"Có chuyện gì xảy ra với ta thế? Sao khắp người ta đều ê ẩm vậy?" Tôn Từ Y không khỏi thắc mắc

"Đừng cử động nhiều, lúc nữa sẽ khỏi thôi" Trương Từ Hiểu đáp

Rồi chàng đem toàn bộ những việc diễn ra mấy hôm nay cho Tôn Từ Y nghe, không thiếu một chi tiết.

"Lại có chuyện như vậy xảy ra" Tôn Từ Y bỗng chốc sợ hãi, cô ôm lấy chăn nghĩ:" Lạc Dụng bị bóng đen ảnh hưởng rồi, sợ là mọi việc vẫn không thể thay đổi"

Thấy phu nhân thất thần, Trương Từ Hiểu lay người cô:

"Nàng sao thế? Mới tỉnh dậy lại nghĩ gì nữa? Lỡ lại ngất đi thì sao?"

"Ta sẽ không ngất nữa đâu..." Tôn Từ Y nhìn chằm chằm Trương Từ Hiểu:"Lúc nãy hình như ta nghe được chàng muốn hòa ly"

"Chuyện này..." Trương Từ Hiểu quay đi để tránh ánh mắt của cô, thật ra vẫn là không nỡ hòa ly.

"Ta đã hiểu rõ tình hình của Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong Quán.

Nàng có thể giao chúng cho ta, yên tâm hòa ly.

Lẽ ra chúng ta nên thấu hiểu nhau hơn, ta không nên bắt nàng ủng hộ ta mà ta không biết gì về nàng"

Đôi mắt Tôn Từ Y ngấn lệ, rõ ràng tất cả là lỗi của cô, tại sao Trương Từ Hiểu phải một mình gánh vác mọi việc?

"Trương Từ Hiểu...ta không bắt chàng phải thấu hiểu ta.

Ta biết sau khi ta hòa ly, chàng sẽ rất khổ sở." Cô trầm mặc cúi gằm, bỗng chốc lại ngẩng lên mỉm cười một cái như muốn chấn an Trương Từ Hiểu:

"Ta muốn chàng hạnh phúc, vì vậy cho đến lúc chàng tìm được người mình thích...ta sẽ không hòa ly mà ở lại đối mặt với chàng"

Trương Từ Hiểu ngạc nhiên đưa mắt nhìn phu nhân.

Trương Từ Hiểu rất cảm động trước lời nói chân thành của phu nhân nhưng...

"Người ta thích?"

"Đúng vậy" Tôn Từ Y tròn mắt gật đầu

"Trong thời gian nàng hôn mê, ta nói với nàng nhiều như thế nàng chỉ nghe được đúng câu hòa ly thôi sao?"

Tôn Từ Y cũng gật đầu, nhưng cái gật này có vẻ tự ti so với lúc nãy.

Thừa tướng dẫn đại phu đến xem cho con dâu.

Vừa bắt mạch đại phu vừa hỏi cô:

"Phu nhân có cảm thấy có chỗ nào không ổn không?"

"Không, ta cảm thấy bản thân rất khỏe mạnh.

Nhưng cả cơ thể ta đều đau nhức không thôi" Tôn Từ Y vừa trả lời vừa vươn vai một cái đầy mệt mỏi

"Cơ thể phu nhân không còn gì đáng ngại.

Lát nữa lão phu sẽ kê..."

"Thôi khỏi" Tôn Từ Y cắt ngang, cô sợ hãi:"Ta không muốn uống thuốc nữa đâu"

Đại phu cười nói:

"Có vẻ phu nhân đã sợ uống thuốc rồi.

Nhưng phu nhân yên tâm, lần này không uống thuốc nữa, lão phu sẽ kê cho cô một ít thảo dược để ngâm mình trong đó cho xương cốt linh hoạt, sẽ bớt đau đớn hơn"

"Vậy thì tốt rồi" Tôn Từ Y thở phào nhẹ nhõm

Thời gian qua cô đã uống nhiều thuốc như vậy tất nhiên là thấy sợ.

Trương Thừa tướng định rời đi, Tôn Từ Y nhìn thấy vòng hoa đào ở tay mình vội lên tiếng:

"Thừa tướng, chiếc vòng này quá quý giá rồi"

"Con cứ giữ nó giúp ta, khi nào thật sự muốn rời đi thì hãy trả lại sau"

Đại phu và Trương Từ Hiểu rời khỏi đó.

Tôn Từ Y cúi gằm mặt nhẹ giọng:

"Thừa tướng...lần trước là con không đúng, con quá lỗ mãng.

Lần sau con không tùy tiện nữa, vẫn mong người tha lỗi"

"Đứa con gái ngốc này" Ông thở dài:"Đó cũng là lỗi do ta, xin lỗi gì chứ? Chỉ cần con không trách ta là tốt rồi.

Con nghỉ ngơi đi"

"Vâng ạ" Tôn Từ Y ngơ ngác, cứ tưởng Trương Thừa tướng sẽ tức giận ai ngờ ông không giữ trong lòng.

Sau đó Tôn Từ Y cũng qua phòng tắm.

Quả nhiên ngâm mình trong dòng nước ấm cơ thể thoải mái hơn nhiều, thảo dược có mùi thơm nhẹ, ngửi được đầu óc cũng thư thái hơn.

Ngâm mình xong cô quay về phòng với mái tóc dài xõa xuống và bộ y phục ngủ màu hồng nhẹ.

Khi đó Trương Từ Hiểu đã rải chăn chuẩn bị ngủ.

Đêm đó hai người nằm cạnh nhau, vốn là đang say giấc đột nhiên Trương Từ Hiểu bật dậy, trán đẫm mồ hôi:

"Chết tiệt, lại là giấc mơ kia" Chàng thầm mắng

Vì hành động đột ngột của Trương Từ Hiểu nên Tôn Từ Y cũng bị đánh thức, cô ngồi dậy nhìn chằm chằm Trương Từ Hiểu:

"Chàng sao thế? Gặp ác mộng à?" Cô đưa tay áo thấm mồ hôi cho chàng

"Xin lỗi, ta đánh thức nàng rồi" Trương Từ Hiểu áy náy

"Không sao, không sao.

Mau nằm xuống ngủ tiếp đi, ác mộng sẽ tan biến thôi"

Tôn Từ Y đẩy nhẹ người Trương Từ Hiểu để chàng nằm xuống.

Cô nép vào lòng chàng, ôm lấy đối phương như kiểu chấn an vậy.

"Tôn Từ Y, ta thấy sợ"

Lần đầu tiên cô nghe thấy phu quân của mình nói sợ thứ gì đó nên có chút ngạc nhiên.

"Gặp ác mộng sợ hãi cũng là chuyện thường tình thôi, không sao cả.

Ác mộng thì không thể trở thành sự thật.

Đừng lo lắng quá"

Trương Từ Hiểu cũng ôm lấy Tôn Từ Y, giống như là sợ mất đi bảo vật trong tay.

"Nhưng mà cơn ác mộng đó rất chân thực.

Nàng nói xem, Lạc Dụng thật tội nghiệp.

Rõ ràng hắn và nhị công chúa thật lòng yêu nhau nhưng lại không đến được với nhau"

Tôn Từ Y không đáp, cô cứ vậy mà im lặng.

Người hiểu rõ hơn về mối quan hệ giữa Cố Nhược Nhiên và Lạc Dụng đâu còn ai khác ngoài cô? Trương Từ Hiểu tiếp:

"Ta thật sự không muốn trở thành một người tội nghiệp như Lạc Dụng...Nàng có muốn biết ta mơ gì không?"

Tôn Từ Y không hiểu được những lời mà Trương Từ Hiểu nói, cô thoáng chốc gật đầu:

"Ta đã mơ thấy nàng bị kiếm của ta đâm xuyên tim"

Tôn Từ Y giật mình khi nghe Trương Từ Hiểu nói vậy.

Mơ thấy cô bị nhất kiếm xuyên tâm? Là đã có cảnh báo trước về tương lai sao?

"Vậy nên...chàng sợ mất ta?" Giọng cô lí nhí không rõ ràng, không ngờ Trương Từ Hiểu từ một người ghét cô lại có thể trở thành bằng hữu tốt của nhau.

"Đúng.

Ta thật sự rất sợ.

Nếu nàng bị ta giết thật..."

"Đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ đi.

Sáng mai ta phải vào cung thăm nhị công chúa" Tôn Từ Y cắt ngang

Trương Từ Hiểu cũng không nói gì thêm, chàng nghĩ lúc này cô cũng đang lo lắng.

"Được rồi, ngủ ngon"

Ngày hôm sau, Thất Nguyệt đến trang điểm cho phu nhân.

Tôn Từ Y phải vào cung xem Cố Nhược Nhiên thế nào, dù sao Lạc Dụng không nhờ vả thì cô cũng muốn xem tình hình.

Thấy Tôn Từ Y đã tỉnh lại, Cố Nhược Nhiên cũng vui mừng cố nặn ra một nụ cười.

"Công chúa, người cười cho ai xem thế?" Tôn Từ Y thở dài

"Ta cười không được đẹp nữa sao? Trước đây cô thường hay khen ta cười đẹp đấy"

"Đúng là vậy.

Có vẻ công chúa đã không còn chút niềm tin nào với tình yêu của mình nữa"

Cố Nhược Nhiên cười một cái đầy khinh bỉ:

"Gả đến nơi xa xôi...còn tình yêu gì chứ? Cái gì mà hoàng thượng sủng ái hết mực, cũng chỉ là vỏ bọc thôi"

"Công chúa, Bình vương của Sở Quốc là một người rất tốt, sau này sẽ kế vị Sở hoàng, công chúa sẽ là hoàng hậu.

Gả cho ngài ta không hẳn là không được" Tôn Từ Y thở dài:"Nếu không được, người có thể thử theo cách của ta, chọn Trương Từ Hiểu"

"Ai thèm phu quân của cô chứ? Gả đi xa cũng tốt, sau này mấy chuyện bóng đen gì đó không còn liên quan đến ta."

Nghe những lời đầy tiêu cực của Cố Nhược Nhiên, Tôn Từ Y không khỏi tức giận.

"Tuy đã thành thân được 5 năm và bị gài bẫy nhiều lần nhưng Trương Từ Hiểu rất biết giữ mình, người đừng xem thường chàng ấy"

"Nhưng ta đã không còn trinh tiết, hơn nữa hắn còn bắt gặp ta đang nằm trên giường của Lạc Dụng.

Làm gì còn chút hình tượng tử tế nào?" Cố Nhược Nhiên thẳng thắn

Tôn Từ Y nhìn xung quanh, cũng may là không có ai.

"Công chúa, những việc thế này lần sau đừng nói thẳng ra như thế"

"Cô nói đúng, hòa thân cũng rất tốt.

Bổn công chúa muốn mũ phượng và trang sức ở chỗ cô"

"Tất nhiên Phượng Tịch Lầu sẵn lòng chuẩn bị những gì tốt nhất cho người"

Tôn Từ Y quay về phủ Thừa tướng, cô đi bên hồ cá, vẫn tiếc nuối nếu Cố Nhược Nhiên thật sự gả đi.

Cô mải suy nghĩ gì đó:

"Bây giờ Trương Từ Hiểu có vẻ không thích Cố Nhược Nhiên, nếu muốn đẩy thuyền có muộn quá không? Còn Lạc Dụng nữa...nếu thuyền này đẩy rồi thì hắn là bạn tốt của Trương Từ Hiểu, Lạc Dụng lại là người lấy mất trinh tiết của Cố Nhược Nhiên, phu nhân của Trương Từ Hiểu.

Chết tiệt, rốt cuộc là bị sao vậy hả?"

Vì bận suy nghĩ mà Tôn Từ Y không chú ý vô tình trượt chân, suýt thì ngã xuống hồ cá.

Cũng may Trương Từ Hiểu xuất hiện kịp lúc, một tay ôm chặt lấy eo cô.

Tôn Từ Y giật mình nhìn người đã cứu mình:

"Không phải chàng đang ở Hoàng Vệ Quân sao?"

"Hôm nay Hoàng Vệ Quân ít vuệc, tranh thủ về dùng bữa với nàng"

Tôn Từ Y gật đầu "ồ" một cái, cô thoát khỏi vòng tay Trương Từ Hiểu:

"Nàng suy nghĩ gì mà đến cả khi suýt rơi xuống nước cũng không để ý?" Chàng nghiêm túc hỏi

"Không có gì, ta chỉ đang nghĩ làm sao để chàng và công chúa thân thiết hơn" Giọng cô nhỏ dần, nói xong mới phát hiện ra mình lỡ miệng

"Nàng nói gì vậy?" Trương Từ Hiểu quay lại hỏi, vì khi nãy chàng chú ý đến nô tài đang tỉa cây nên không nghe rõ, làm sao chàng biết trong khi mình đang cố gắng thân thiết với phu nhân hơn thì cô ấy lại đang đẩy mình đến với người khác

"Không có gì, ta chỉ buồn vì nhị công chúa sắp hòa thân thôi.

Dù sao trước đây bọn ta cũng hay đi chơi với nhau mà"

Vẻ mặt Trương Từ Hiểu có chút không vừa ý trộn lẫn nét lạnh lùng:

"Có vẻ nàng rất thích đi chơi với nhị công chúa?"

Tôn Từ Y thành thật trả lời, cô mỉm cười:

"Đúng đấy, dù sao nhị công chúa cũng là người bầu bạn với ta suốt 5 năm nay mà"

Đột nhiên Trương Từ Hiểu trở nên nghiêm túc hẳn, chàng đưa một tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, tay kia thì quàng qua eo cô, mạnh mẽ kéo cô sát lại với mình:

"Nàng đi chơi với ta có khi còn vui hơn đi cùng nhị công chúa đấy!"

Tôn Từ Y không kịp phản ứng, hai má cô dần đỏ lên.

Trước đây chưa từng thấy dáng vẻ này của phu quân, vẫn luôn nghĩ đối phương vẫn còn nhỏ.

Những người cắt tỉa cây thấy cảnh tượng này đều ngượng ngùng cúi đầu mà làm việc.

"Chàng...chàng làm gì thế? Hạ nhân nhìn kìa" Cô bối rối đẩy Trương Từ Hiểu ra:"Ta cũng không nói đi chơi với chàng không vui"

Nhìn biểu hiện ngây ngốc của cô Trương Từ Hiểu bỗng mỉm cười.

Tôn Từ Y có chút ngơ ra, cô biết hồi nhỏ Trương Từ Hiểu vốn đã đẹp rồi, hóa ra khi chàng lớn lên cười còn đẹp đến điên đảo thiên hạ như vậy, cô đã nhìn qua vô số nam nhân đẹp nhưng người trước mắt mới gọi là cực phẩm nhân gian, đến cả ảnh đế cũng kém xa.

Có lẽ khi cô viết tiểu thuyết này đã lỡ tay miêu tả nhan sắc nam chính quá sắc sảo.

"Chàng học bản lĩnh dụ dỗ người khác từ đâu ra vậy?" Cô tự hỏi

"Đi thôi, chúng ta cùng dùng bữa trưa"

Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu cùng quay vào trong, trên đường đi qua mái đình son, Tôn Từ Y thấy Trương Thuần Ninh đang ngồi ở đó, còn ngửi thấy mùi gừng nên mới vào hỏi thử:

"Thuần Nhi tỷ tỷ, đây là gì thế?" Cô thắc mắc nhìn ấm trà trên bàn, mùi gừng chính là từ đây mà ra

Trương Thuần Ninh mỉm cười, có lẽ là chê Tôn Từ Y nông cạn:

"Đây là trà gừng.

Vì nước trà cay quá nên ta phải bỏ thêm mật ong vào để có vị ngọt"

"Tỷ có muốn dùng bữa trưa với bọn muội luôn không?" Tôn Từ Y hỏi

"Được đấy, đúng lúc hôm nay cha không về nên sẽ thoải mái hơn"

Trong bữa trưa, Tôn Từ Y luôn nhìn chằm chằm vào Trương Thuần Ninh, mỗi khi hai người chạm mắt thì Tôn Từ Y lại quay đi chỗ khác.

Trương Từ Hiểu nhanh chóng nhìn ra hai tỷ muội có gì đó vướng mắc nhưng cũng im lặng.

Trương Thuần Ninh kết thúc bữa trưa rất nhanh, nàng nhanh chóng rời đi.

Tôn Từ Y nhìn những món ăn bày trên bàn, cố nhớ lại xem Trương Thuần Ninh đã ăn những món nào.

"Nàng nhìn gì thế?"

"Thuần Nhi tỷ tỷ không thích những món có hành giống chàng sao?" Tôn Từ Y vừa đếm vừa hỏi

Trương Từ Hiểu suy nghĩ một lúc:

"Nói giống thì ta mới để ý đấy, đúng là tỷ ấy chưa bao giờ động vào món nào có hành, nếu là mì trường thọ, chỉ cần có một ít hành thôi Thuần Nhi tỷ tỷ đã chán ghét rồi.

Dạo này tỷ ấy luôn bám lấy Lạc Dụng, không biết làm sao"

"Bám lấy Lạc Dụng?" Tôn Từ Y suy tư

Đột nhiên có một tì nữ chạy vào, dáng vẻ hớt hải:

"Phu nhân, bên đó cho người đến nói Phượng Tịch Lầu xảy ra chuyện rồi"

Tôn Từ Y đứng dậy, cô không thể ngồi yên khi nghe tin này.

Không biết có chuyện gì xảy ra.

Lúc Trương Từ Hiểu cùng Tôn Từ Y chạy đến Phượng Tịch Lầu thì đã thấu rất nhiều người vây quanh đó, hầu hết đều là dân thường.

Bọn họ như đang bất mãn với việc gì đó:

"Để chúng ta vào trong"

"Ta muốn nói lí lẽ với lầu chủ của các người!"

"Lí nào lại có chuyện vô lí thế này? Bọn ta lặn lội đến chỉ để ứng tuyển thôi đấy"

Thấy Thất Nguyệt và những hạ nhân của Phượng Tịch Lầu chống đỡ sắp không nổi, Tôn Từ Y vội chạy ra:

"Ta là bà chủ của Phượng Tịch Lầu, có chuyện gì có thể nói với ta"

Đám người đó đưa ánh mắt hung tợn nhìn cô khiến cô cũng có phần lung lay.

"Thất Nguyệt, rốt cuộc đã có chuyện gì?" Tôn Từ Y lớn tiếng