Vừa chớp mắt đã đến buổi tối, đóng cửa hàng, Diệp Tuyền ở một mình trong căn phòng trên tầng hai, anh tắm xong, nằm trên giường, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng. Anh biết bản thân mình đã hơi xem thường cái nghề phong thủy này.

Nghề này khó khăn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh. Quả nhiên, trên thế giới này, không có nghề nào là đơn giản cả. Không phải là con nhà giàu đời thứ hai, thì đừng trông mong vào việc không làm mà có ăn.

Diệp Tuyền nằm một lúc, rồi ngồi dậy, ánh mắt rơi vào tủ ở phía đầu giường. Một quả hồ lô vô cùng hoàn hảo được đặt ở đó, dưới ánh đèn, nó tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt.

Anh tập trung nhìn kĩ, trong lòng cũng có vài phần tò mò.

Anh có thể khăng định, đó chính là hồ lô tự nhiên. Xem ra thì, chắc là lúc hồ lô vừa thành hình đã hái xuống, cũng không xử lý gì, chỉ tráng thêm một lớp mạ sắt, sau đó liền treo ở bên ngoài Kim Ngọc Đường, để gió khô tự nhiên.

Sau khi treo vài năm, lượng nước trong hồ lô đương nhiên sẽ bốc hết hơi, màu xanh cũng theo đó mà biến thành màu vàng. Nhưng ở bên ngoài hồ lô, hình thành lên một lớp đồng bóng loáng, tỏa ra ánh sáng như ngọc.

Tình trạng như vậy, hoàn toàn có thể dùng hai chữ “thần kỳ” để hình dung.

Diệp Tuyền biết, đó là kết quả của việc hấp thụ trường khí từ bố cục phong thủy của Kim Ngọc Đường. Vấn đề ở chỗ, anh vẫn còn có chút nghi ngờ, vì sao trường khí của bố cục phong thủy lại chỉ có thể nuôi dưỡng hồ lô chứ?

Nên biết rằng, bố cục phong thủy đó bao trùm bốn phía, thậm chí đến cả cửa hàng bên cạnh Kim Ngọc Đường cũng nằm trong phạm vi của nó. Vì sao, những đồ đạc khác trong cửa hàng lại không được nuôi dưỡng mà chỉ hồ lô có được tinh túy này?

Chuyện này, nhất định có gì đó bí ẩn.

Nếu không, đồ gì cũng có thể trở thành pháp khí rồi, cũng không cần phải đặc biệt mời cao tăng đại sư đến khai quang nữa.

Diệp Tuyền trong long băn khoăn, cầm hồ lô lên, đặt vào trong lòng bàn tay chà xát, quan sát kĩ lưỡng. Anh nghiêm túc nghiên cứu từng chi tiết trên hồ lâu, một lúc lâu sau, ánh mắt bỗng sáng lên.

“Thì ra là như vậy…”

Diệp Tuyền đột nhiên hiểu ra, không nhịn được thầm than: “Thẩm Thanh Tùng… không hổ là đại sư phong thủy, đến cả những chi tiết như vậy cũng lợi dụng hết thảy, quả nhiên là tâm tư vô cùng kín đáo.”

Hiểu ra được đạo lí trong đó, anh lại càng bất lực hơn. Vốn dĩ ý định của anh là sau khi nghiên cứu ra được sự bí ẩn của hồ lô thì có thể bắt chước, chế tạo ra pháp khí tương tự như thế. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng, anh cũng biết được đây là một suy nghĩ không thực tế. Bởi vì Nhất Diệp Cư, không có đầy đủ điều kiện như Kim Ngọc Đường.

“… Con đường phía trước còn dài, thôi thì cứ bắt đầu từ đầu đi, không mơ tưởng hão huyền nữa.”

Diệp Tuyền thở dài, đặt hồ lô xuống, tắt đèn đi ngủ.

Một đêm yên tĩnh, buổi sáng ngày hôm sau, Trương Đại gọi anh tỉnh dậy, hai người cùng nhau đi đến xưởng của Giang sư phụ.

Trên đường, Trương Đại nói chi tiết về bối cảnh của Giang sư phụ: “Giang sư phụ, tên chỉ có một chữ Cung. Theo như Diệp sư phụ nói, tổ tiên của Giang sư phụ là làm nghề thợ mộc, từ nhỏ ông ấy đã theo học rồi. Nhưng ông ấy không muốn làm thợ mộc, liền chuyển sang nghề điêu khắc.”

“Những năm trước, tác phẩm của Giang sư phụ, còn giành được giải thưởng lớn cấp quốc gia. Chỉ có điều, Giang sư phụ rất hứng thú đối với đề tài tác phẩm về tôn giáo, thường xuyên điêu khắc đồ vật thành hình Bồ Tát La Hán, Thần Phật, Bát Tiên các loại.”

Trương Đại khẽ nói: “Ông ấy có danh tiếng, những thứ đồ này, đương nhiên nhận được sự hoan nghênh. Sau này, đại sư, đạo trưởng trong chùa ở Hàng Châu nghe danh của ông, cảm thấy những món đồ đó không tệ, liền mua một ít về. Ngẫu nhiên, họ khai quang những món đồ đó, phát hiện hiệu quả cực kỳ tốt, trường khí cũng rất mạnh mẽ, thuộc pháp khí cao cấp.”

“Vậy nên danh tiếng của Giang sư phụ cũng ngày một vang xa, rất nhiều thầy phong thủy đến mua tác phẩm của ông ấy đem về khai quang. Có điều Giang sư phụ chú trọng chi tiết, ra sản phẩm chậm, bình thường chỉ nhận đơn của những người quen mà thôi.”

Trương Đại ngưỡng mộ nói: “Hơn nữa… giá cả rất cao, mọi người vẫn tranh nhau mua.”

“Giang sư phụ này, tài giỏi thật đấy.”

Diệp Tuyền tò mò: “Vậy ông ấy với chú của tôi làm sao lại trở thành bạn tốt?”

Cái gọi là vật hợp theo loài, người phân theo nhóm. Hai người địa vị chênh lệch nhau, cho dù có quen biết từ nhỏ, chỉ sợ thời gian qua lâu, cũng trở nên xa cách.

Trong ấn tượng của anh, Diệp Chiến chẳng qua cũng chỉ là một thầy phong thủy bình thường mà thôi, nhưng Giang Cung là một bậc thầy cấp đại sư, nếu nói hai người chỉ là qua lại xã giao thì không nói làm gì. Nhưng mà, hai người lại là tri kỷ của nhau, làm anh thấy lạ.

Ví dụ như, một người nhà giàu kết bạn với một kẻ ăn xin, hoặc là người nhà giàu đó làm việc thiện, hoặc là trên người của kẻ ăn xin có gì đó khiến cho người nhà giàu kia xem trọng.

Chẳng lẽ nói, trên người của Diệp Chiến, cũng có gì đó đặc biệt hay sao?

Diệp Tuyền nghĩ ngợi, vẫn không hiểu lắm. Dù sao đối với ông chú họ này, anh cũng không biết quá nhiều. Chẳng qua là những lúc lễ tết mới gặp mặt một lần. Về bản chất thì, cũng chỉ là những người xa lạ quen biết nhau.

“Chuyện này thì tôi không rõ lắm.” Trương Đại cũng cảm thấy mơ hồ: “Dù sao hai người họ cũng thường xuyên tụ tập lại uống rượu. Cách dăm ba ngày lại gặp mặt một lần, tình cảm rất tốt.”

“Được rồi, chỉ cần chắc chắn hai người họ là bạn tốt là được.” Diệp Tuyền cũng không nghĩ nhiều, suy nghĩ duy nhất của anh bây giờ là đánh tan cục diện không có nguồn hàng đầy khó xử này của Nhất Diệp Cư, sau đó cứu vớt lại tiếng tăm của Nhất Diệp Cư.

Gây dựng lại bảng hiệu một lần nữa, mới có thể sống ở cái đất Hàng Châu này. Anh cũng không hi vọng, vừa đến Hàng Châu được có mấy ngày, thì đã phải chán nản, ảo não về bán lá chè.

Nói chuyện một lúc, thì đã đến nơi.

Đó là một gò đất nhỏ nằm ở ngoại ô, một nơi cỏ mọc tươi tốt, rậm rạp. Một ngôi nhà theo kiến trúc phục cổ, lưng quay vào núi, mặt hướng về khe suối trong mát. Ngói đen tường trắng, tràn đầy ý cảnh Giang Nam.

Đến gần, Diệp Tuyền mới biết, đây là kiến trúc cổ thuần túy, không phải chỉ là hình thức phục cổ.

Hình thức phục cổ là lấy bê tông cốt thép để làm nền móng, rồi xây dựng lại theo kiến trúc cổ đại mà thôi. Giống như là hàng mẫu, còn bên trong vẫn là kiến trúc hiện đại.

Nhưng ngôi nhà này, lại được xây hoàn toàn bằng gỗ, một viên gạch một miếng ngói, xà ngang đấu lại, đều được cấu trúc theo phong cách cổ đại. Nói trắng ra, đây mới là phục cổ thật sự, trình độ cao nhất của sự lưu giữ tinh túy của kiến trúc phục cổ.

Đương nhiên, trong kiến trúc cổ đại kéo thêm dây điện, lắp đặt đèn hiện đại, tủ lạnh các thứ, đây là theo kịp thời đại, không có gì đáng trách. Kiến trúc có thể phục cổ, nhưng mà thói quen cuộc sống thì hiện đại vẫn có vẻ thoải mái hơn.

Cổ đại và hiện đại, sự kết hợp hoàn hảo, đây mới là xu thế.

Đột nhiên Diệp Tuyền nảy ra một suy nghĩ. Nếu như có cơ hội, anh nhất định phải xây cho mình một ngôi nhà như vậy.

Một lúc sau, hai người đi đến cửa, phát hiện cửa chỉ được khép hờ, không khóa, chắc chắn là có người ở bên trong. Ngay sau đó, Trương Đại lập tức cất tiếng gọi: “Giang sư phụ, Giang sư phụ có ở nhà không…”

“… Ai vậy?”

Một lát sau, có người đi ra.

Hai người nhìn qua, nhất thời cảm thấy bất ngờ. Bởi vì người này, chắc chắn không phải Giang sư phụ.

“Hai người là ai?”

Người kia đứng dựa vào cửa, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển giống như chim sơn ca vậy, vô cùng êm tai. Đây rõ ràng là một cô gái, hơn nữa còn là một em gái xinh đẹp, trắng trẻo, ngũ quan xinh xắn, toát lên khí chất của hoa khôi đại học lanh lợi…