"Ra rồi".

Chu Gia Trí nói với hai người kia.

Trong một đám học sinh đang tò mò nhìn bọn họ, thì thân ảnh Lạc Vũ cúi đầu đi đường, không có cảm giác tồn tại lại đặc biệt nổi bật.

Khi ba người nhìn thấy Lạc Vũ, họ liền lập tức đi tới.

"Đại hiệp, cuối cùng anh cũng ra rồi, bọn em đợi thật vất vả a..." Quan trọng chính là, Chu Gia Hào chịu không nổi cảnh bị vây xem như một con khỉ, dù sao bộ dạng hiện tại của bọn họ cũng không được tốt lắm.

"À, thì ra là mấy người, có chuyện gì sao?" Lạc Vũ ngẩng đầu, lạnh nhạt hỏi.

"Ha ha, đi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm, vừa ăn vừa nói".

Chu Gia Hào tính quàng tay qua vai Lạc Vũ.

"Rầm...!rầm..."

"Aaaaaa...."

Khi tiếng heo bị cắt tiết vang lên, thì ngay lập tức, những ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía này.

"Á á...!đau quá, eo của ta a..." Chu Gia Hào nằm trên mặt đất tru lên nói.

Lạc Vũ sửng sốt, nhanh chóng chạy tới nâng hắn lên: "Thực xin lỗi, tôi chỉ phản xạ theo bản năng".

Lúc tay Chu Gia Hào sắp chạm vào bả vai Lạc Vũ, thân thể cậu theo bản năng nắm lấy tay Chu Gia Hào rồi quật ngã hắn qua vai.

Cũng may giữa chừng cậu khống chế được lực của mình, không thì thân hình mập mạp của Chu Gia Hào không thể đứng dậy được.

"Ui da, khổ thân cái eo của ta....".

Vẻ mặt Chu Gia Hào đau khổ đỡ lấy eo.

"Đều do mày tự tìm, được rồi, trước tiên rời khỏi đây đã, có chuyện gì thì chút nữa nói sau".

Tôn Minh Hạo thấy học sinh tụ tập quanh đây ngày càng nhiều, nói với Lạc Vũ: "Giữa trưa chúng tôi mời cậu ăn cơm".

Lạc Vũ nhớ lại, hình như buổi trưa ba Lạc và mẹ Lạc có chuyện cần ra ngoài nên mẹ Lạc đưa tiền, kêu cậu ăn ở ngoài một bữa.

Vốn dĩ Lạc Vũ muốn về nhà tự nấu ăn, dù sao thì trước đó hệ thống từng thưởng cho cậu kỹ năng nấu ăn sơ cấp, cậu còn chưa thử qua tay nghề của mình đâu.

Hiện tại đã có người mời đi ăn, cớ sao mà không đi.

Bốn người đi hai chiếc taxi, Lạc Vũ yên tĩnh ngồi ở ghế sau, kế bên cậu là Tôn Minh Hạo.

[Là một phú nhị đại, không phải khi ra đường đều đi siêu xe hay sao? Cái taxi rách nát này làm sao mà xứng với thân phận cao quý của ký chủ được?] - Hệ thống tỏ vẻ ghét bỏ.

Lạc Vũ lười để ý đến nó.

Hiện tại đang trong thời gian điều tra phòng chống tham nhũng, nào có ai não tàn đến mức lại mua siêu xe cho con mình lái đi học? Nếu làm như vậy, thì chẳng khác nào đang chiêu cáo với thiên hạ bản thân quan chức đó có vấn đề hay sao?

Ba người cùng với Lạc Vũ đến ăn ở nhà hàng cao cấp của Ý.

"Nhà hàng này vừa mới khai trương không lâu, lúc trước bọn tôi muốn tới, nhưng tiếc là không có thời gian.

Hôm nay vừa vặn, chờ một lát nữa, cậu có thể được nếm thử hương vị ở đây thế nào".

Chu Gia Trí cười với Lạc Vũ.

Lạc Vũ liếc nhìn nụ cười đầy thâm ý của Chu Gia Trí, không nói gì.

Đây là một nhà hàng kiểu Ý điển hình, trang hoàng cách điệu thoải mái, dễ chịu, hoàn cảnh tương đối tốt, ở đây còn cung cấp chỗ ngồi ngoài trời dành cho những vị khách thích lãng mạn.

"Đi thôi".

Tôn Minh Hạo dẫn đầu đi vào nhà hàng.

"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách đi mấy người vậy ạ?" Nữ nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi.

"Bốn người" Tôn Minh Hạo nói.

"Vâng, xin mời quý khách qua bên này".

Người phục vụ dẫn bốn người đến vị trí gần cửa sổ, phía sau, một nam phục vụ trẻ tuổi người ngoại quốc đi tới chỗ bọn họ đưa thực đơn.

"Cậu muốn ăn món gì?" Tôn Minh Hạo lấy thực đơn đưa cho Lạc Vũ.

Lạc Vũ từ trước đến nay không phải là người khách sáo, cậu trực tiếp nhận thực đơn, mở ra, sau đó nói lưu loát một tràng tiếng Ý với người phục vụ ngoại quốc đang há hốc mồm: "Một phần bò bít tết, súp gà nấm rừng, tráng miệng là bánh phô mai Ý, cứ như vậy đi, cảm ơn".

Sau khi nghe xong, người phục vụ ngoại quốc khẽ sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

Hắn không ngờ Lạc Vũ lại có thể nói được tiếng Ý, hơn nữa cậu còn phát âm rất giống người bản xứ ở Ý.

Nếu bỏ qua mái tóc đen, da vàng của Lạc Vũ, thì chỉ cần nghe cậu nói thôi cũng lầm tưởng cậu là người Ý.

Gọi món xong, Lạc Vũ đưa thực đơn cho Chu Gia Hào ngồi cạnh cậu.

Nguyên bản, Chu Gia Hào khi nghe Lạc Vũ nói một tràng tiếng Ý hắn không hiểu thì sửng sờ một phen, đến khi thực đơn ở trong tay thì mới giật mình phản ứng lại, hắn vội vàng mở ra, nhưng vừa thấy, hắn trợn tròn mắt lên.

Tất cả món ăn trong đây đều là tiếng Ý, hắn ngay cả tiếng Anh còn chưa hiểu huống chi nói tiếng Ý.

Nhìn thực đơn, Chu Gia Hào dứt khoát đưa qua cho Chu Gia Trí: "Gia Trí, anh gọi món trước đi".

Khi Chu Gia Trí nhận thực đơn, trong lúc nhất thời cũng vô ngữ.

Tôn Minh Hạo thấy hai bọn họ nhìn thực đơn đến phát ngốc, chậm chạp không gọi món liền mất kiên nhẫn, hắn trực tiếp lấy thực đơn trong tay Chu Gia Trí: "Hai tụi mày có chọn món không cũng chọn tới chọn lui, thích món gì thì gọi món đó không phải được rồi sao..." Nhìn thực đơn, Tôn Minh Hạo trực tiếp đứng hình, mãi một lúc sau, hắn chỉ vào Lạc Vũ, nói với người phục vụ: "Cho tôi một phần giống cậu ta".

"Tôi cũng vậy".

Chu Gia Hào nói.

Trên mặt Chu Gia Trí có chút xấu hổ, cười nói với người phục vụ: "Vậy lấy bốn phần giống nhau".

"Vâng, xin quý khách đợi một lát".

Nói xong, người phục vụ liền rời đi.

Nhưng trước khi đi, hắn cố ý liếc nhìn Lạc Vũ một cái.

Sau khi rời khỏi, người phục vụ mới phát hiện mình đã lấy sai thực đơn.

Để bày tỏ xin lỗi, hắn đưa lên bốn phần khai vị cho bốn người.

Chính vì vậy, ba người Tôn Minh Hạo mới biết được, nguyên lai là lấy sai thực đơn.

Chẳng trách trong thực đơn không có một cái hình nào, mà chỉ có một đống tiếng Ý.

"Lạc Vũ, cậu biết tiếng Ý?" Tôn Minh Hạo tò mò hỏi.

"Biết một chút, gần đây tôi có xem phim điện ảnh với phim phóng sự của Ý".

Với điểm trí lực hơn 70, Lạc Vũ chỉ cần xem mấy bộ phim điện ảnh cùng phim phóng sự thì đã học xong tiếng Ý.

Hơn nữa, cậu nói tiếng Ý còn tốt hơn người Ý nhiều.

Nghe Lạc Vũ nói như vậy, cả ba đều cảm thấy như bị đả kích.

Chỉ xem phim điện ảnh với phim phóng sự mà đã biết tiếng Ý? Cái này thật đả kích người mà!!!

Tôn Minh Hạo nói sang chuyện khác: "Ừm, Lạc Vũ, tối qua cảm ơn cậu".

"Không cần cảm ơn, là do bọn họ cản đường mà thôi".

Ngụ ý là cậu không có ý định cứu họ.

"....."

Có thể bình thường mà nói chuyện phiếm được không, Tôn Minh Hạo giật giật khóe miệng.

Sao trước đây hắn lại không phát hiện tên này thẳng tính như vậy? Bất quá tính cách này, hắn thích.

Tôn Minh Hạo cười nói: "Mặc kệ thế nào, việc cậu cứu ba người bọn tôi là thật.

Từ nay về sau, cậu chính là bằng hữu của Tôn Minh Hạo này, có chuyện gì thì cứ việc đến tìm tôi".

"Đúng, đúng, đại hiệp..., à không, Lạc Vũ, tui còn chưa tự giới thiệu, tui là bằng hữu của Hạo ca, tên Chu Gia Hào, hiện đang học lớp 12 trường Bồi Dưỡng Nhân Tài".

Chu Gia Hào nhiệt tình nói.

"Tôi tên Chu Gia Trí, anh họ của Gia Hào, cũng đang học lớp 12 trường trung học Bồi Dưỡng Nhân Tài".

Chu Gia Trí cười mỉm nói.

"Lạc Vũ, ban bảy cao tam trung học Sùng Dương".

Lạc Vũ nói ngắn gọn.

Tính cách của cậu từ nhỏ đến giờ tương đối quạnh quẽ, ngay cả khi đối mặt với những người thân thiết nhất cậu còn không nói nhiều, huống chi ba người xa lạ trước mặt này.

Cho dù cậu với Tôn Minh Hạo là bạn cùng lớp, nhưng đối với Lạc Vũ mà nói thì vẫn thuộc phạm vi người lạ.

..........!

Đợi được một lúc, các món bọn họ yêu cầu cuối cùng cũng được đưa lên, bò bít tết kết hợp với súp gà nấm rừng quả thực là tuyệt phối.

Khi nếm thử, Lạc Vũ cảm thấy mấy món này hơi kém một chút, nhưng cũng không tồi.

Kể từ khi có kỹ năng nấu ăn sơ cấp, đầu lưỡi của Lạc Vũ càng ngày càng kén chọn.

Muốn làm một đầu bếp giỏi, không những phải nấu được mà còn phải nếm được.

Ba đại thiếu gia dường như thường ngày rất ít khi ăn cơm Tây, nên khi dùng nĩa có chút không quen.

Trái ngược với bọn họ, Lạc Vũ tựa hồ rất quen thuộc với việc này.

Hơn nữa, khi ăn, mỗi một động tác, biểu cảm của cậu vô hình toát lên vẻ tao nhã.

Cho dù Lạc Vũ chỉ ăn mặc giản dị, tóc mái che khuất nửa khuôn mặt, nhưng vẫn không thể giấu được quý khí* của cậu.

*Quý khí: khí chất cao quý.

Khí chất một người làm sao có thể biến hóa nhanh như vậy? Ba người Tôn Minh Hạo nhìn Lạc Vũ đến sững sờ.

Thấy cậu ăn uống tao nhã như vậy, động tác của bọn họ bất giác chậm lại, trở nên có chút cẩn trọng, tuy không đạt đến trình độ như Lạc Vũ, nhưng ít nhất cũng không thể lỗ mãng được.

Sau bữa trưa, Lạc Vũ một mình rời đi, còn ba người Tôn Minh Hạo thì ghé vào một quán ăn khác.

"Vẫn là nơi này thoải mái, muốn ăn thế nào thì ăn, không cần phải câu nệ như vậy".

Lúc nãy trong nhà hàng, Chu Gia Hào còn ăn chưa no, cho nên khi vừa tới quán ăn, hắn liền liên tục gọi món.

Đến khi thức ăn được đưa lên, Chu Gia Hào bắt đầu càn quét.

"Ăn ăn ăn, mày cũng chỉ biết ăn".

Tôn Minh Hạo trừng hắn một cái.

"Hạo ca, một lần hôm nay là quá đủ rồi, về sau dù có đánh chết, em cũng không bao giờ ăn ở tiệm cơm Tây nữa, căn bản ăn ở đó không đủ no a, hơn nữa thật khó chịu khi mà ăn còn phải câu nệ hình thức này kia.

Nhất là thời điểm gọi món, lúc đó xấu hổ chết mất".

Chu Gia Hào hồi tưởng lại.

"Mặc dù quá trình này có hơi khác với cái chúng ta tưởng tượng, nhưng cuối cùng cũng đạt được mục đích, Lạc Vũ người này quả nhiên không hề đơn giản".

Nếu là người bình thường thì khi đến những nhà hàng sang trọng như vậy, nhất định sẽ rất tò mò, thậm chí có chút không thích ứng được.

Nhưng mà Lạc Vũ dường như đã quá quen thuộc với tình huống này.

Thậm chí trước lúc rời đi, Chu Gia Trí còn thấy Lạc Vũ đang hàn huyên vài câu với người phục vụ, tuy rằng không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng tuyệt đối tiếng Ý của Lạc Vũ chắc chắn không hề đơn giản như những gì cậu ta nói..

"Đơn giản thì sao, mà không đơn giản thì thế nào, chỉ cần đáng giá để kết giao bằng hữu là được, quản cậu ta nhiều như vậy làm gì".

Tôn Minh Hạo là người nói một là một, nói hai là hai, tính tình đặc biệt bá đạo.

Với tính tình như vậy, rất ít người có thể được hắn nhận làm bằng hữu.

Bữa cơm buổi trưa chỉ là một phép thử.

Có thể dẫn bạn học đi ăn ở nhà hàng châu Âu sang trọng như vậy, chứng tỏ ba người bọn họ có gia thế không hề đơn giản.

Nếu Lạc Vũ thực sự có mục đích riêng thì nhất định sẽ đi theo nịnh bợ bọn họ.

Kết quả thực rõ ràng, cậu không có, thậm chí thái độ của Lạc Vũ với bọn họ có chút lãnh đạm.

Nếu là lúc khác, bọn họ còn nghĩ cậu ta đang lạt mềm buộc chặt, nhưng thời điểm thấy Lạc Vũ khi ăn bộc bộ khí chất tao nhã, ba người bọn họ cảm thấy thực xấu hổ a! Qua chuyện này, ba người liền xua tan mọi ngờ vực với Lạc Vũ.

Phải biết rằng, người có khí chất cao quý, không là người trong gia tộc cổ xưa thì cũng là người hoàng tộc, chứ người bình thường tuyệt đối không bao giờ tôi luyện ra được loại khí chất này.

Ba người đã cho người đi điều tra gia thế của Lạc Vũ, và thu được kết quả, Lạc Vũ chỉ là con của một gia đình bình thường, tổ tiên của cậu ta chỉ là những nông dân bình thường.

Nhưng mà Lạc Vũ lại văn võ song toàn, đặc biệt trong kỳ thi lần này, cậu cư nhiên đạt hạng nhất toàn thành phố.

Xem ra từ trước đến giờ cậu vẫn luôn giấu năng lực của mình.

Nói Lạc Vũ không có cao nhân đứng sau, dù có đánh chết bọn họ cũng không tin.

Nếu đã biết cậu không có liên quan gì với đám ngày hôm qua, cũng không có mục đích riêng tiếp cận bọn họ thì tính cách của Lạc Vũ khá hợp với khẩu vị của bọn họ, điểm quan trọng nhất là Lạc Vũ có thực lực.

Nếu muốn tiếp cận với giới của bọn họ mà không có năng lực thì tuyệt đối chỉ là chuyện si tâm mộng tưởng.

Kỳ thật không thể trách bọn họ đa nghi, mà thực sự là có quá nhiều người mang mục đích riêng tiếp cận bọn họ.

Cho nên, nếu Lạc Vũ chỉ là người bình thường, không có bất kỳ năng lực nào, thì bọn họ cũng chỉ cho cậu một số lợi ích nhất định, tuyệt đối sẽ không bởi vì tối qua cậu cứu bọn họ mà cùng cậu thành bằng hữu..