽ là vì xem thường người khác, không coi ai ra gì nên đã không gọi điện thoại cho ông.

Thẩm Thanh Tùng lập tức giận dữ, lớn tiếng quát: "Chu Thanh Sơn, thầy năm lần bảy lượt khuyên răn con, thế giới rộng lớn, tàng long ngọa hổ, phải khiêm tốn thận trọng, không được kiêu ngạo. Rõ ràng là con không coi những lời thầy nói ra gì."

"Sư phụ, con không có..."

Chu Thanh Sơn khiếp sợ bất an, cố gắng giải thích nói: "Là người kia… Anh ta… Anh ta…"

"Nói đi, cậu ta thế nào?"

Vẻ mặt Thẩm Thanh Tùng không cảm xúc nói: "Ngược lại thầy muốn xem con bịa đặt ra sao. Đừng quên trong cửa hàng có camera, lát nữa thầy kiểm tra lại để đối chiếu xem lời con nói có đúng không?"

"… Bịch!"

Chu Thanh Sơn hoảng sợ, trực tiếp quỳ xuống, khóc mếu nói: "Thầy, con sai rồi, là con tự làm theo ý mình, không coi ai ra gì nên mới dẫn đến sai lầm nghiêm trọng."

"… Hừ!"

Thẩm Thanh Tùng cũng bớt giận, nếu Chu Thanh Sơn tiếp tục biết sai mà không sửa thì chắc chắn là đổ dầu vào lửa, khiến ông càng tức giận. Nhưng Chu Thanh Sơn đã quỳ xuống nhận lỗi, nên ông nguôi bớt giận.

"… Đứng lên đi."

Một lát sau, Thẩm Thanh Tùng lại ngồi xuống, phất tay nói: “Quỳ còn ra thể thống gì nữa…"

Chu Thanh Sơn lau nước mắt, cảm kích đứng lên, sau đó lại nghe Thẩm Thanh Tùng tiếp tục nói: "Buổi tối con về viết một bản kiểm điểm năm nghìn chữ, suy nghĩ về lỗi lầm của mình, sáng mai đưa cho thầy…"

"Dạ…" Vẻ mặt Chu Thanh Sơn suy sụp, thà rằng quỳ gối còn hơn. Đáng tiếc, Thẩm Thanh Tùng đã quyết định, sẽ không thay đổi, cậu ta phải viết bản kiểm điểm chắc rồi.

"Sư phụ…"

Chu Thanh Sơn vẫn không cam lòng, không nhịn được hỏi: "Người kia… Rốt cuộc anh ta nói vậy là có ý gì. Còn có hồ lô treo bên ngoài có tác dụng gì, rất đáng giá sao ạ?"

Không làm rõ mấy vấn đề này, trong lòng cậu ta không phục.

"Đáng lẽ thầy không nên nói mấy vấn đề này cho con biết. Dù sao trình độ của con chưa đủ, biết sớm cũng không có gì tốt. Nhưng thầy biết nếu không nói rõ tình hình, sợ trong lòng con lại oán trách người sư phụ này…"

Thẩm Thanh Tùng nói vậy, làm cho Chu Thanh Sơn hết sức lo sợ.

"Sư phụ, không đâu, con tuyệt đối không thế. Một ngày là thầy, suốt đời là cha, sao con có thể oán trách người chứ."

Chu Thanh Sơn thề thốt nói: "Cho dù thầy không nói, con cũng có thể hiểu…"

"Con hiểu mới là lạ." Thẩm Thanh Tùng liếc mắt, hừ nhẹ nói: "Thầy cũng có một thời tuổi trẻ, sao không biết con nghĩ gì chứ? Người trẻ tuổi, ai chẳng kiêu căng tự phụ, cảm thấy mình là thiên tài, không có gì không làm được. Chưa bao giờ nghĩ xem năng lực của mình đã đủ chưa, chỉ biết trách sư phụ giấu nghề, không dạy chân truyền…

"Con không có, con chưa bao giờ có suy nghĩ này." Chu Thanh Sơn kêu oan.

Thẩm Thanh Tùng không để ý tới cậu ta, chỉ nói: "Chuyện thầy sắp nói, con nên lắng nghe thật kỹ. Nói thật cho con biết, ở trong Kim Ngọc Đường có một bố cục phong thuỷ…"