Suốt cả buổi chiều, Lăng Nghị đều ở ngoài rừng tu luyện Thôn Thiên Lục, cho tới khi mặt trời lặn, anh mới chạy về căn phòng thuê làm cơm tối cho Tề Thi Vận.

Đang nấu thì bị hết xì dầu nên anh chạy sang nhà hàng xóm xin bà Đỗ cho mình một ít.

Bà Đỗ thấy vậy thì mừng lắm, khen Lăng Nghị đã thay đổi rồi, đây là chuyện tốt.

“Thực ra cháu vốn không phải là người xấu nhưng chẳng hiểu mấy năm nay bị làm sao mà như biến thành người khác vậy.

Có điều giờ đã tốt rồi, cuối cùng cháu cũng tỉnh táo lại rồi, coi như cuối cùng vợ cháu cũng hết khổ rồi.”

Lúc Lăng Nghị sang trả chai xì dầu, Đỗ Bích Anh vỗ vai anh, tỏ ra vô cùng vui mừng.

Nghe bà ấy nói vậy, Lăng Nghị cứ thấy có gì đó là lạ nhưng nhất thời không nghĩ ra được nguyên do, điều này khiến anh không khỏi chau mày.

Tuy nhiên, anh nhanh chóng khôi phục biểu cảm bình thường, móc trong túi ra mười nghìn đưa cho Đỗ Bích Anh: “Bà Đỗ, cám ơn bà mấy năm nay đã chăm sóc cho mẹ con cô ấy, đây là tiền cháu nợ bà, bà cất đi nhé.”

“Cháu làm gì vậy? Sao lại đưa nhiều tiền như thế?” Đỗ Bích Anh nói xong định trả lại số tiền thừa nhưng Lăng Nghị ngăn bà ấy lại:

“Ơn tình mà bà dành cho nhà chúng cháu có trả bao nhiêu tiền cũng không đủ, bà cứ nhận đi cho cháu yên lòng.”

“Ôi, cái thằng bé này… Được thôi, vậy bà xin nhận.

Sau này gia đình cháu phải sống cho ra sống nhé.

Nếu ban ngày vợ chồng cháu bận thì để bà trông con cho.”

“Vậy cháu xin cảm ơn bà trước.”

Chào tạm biệt bà Đỗ xong, Lăng Nghị nhanh tay xào nốt số đồ ăn còn lại rồi cho vào hộp, mang tới bệnh viện.

Phòng cấp cứu ở bệnh viện.

“Tuyết Hi, tối nay con muốn ăn gì để mẹ đặt đồ cho con.” Tề Thi Vận cầm điện thoại hỏi.

“Không, con muốn ăn cơm cha mang tới.” Tuyết Hi vô cùng háo hức.

Mặc dù trước đây cô bé từng bị Lăng Nghị đánh mắng vô cớ nhiều lần nhưng trưa nay Lăng Nghị đã xin lỗi cô bé rồi nên đương nhiên cô bé sẽ tha thứ cho cha.

Tề Thi Vận nghe vậy ngẩn người, trong lòng chẳng những không mừng mà còn lo.

Cô lo Lăng Nghị sẽ lại nổi điên đánh mắng con gái, làm cô bé thất vọng một lần nữa.

“Ông trời ơi, nếu như ông có thể nghe thấy lời con nói, xin ông hãy phù hộ để Lăng Nghị có đóng giả cũng hãy đóng giả lâu thêm vài ngày nữa, con xin ông!” Tề Thi Vận đau đớn, thầm cầu nguyện: “Lăng Nghị, tôi cũng xin anh đừng để con gái đau lòng, thất vọng vì anh nữa được không? Coi như anh thương hại con gái anh chỉ mới ba tuổi đi được không?”

“Tuyết Hi, chưa chắc cha đã tới đâu, con đừng hy vọng quá nhiều.” Mặc dù đã cầu nguyện nhưng cô vẫn phải nói rào trước để Tuyết Hi chuẩn bị trước về tâm lý.

“Con không tin, mẹ lừa con, sao mẹ biết là cha không tới?”

Tề Thi Vận chỉ vào chiếc hộp cơm đã rửa sạch để ở tủ đầu giường: “Cha con không tới lấy hộp cơm về thì lấy gì để đựng cơm cho mẹ con mình?”

“...” Bộ óc nhỏ của Tuyết Hi nhất thời không nghĩ ra được câu trả lời, cô bé ấp úng một lúc lâu vẫn không biết phải đáp như thế nào.

Khi chính cô bé cũng nghĩ là cha sẽ không tới, đang chuẩn bị tủi thân, buồn bã thì bóng dáng của Lăng Nghị lại xuất hiện ở cửa.

“Cha có thể mua thêm một chiếc hộp khác mà.” Lăng Nghị giơ hộp cơm trong tay lên, bật cười nói với Tuyết Hi..