Chương 32:
Tiếng Lý Ngọc Lan và tiếng ồn nhỏ vang lên: “A lô, Lê Hương, là dì đây, không làm phiền cháu nghỉ ngơi chứ.
Chuyện của Lý Ngọc Lan cùng với tổng giám đốc Vương làm loạn lên có thể nói là đả kích lớn, bây giờ bà ta đặc biệt nhỏ giọng dịu dàng, Lê Hương lại nghe ra ý căm hận, chẳng qua là cố gắng đè nén mà thôi, tâm trạng của Lê Hương rất vui vẻ, ngọt ngào đáp lại: “Dì tìm con có việc gì?”
“Lê Hương, là thế này, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Điệp, mọi người chuẩn bị cho Tiểu Điệp một bữa tiệc sinh nhật, muốn mời cháu đến tham gia, buổi tối con rảnh không?”
Lý Ngọc Lan mà mời, khẳng định là một bữa Hồng Môn Yến, có điều Lê Hương cảm thấy không có lí do gì mà mình phải chưa chiến đấu đã thụt lùi: “Con rảnh, dì nói địa chỉ cho con đi, con sẽ đến đúng giờ.”
“Tốt quá rồi, Lê Hương, tiệc sinh nhật của Tiểu Điệp tổ chức ở nhà hàng sáu sao Đề Hào.”
“Nhà hàng sáu sao Đề Hào?”
“Đúng vậy Lê Hương, nhà hàng sáu sao Đế Hào là nhà hàng có tiếng nhất ở Hải Thành, cũng là sản nghiệp của nhà họ Mạc hào môn lớn nhất Hải Thành, những buổi tụ họp của người giàu có đều tổ chức ở đây, Chấn Quốc vô cùng coi trọng bữa tiệc sinh nhật lần này của Tiểu Điệp, bỏ ra một số tiền lớn đặt một phòng riêng ở đó, Lê Hương cháu vừa từ quê về, nhất định chưa từng nhìn thấy nhà hàng sang trọng như vậy, tối hôm nay con có thể mở mang tầm mắt rồi.”
Lê Hương muốn bật cười, thì ra Lý Ngọc Lan gọi đến là để khoe khoang.
Ngày cô từ quê lên Hải Thành từng ngồi trong xe nhìn thấy nhà hàng sáu sao Đề Hào, nằm tại đoạn đường hào hoa nhất Hải Thành, thiết kế kim tự tháp cao ngút ngàn, xa hoa mà huy hoàng.
Tài xế nói với cô, đây là nhà hàng Đề Hào, là sở hữu của người đàn ông giàu có nhất thành phó này.
Tiệc sinh nhật của Lê Điệp tổ chức ở nhà hàng Đề Hào, Lê Chán Quốc chỉ só tiền lớn để thể hiện tình yêu thương dành cho con gái, Lý Ngọc Lan này quả thực là một người kiêu ngạo.
“Con quả thực chưa có cơ hội đến nhà hàng Đế Hào mà mọi người thường xuyên nhắc đến, vậy nên dì à, hẹn gặp dì tối nay.”
Lê Hương cúp máy sau đó đứng lên, cô mở tủ đồ ra.
Khi cô gả vào đây căn phòng này là gian phòng chuẩn bị cho cô một đựng quần áo riêng, đây là lần đầu tiên cô bước vào, muốn tìm một bộ lễ phục.
Nhưng khi bước vào khiến cho Lê Hương ngơ ngác, từng hàng móc treo đồ đều là trang phục hàng hiệu rực rỡ đủ loại, một tủ giày cao gót thủy tinh, còn cả túi xách… Đây có lẽ chính là… phòng đựng quần áo mà tất cả cô gái mơ ước.
Lê Hương mở tủ đỏ, liền đỏ bừng mặt.
Tủ đồ này treo đầy quần áo ngủ tơ lụa đủ dạng, có đơn thuần, gợi cảm, cái gì cũng có.
Ai chuẩn bị cái này vậy chứ?
Lễ nào là… sở thích của anh ta?
Diệp Linh từng nói, vẻ ngoài càng nghiêm túc, người đàn ông được áo sơ mi quần tây nghiêm chỉnh thẳng tắp che lại cảm giác cắm dục, trong bản chất dục vọng lại càng lớn.
Lê Hương nhanh chóng đóng tủ lại, sau đó chọn một chiếc quần dài thay vào, đi đến cửa hàng sáu sao Đề Hào.
Khách sạn sáu sao Đề Hào.
Lê Hương bước vào đại sảnh, muốn đi thang máy lên tầng, nhưng lúc này có người quen đến, là Khổng Chân Nhi.
“Lê Hương, cô đến rồi? Nhìn kỹ đi, trong này là khách sạn sáu sao Đề Hào, nếu không phải hôm nay sinh nhật Tiểu Điệp gọi cô đến thì đứa nhà quê cô cả đời này không thể đến một nơi cao cấp như này!”
Khổng Chân Nhi kiêu ngạo cười nói.
Lê Hương nhắn thang máy, giả vờ thở dài: “Chó giữ nhà này là của nhà ai vậy, cũng không xích lại, cứ để nó ra ngoài cắn người.”
Vẻ mặt Khổng Chân Nhi thay đổi: “Cô!”
Ngay sau đó Khổng Chân Nhi nhìn chiếc váy ren trắng mà Lê Hương mặc, cô ngạc nhiên, nhanh chóng nói: “Lê Hương, chiếc váy trên người cô lấy ở đâu vậy, đây là thương hiệu MOO cao cấp trên thế giới, chiếc váy mà cô mặc là trang phục trên sàn catwalk của MOO cho Tuần lễ thời trang Milan mùa hè này.
Hai hôm trước tôi còn nhìn thấy trên tạp chí thời trang, sao cô lại mặc?”
Khổng Chân Nhi là fan chân chính của MOO, không riêng gì cô ta, mỗi mùa MOO có mẫu mới, các quý bà, quý cô ở Hải Thành đều chỉ mạnh tay để mua thông qua nhiều đường khác nhau, chỉ cần ai mua được sẽ không e dè mà khoe khoang một phen.