Chương 50:
Hôm nay anh ta đã nhìn thấy cả hai nhà Cố Hoắc ở Hải Thành, vậy… người đàn ông này là ai? Tô Hi nhìn Mạc Tuân.
Mạc Tuân không nhìn Tô Hi nữa, anh nhấc đôi chân dài của mình đi đến trước mặt Lê Hương.
Lê Hương không biết tại sao anh lại về sớm như Vậy, vừa rồi lúc anh đá cửa xông vào cô vẫn bị Tô Hi ôm, bây giờ quần áo xộc xệch khiến cô cảm thấy rất xấu hỗ.
Lê Hương đưa tay lên che cổ.
Mạc Tuân nhìn cô gái đang cúi gằm mặt xuống, giọng nói thâm trầm lạnh lẽo: “Cô không nói cho anh ta biết cô là người phụ nữ của ai sao?”
Lê Hương cuộn tròn ngón tay, có chút giống như một đứa trẻ bị thầy cô răn dạy.
Mạc Tuân đưa tay ra ôm ngang người cô rồi đi ra ngoài cửa.
Từ trước đến nay Tô Hi chưa bao giờ nhìn thấy một người nhân vật cỡ lớn như vậy ở Hải Thành. Người đàn ông này nếu đã đi cùng với thiếu chủ Cố gia và thái tử Hoắc gia thì thân phận của anh ta phải vô cùng cao quý, hơn nữa còn có khí chất sát phát lạnh lùng mà một kẻ bè trên nên có, tương đối nguy hiểm.
Tô Hi không nhịn được hướng tới bóng lưng của Mạc Tuân hỏi: “Anh là ai?”
Mạc Tuân không dừng chân lại, chỉ là khóe môi khẽ cong lên giêu cọt: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, nếu chuyện hôm nay lại xảy ra lần thứ hai, đến lúc đó anh tự nhiên sẽ biết tôi là ai.”
Lời nói vừa dứt, bóng dáng của Mạc Tuân và Lê Hương biến mắt khỏi tầm mắt.
Tô Hi lập tức siết chặt nắm tay, giọng điệu thật ngông cuồng, nhưng… Tô Hi nhanh chóng nghĩ ra một khả năng, người đàn ông này liệu có phải chính là… ông lớn chín tuổi đã bắt đầu chơi đùa xoay chuyển cả giới kinh doanh trong truyền thuyết… Mạc Tuân?
Sao có thể như thế được?
Làm thế nào mà Lê Hương lại dính dáng đến một nhân vật cỡ lớn như Mạc Tuân?
Tuy nhiên, Cố Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch thì phải giải thích thế nào, chiếc Rolls-Royce do khách sạn Đề Hào gửi đến phải giải thích như thế nào, mà đêm nay những người đàn ông ưu tú nhất ở Hải Thành đã từ trên trời rơi xuống đây để cướp cô ấy đi lại phải giải thích thế nào?
Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Lê Hương được Mạc Tuân ôm vào chiếc xe thương vụ dài, Mạc Tuân ngồi ở ghế sau mà cô thì vẫn ngồi trong lòng anh.
Lê Hương đột nhiên nghĩ đến thím Lâm, vội nói: “Thím Lâm…”
“Đưa đến bệnh viện rồi.”
Lê Hương ngước mắt lên nhìn người đàn ông, mà Mạc Tuân cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt đối diện nhau, ánh mắt Mạc Tuân có chút lạnh lùng yên tĩnh không di chuyển khiến người khác hoảng sợ.
Lê Hương né tránh ánh mắt của anh: “Tối nay cảm ơn anh”
Nhìn thấy cô đang né tránh, Mạc Tuân cong môi, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra ý cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Ngoại trừ cảm ơn không còn gì để nói với tôi sao?”
Lê Hương căn nhẹ môi.
Lúc này Mạc Tuân giơ tay lên, ngón tay mảnh dài của anh đột nhiên rơi xuống cúc áo cô.
Đồng tử Lê Hương co rụt lại, nhanh chóng nắm lấy bàn tay của anh, cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì?”
Mạc Tuân nhìn cô có chút châm chọc, sau đó cài ại hai cúc áo bị tuột cho cô: “Cô nói xem tôi muốn làm gì, làm một trận trên xe?”
Lê Hương lần nào cũng không nói lại anh, có thể nhìn ra được tâm trạng anh đang không tốt, cả người trở nên hung hãn, không phải anh không biết làm nhục người khác.
Lê Hương buộc phải lui về phía sau, có chút xấu hổ, vành tai trắng đỏ ửng: “Tôi muốn đến bệnh viện gặp thím Lâm.”
“Ừ, một lát sau là đến.”