Nghịch Thiên Phong Thủy Sư

Chương 5: Cột trời gãy, dây đất đứt, nghiêng về tây bắc, gió thổi mưa giông

"... Hay cho Kim Ngọc Đường, quả nhiên danh bất hư truyền."

Diệp Tuyền khôi phục vẻ bình tĩnh rất nhanh, trong mắt cũng có mấy phần tán thưởng. Cũng khó trách, Kim Ngọc Đường là cửa hàng nổi nhất con phố này, trong đó quả nhiên là ẩn chứa huyền cơ.

"Xin chào."

Đương lúc này, trong cửa hàng có người bước tới, anh hỏi: "Xin hỏi... Anh cần gì ạ? Pháp khí của Kim Ngọc Đường chúng tôi phân loại theo công năng, ví dụ để trừ tà, tránh sát khí, sinh vượng khí, nạp khí vượng tài, thăng tiến, tụ tài..."

Diệp Tuyền không cắt ngang lời giới thiệu của người đó, chỉ là trong lúc nghiêm túc lắng nghe, anh đồng thời cũng quan sát bố cục trong cửa hàng. Tầng một và tầng hai của cửa hàng được xây thông với nhau, không gian rất rộng rãi. Nóc nhà làm tròn trịa như cái nắp, mặt đất bằng phẳng.

Bố cục này trong phong thủy học gọi là trời tròn đất vuông.

Đương nhiên hình tượng là vậy nhưng ý tưởng chỉ là ý tưởng, bí ẩn huyền cơ trong đó chắc chắn không đơn giản như vậy. Diệp Tuyền nhìn thấy, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đúng là danh bất hư truyền.

Thẩm đại sư của Kim Ngọc Đường tuyệt đối không phải là hạng tầm thường.

"Diệp Tuyền, Diệp Tuyền."

Đúng lúc Trương Đại cũng đi theo vào, vẻ mặt hơi cổ quái. Nói thật, anh ta vừa nghi hoặc vừa có phần lo lắng, dù sao Diệp Tuyền nói quá dọa người rồi, gì mà đi ra mắt chào hỏi chứ?

Đây là tiếng lóng trong giang hồ thường dùng, nghe hơi ngượng. Không biết Diệp Tuyền muốn tới Kim Ngọc Đường làm gì. Nếu chỉ là đơn thuần đến xem thử còn đỡ, nếu đến đây gây sự...

Phải biết rằng, Trương Đại rất rõ địa vị của Thẩm đại sư ở thành phố Hàng Châu này. Theo anh ta biết, có một số người không biết điều đã đắc tội Thẩm đại sư, kết cục vô cùng thê thảm. Anh ta không hy vọng Diệp Tuyền cũng là một trong số đó...

"Cậu vào đây làm gì?" Trương Đại sáp lại gần dò hỏi, vẻ mặt có mấy phần lo lắng.

"Không làm gì cả, chỉ muốn chào hỏi Thẩm đại sư mà thôi." Diệp Tuyền thật lòng trả lời.

"Anh muốn gặp sư phụ tôi?” Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh hơi bất ngờ. Anh ta đánh giá Diệp Tuyền từ trên xuống dưới, hỏi: "Anh có hẹn trước không?"

Nhân viên cửa hàng là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, trên người mặc áo hình bát quái, tự cao tự đai nhưng cố không biểu hiện ra ngoài, giọng nói cũng xem như là khách sáo.

"Gặp Thẩm đại sư còn phải hẹn trước sao?" Diệp Tuyền hơi kinh ngạc.

"Sư phụ tôi khá bận, bình thường không mấy khi gặp khách lạ." Người thanh niên kiên trì giải thích, sau đó hơi dừng lại: "Đương nhiên, nếu có chuyện gấp tôi cũng có thể giúp đỡ thông báo một tiếng..."

"Cũng không có việc gì gấp." Diệp Tuyền nói: "Chẳng qua là vãn bối hiểu biết còn hạn hẹp, nghe danh Thẩm đại sư nên muốn đến đây xin được chỉ giáo đôi điều."

"Vãn bối hiểu biết hạn hẹp?" Ánh mắt của người thanh niên kia ngập tràn cảm giác xem xét. Cậu ta nghe hiểu, vì vậy trong miệng lẩm bẩm: "Ý của anh là anh cũng là thầy phong thủy?"

"Đúng vậy." Diệp Tuyền thản nhiên nói: "Nếu không có gì bất ngờ, một khoảng thời gian nữa tôi sẽ lăn lộn kiếm ăn ở Hàng Châu này. Thẩm đại sư là tiền bối trong nghề, lại là một nhân vật nổi danh một phương. Một người mới vào nghề như tôi, lẽ nào không nên đến cửa thăm hỏi, trưng cầu ý kiến của ngài ấy thể hiện sự tôn trọng sao?"

"... Không cần."

Khóe miệng người thanh niên hơi giật giật, lạnh lùng khoát tay nói: "Có phải anh xem phim võ hiệp cổ trang nhiều quá rồi không? Sư phụ tôi đâu phải ác bá, không quản nhiều vậy đâu, anh cứ làm nghề của anh, không cần phải trưng cầu ý kiến của ông ấy."

Theo người thanh niên thấy, Diệp Tuyền rõ ràng là muốn “ăn vạ’ mà. Trưng cầu ý kiến gì chứ, xin được chỉ dạy gì chứ, tất cả chỉ là lời nói dối đường hoàng. Mục đích thật sự là chẳng qua chỉ là mượn danh sư phụ cậu ta, cáo mượn oai hùm mà thôi.

Cậu ta sẽ không thể nào để cho đối phương thực hiện được ý định vô lại của mình.

Cho nên người thanh niên cười lạnh lùng, xua đuổi nói: "Anh đi đi, sư phụ tôi sẽ không gặp anh đâu."

Trương Đại ở bên cạnh nghe nói thế, vội vàng kéo góc áo của Diệp Tuyền, nhỏ giọng nói: "Đúng đấy, chúng ta đi thôi. Thẩm đại sư người ta là nhân vật lớn, đâu có thời gian gặp mặt những nhân vật nhỏ như chúng ta. Anh đừng dây dưa nữa, nếu như chọc giận người ta rồi, chúng ta sẽ gặp rắc rối đó."

"Không vội, không vội, ông ấy sẽ gặp tôi."

Trên mặt Diệp Tuyền tràn ngập tự tin, anh xoay người về phía người thanh niên, cười nói: "Mặc kệ Thẩm đại sư có ở cửa hàng hay không, cậu giúp tôi thông báo một câu: cột trời gãy, dây đất đứt, nghiêng về Tây Bắc, gió thổi mưa giông..."

Lời này có ý gì?

Trương Đại ở bên cạnh nghe xong đầu óc mơ hồ, vẻ mặt mờ mịt.

Người thanh niên cũng cảm thấy như vậy. Cậu ta hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên mấy phần chán ghét, cảm thấy Diệp Tuyền thuần túy là đang cố ý làm ra vẻ bí ẩn, cho nên hoàn toàn mất kiên nhẫn, gằn giọng nói: "Tôi nói rồi, sư phụ tôi sẽ không gặp anh đâu. Nếu anh biết điều thì tốt nhất nên rời đi, bằng không chờ tôi kêu người đến đuổi đi thì anh có hối hận cũng không kịp."

"Hả?"

Diệp Tuyền sững sờ, cảm thấy hơi bất ngờ. Ngược lại Trương Đại đã dự đoán được từ trước, nghe thấy đối phương sắp ra tay, anh ta kéo cánh tay của Diệp Tuyền dùng sức lôi thẳng ra ngoài.

Diệp Tuyền mơ mơ hồ hồ, đã bị lôi ra khỏi cửa hàng. Cuối cùng anh còn nghe thấy tiếng hừ lạnh khinh thường của người thanh niên trong cửa hàng, giống như là đang khinh bỉ...

"Hả?"

Nhất thời, Diệp Tuyền hơi ngẩn ra.

Trương Đại kéo Diệp Tuyền đi được mấy mét, xa khỏi cửa của Kim Ngọc Đường mới bỏ tay ra, tức giận nói: "Tôi nói này... Diệp Tuyền, coi như tôi cầu xin anh đừng gây họa được không? Cho dù có gây rắc rối cũng đừng liên lụy tới tôi chứ?"

Diệp Tuyền ngoảnh mặt làm ngơ, mày chau lại giống như còn vấn đề gì đó vẫn chưa nghĩ thông suốt.

"Này, rốt cuộc có anh nghe tôi nói không?"

Trương Đại bất đắc dĩ nói: "Diệp Tuyền, tôi lặp lại lần nữa, năng lực của Thẩm đại sư của Kim Ngọc Đường rất mạnh, có quen biết rộng với những người quyền thế, có quan hệ gần gũi với các nhà giàu ở thành phố Hàng Châu này. Người ta tùy tiện nói một câu thôi thì có thể khiến chúng ta không sống nổi ở đất Hàng Châu này nữa. Nếu anh hiểu rõ điều này thì đừng chọc đến nhân vật như vậy."

Trương Đại rất thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình. Anh ta lăn lộn trong nghề này mấy năm, vì thế rất rõ ràng người nào có thể đắc tội, người nào dứt khoát không được chọc đến.

Nói một câu khó nghe là nhân vật giống như Thẩm đại sư ngay cả Diệp Chiến cũng không đắc tội nổi, huống chi là Diệp Tuyền. Thật ra, anh ta kéo Diệp Tuyền đi cũng xem như là có lương tâm, cảm kích Diệp Chiến đã chăm sóc cho anh ta mấy năm qua, không nỡ nhìn Diệp Tuyền phạm sai lầm. Nếu đổi thành kẻ không có lương tâm khác, nói không chừng còn quay lại bán đứng Diệp Tuyền đổi lấy lợi ích nữa ấy chứ.

Đương nhiên, Diệp Tuyền cũng không hiểu suy nghĩ của Trương Đại hoặc là nói lúc này anh cũng không quan tâm đến ý nghĩ của Trương Đại. Dù sao, anh cũng rất nghi ngờ, khẽ thở dài nói: "Ông nội à, quy củ mà người nói hình như không thích hợp sử dụng nữa rồi."

Anh nhớ ông nội của anh từng nói nếu gặp phải vấn đề gì thì có thể suy nghĩ đến việc xin sự giúp đỡ. Trong tình huống bình thường, chỉ cần không phải là kẻ thù sống còn, nếu cùng là thầy phong thủy với nhau thì sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.

Bởi vì mọi người phải đoàn kết, phải giúp đỡ lẫn nhau, phải đoàn kết một lòng mới có thể đối mặt với phong ba bão táp...

Được rồi, có lẽ đó là chuyện của mấy chục năm trước...

Ở thời đó, phong thuỷ là thứ xấu, bị hắt hủi nên mọi người mới đoàn kết. Nhưng đến thời đại bây giờ xã hội cởi mở hơn, một số quy củ trước đây phỏng chừng đã bị người ta quên lãng rồi.

Xã hội bây giờ nhiều dối gian, lừa lọc, không như trước. Lúc nãy anh suýt thì quên, Diệp Chiến là bị người cũng nghề ám toán trong lúc tỷ thí nên mới phải bỏ đi đến Đông Nam Á tránh tai tiếng. Cái gọi là giúp đỡ đoàn kết với nhau e là đã trở thành một câu chuyện cười rồi.

Diệp Tuyền lắc đầu, từ bỏ ngay ý định của trước đó.

Vốn dĩ anh muốn thỉnh giáo Thẩm đại sư mấy vấn đề, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa.

Quả nhiên, dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân mình, chuyện cửa hàng cuối cùng vẫn phải là anh tự giải quyết, người khác chung quy vẫn là người ngoài, không mong chờ gì được. Hơn nữa, người khác cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ mình...

Vẻ mặt Diệp Tuyền hờ hững, có điều anh cũng không vì thế mà bỏ đi, ngược lại còn trở vào Kim Ngọc Đường một lần nữa.