Ngay cả khi đang mặc quần áo bệnh nhân, một tay thì bị băng bó và chỉ có thể dùng một tay, Lạc Vũ vẫn như cũ có thể nấu cháo một cách tiêu sái tự nhiên.

Khi nhìn thấy Lạc Vũ làm ra món cháo có đầy đủ cả sắc lẫn vị, đầu bếp nhà hàng nhỏ thiếu chút nữa quỳ xuống bái sư.

Sau khi biết gia đình Lạc Vũ cũng mở quán ăn, cha mẹ đều làm đầu bếp thì liền hiểu rõ.

Nghề đầu bếp cũng có truyền thừa, có một số đầu bếp chỉ truyền trù nghệ của mình cho đời sau hoặc đồ đệ của mình, chính vì vậy đầu bếp nhà hàng nhỏ cũng không cưỡng cầu.

Ngồi đối diện hai vị lão nhân, nhìn bọn họ ăn đến vui vẻ, Lạc Vũ cũng cảm thấy mãn nguyện.

"Ngon quá, ngon quá, đây mà món cháo ngon nhất mà ta từng ăn".

Trong khoảng thời gian này, lão gia tử chưa từng ăn qua một bữa nào mà vui sướng như vậy.

Ông vừa ăn vừa cảm thán: "Lạc tiểu tử, về sau nếu không được ăn đồ ăn cháu làm thì ông già này biết sống sao đây trời, đúng rồi, hay là cháu đi theo bọn ta đi?"

"Bạn già, ông nói cái gì đâu không, Tiểu Vũ cháu đừng để ý tới lão.

Nhà chúng ta ở kinh đô, cách nơi này rất xa".

Đối với Lạc Vũ, bà lão có thái độ rất thân thiết, bà nhìn Lạc Vũ cười nói: "Nhìn cháu, tựa như bà thấy được đứa cháu ngoại kia vậy, năm nay nó cũng vừa mới thi đại học xong, tháng sau sẽ đến thủ đô học đại học".

"Thủ đô sao?" Lạc Vũ cũng hơi hơi mỉm cười: "Tháng sau cháu cũng đi thủ đô học đại học".

"Thật sao? Cháu học trường đại học nào?" Bà lão kinh hỉ hỏi.

"Kinh Đại".

"Kinh Đại? Thật tốt quá, cháu ngoại bà cũng học ở Kinh Đại, không nghĩ tới thành tích của cháu lại tốt như vậy.

Khi đến Kinh Đại, cháu có thể đến chỗ bà chơi, lúc đó bà giới thiệu cháu ngoại trai cho cháu nhận thức".

Bà lão nắm tay Lạc Vũ, nhìn Lạc Vũ thế nào cũng cảm thấy vừa lòng.

Đứa nhỏ này chẳng những có ngoại hình đẹp, nấu ăn ngon mà thành tích học tập cũng tốt như vậy, đây quả thật chính là hình hình tượng con ngoan ba tốt trong lòng mỗi phụ huynh mà.

Lão gia tử gật đầu nói: "Đúng vậy, nhất định phải liên hệ với chúng ta, nếu có vấn đề gì thì có thể gọi điện thoại cho ta.

Đương nhiên, nếu cháu không muốn ở trong trường, ta rất hoan nghênh cháu đến ở cùng.

Ăn ở đều miễn phí, khi nào có thời gian rảnh thì chỉ cần nấu cho lão già này một hai bữa là được".

Bà lão bất đắc dĩ liếc nhìn lão gia tử một cái, lão già này, vì miếng ăn, thể diện đều vứt hết đi rồi.

"Vâng, khi nào đến thủ đô, cháu nhất định sẽ đến thăm hai người".

Lạc Vũ không đáp ứng chuyện đến nhà bọn họ dừng chân, dù sao thì cũng vừa mới nhận thức, quan hệ cũng không thân đến nỗi vừa mới gặp mặt đã đáp ứng chuyện ở chung.

Với lại, cậu cũng đã đồng ý với Mặc Hàn, trong khoảng thời gian học đại học, cậu sẽ sống tại nhà của Mặc Hàn để cậu thuận tiện nấu ăn cho anh.

"Thời gian không sai biệt lắm, cháu cũng nên trở lại bệnh viện rồi".

Cùng hai vị lão nhân hàn huyên trong chốc lát, Lạc Vũ nhìn thời gian, đã gần 12 giờ trưa.

"Lạc tiểu tử, nhớ nha, khi nào đến thủ đô, nhất định phải qua thăm bọn ta đó".

Lão gia tử hô to.

"Vâng, cháu biết rồi".

Lạc Vũ gật đầu cười, sau đó mang theo phần cháo đã đóng gói sẵn rời khỏi nhà hàng nhỏ.

Dùng phòng bếp cùng nguyên liệu nấu ăn của người ta, đương nhiên phải trả tiền cho họ, chờ đến khi hai vị lão nhân chuẩn bị thanh toán tiền rời đi thì nhà hàng thông báo Lạc Vũ đã trả tiền rồi.

Bà lão bất đắc dĩ nói: "Tiểu Vũ quá khách khí rồi, rõ ràng chúng ta lôi kéo đứa nhỏ này đến hỗ trợ làm cơm, kết quả lại để người ta trả tiền cơm cho hai lão nhân này, quả thực ngại ngùng quá đi mất".

"Ngại ngùng gì chứ, khi nào đứa nhỏ đó đến thủ đô, ông già này sẽ che chở hắn".

Lão gia tử sảng khoái nói.

"Tôi thấy ông chỉ nghĩ đến ăn thì có".

Sống với nhau nhiều năm như vậy, có thể nói bà lão là người hiểu rõ lão gia tử nhất.

Lão gia tử không phục nói: "Là do Lạc tiểu tử làm đồ ăn hợp khẩu vị của tôi quá thôi.

Hơn nữa, trước kia không có điều kiện ăn ngon, hiện tại sinh hoạt đã tốt hơn, lão nhân ta vì cái gì không được bắt bẻ chút chứ?"

"Đúng, đúng, đúng, hiện tại ông đã là đại lão gia, muốn ăn cái gì cũng được!" Càng về già, tính tình lão gia tử càng ngày càng giống trẻ con, bà lão có đôi khi cảm thấy mình như đang dỗ dành đứa nhỏ vậy.

Mang theo cháo đã được đóng gói, Lạc Vũ cất bước trở về bệnh viện, tươi cười trên mặt vẫn không gián đoạn.

Hệ thống tò mò hỏi - [...Ký chủ, tui thấy cậu thật vui vẻ a! Vì cái gì nị?...]

Lạc Vũ nhìn một gốc cây ven đường, hơi hơi mỉm cười: "Nếu ông bà nội tôi còn tại thế, khi ăn cháo tôi nấu, khẳng định bọn họ sẽ ăn đến vui sướng giống như hai vị lão nhân kia vậy".

[Ký chủ...] - Không biết vì cái gì, rõ ràng ký chủ đang mỉm cười, thế nhưng hệ thống lại cảm giác được cậu đang thương tâm.

Bên kia.

Khi Lạc Vũ vừa đi vào WC, Mặc Hàn liền nhận được một cuộc gọi, bởi vì tín hiệu không tốt nên anh phải đi xa một chút để nghe.

Còn vệ sĩ thì vốn dĩ đang canh giữ trước cửa WC, nhưng khi nhìn thấy một đứa trẻ bị té ở chỗ rẽ, xuất phát từ lòng hảo tâm, hắn đi qua đỡ đứa nhỏ dậy, kết quả đứa trẻ vẫn cứ khóc, chờ đến khi ba mẹ đứa trẻ tới đón, hắn liền giao nó cho bọn họ, sau đó hắn mới quay về tiếp tục công việc canh giữ trước cửa WC.

Đợi hơn mười phút còn không thấy Lạc Vũ đi ra, vệ sĩ mới ý thức được có gì đó không đúng.

Hắn lập tức chạy vào WC kiểm tra, kết quả bên trong không một bóng người, mà Lạc Vũ thì không biết tung tích.

Đúng lúc này, Mặc Hàn đã trở lại, khi biết Lạc Vũ mất tích, Mặc Hàn lập tức cho người đi tìm, sau đó anh đi kiểm tra toàn bộ camera giám sát trong bệnh viện.

Cũng không biết có phải do Lạc Vũ quá nhạy cảm với camera giám sát hay không, mà khi đi dạo, cậu theo bản năng trốn tránh camera.

Cuối cùng, cái camera ở cổng bệnh viện vốn dĩ có thể quay chụp được thân ảnh Lạc Vũ, nhưng trùng hợp thay, cái camera này đã bị hỏng trước đó vài ngày.

Kết quả là không thu hoạch được gì.

Điều Mặc Hàn có thể nghĩ đến đầu tiên chính là Lạc Vũ bị bắt cóc lần nữa, bằng không, cậu tuyệt đối sẽ không vô thanh vô tức* mất tích như vậy.

Lúc này Mặc Hàn quá sốt ruột mà quên mất Lạc Vũ còn có điện thoại di động.

* Vô thanh vô tức: không tiếng động

Ngay khi Mặc Hàn chuẩn bị phái người tiếp tục tìm kiếm thì đột nhiên thấy Lạc Vũ mặc quần áo bệnh nhân, tay cầm một cái túi đang thong thả đi về phía này.

"Mặc..." Lạc Vũ vừa định chào Mặc Hàn thì đột nhiên anh nhanh chóng chạy lại ôm chặt lấy cậu.

Lạc Vũ thậm chí có thể cảm giác được đôi tay ôm lấy mình đang không ngừng run rẩy.

Mặc Hàn tránh tay đang bị thương của Lạc Vũ ra, anh gắt gao ôm lấy cậu: "Em đã đi đâu?"

Cảm giác giọng Mặc Hàn có gì đó không thích hợp, Lạc Vũ ngẩn người, cậu thành thật trả lời: "Vừa rồi tôi đến nhà hàng nhỏ cách vách nấu cháo".

So với Lạc Vũ, Mặc Hàn cao hơn rất nhiều.

Bị một người cùng giới ôm chặt như vậy, Lạc Vũ có chút không quen.

Nguyên bản, Mặc Hàn còn vì Lạc Vũ mất tích mà lo lắng không thôi, nhưng sau khi nghe cậu giải thích, anh lập tức buông Lạc Vũ ra.

"Em đi nấu cháo? Tay đang bị thương, vậy mà còn đi nấu cháo? Em không cần cánh tay này nữa đúng không?" Mặc Hàn phản ứng quá mức kịch liệt khiến Lạc Vũ trở tay không kịp, thời điểm Lạc Vũ còn chưa phản ứng lại, Mặc Hàn nói với người đi theo phía sau: "Đi, lập tức đưa bác sĩ tới đây".

Bác sĩ rất nhanh đã tới nơi.

Lạc Vũ ngồi trên giường, bác sĩ cẩn thận kiểm tra vết thương cho cậu.

Mặc Hàn ngồi đối diện Lạc Vũ, từ lúc Lạc Vũ trở về, Mặc Hàn vẫn luôn làm mặt lạnh như vậy.

Mặc dù Lạc Vũ biết Mặc Hàn đang tức giận, nhưng cũng không biết vì sao anh lại tức giận.

"Hả?" Đang kiểm tra vết thương cho Lạc Vũ, bác sĩ đột nhiên thốt lên một tiếng.

Trái tim Mặc Hàn không khỏi nhảy dựng lên, anh lập tức hỏi: "Bác sĩ, miệng vết thương bị nứt ra rồi?"

"Không phải, vết thương không có vấn đề gì.

Yên tâm, là chuyện tốt".

Bác sĩ giải thích: "Hôm qua vừa mới làm phẫu thuật xong, không nghĩ tới hôm nay miệng vết thương đã khép lại.

Năng lực tự hồi phục này thực sự quá mạnh, tôi kiến nghị nên làm thêm một lần kiểm tra kỹ càng để nhìn thử mức độ hồi phục của vết thương thế nào".

Bác sĩ cảm thán, đối với năng lực khôi phục cường đại của Lạc Vũ, ông cảm thấy rất có hứng thú.

Chẳng qua, người nhìn ra ý đồ của bác sĩ không chỉ Lạc Vũ mà còn có Mặc Hàn, anh trực tiếp cự tuyệt.

"Không cần, nếu vết thương đã khôi phục nhanh như vậy thì cũng không tất yếu phải lưu lại bệnh viện quan sát, một lát nữa tôi sẽ làm thủ tục xuất viện".

"Nhưng mà..." Bác sĩ còn muốn nói gì đó, kết quả Mặc Hàn chỉ liếc mắt một cái, bác sĩ sợ tới mức nuốt hết lời nói vào trong bụng, sau đó bị một câu Thỉnh đuổi ra khỏi phòng bệnh.

"Tôi thật sự xin lỗi, chủ tịch".

Sau khi biết Lạc Vũ đã được tìm thấy, vệ sĩ tự động đi đến thừa nhận sai lầm.

Mặc Hàn cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái: "Trở về, đừng tới nữa".

Đây là ý muốn khai trừ hắn, vệ sĩ cũng biết mình đã phạm phải sai lầm cấp thấp, hơn nữa đối với nghề vệ sĩ, sai lầm này còn là điều tối kỵ nhất.

Cho nên hắn cũng không tranh luận, mà trực tiếp rời đi.

"Thật ra, tôi...." Nguyên bản Lạc Vũ muốn thay vệ sĩ kia giải thích vài câu, dù sao thì người ta mất công việc cũng do cậu mà ra.

Chẳng qua lúc này nhìn Mặc Hàn giống như không có tâm tình nghe cậu giải thích cho lắm.

Mặc Hàn gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Vũ, ánh mắt thâm thúy khiến người khác khó có thể nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.

Lạc Vũ cứ như vậy cùng Mặc Hàn lẳng lặng nhìn nhau vài phút, một lúc sau Mặc Hàn mới lên tiếng.

"Không có lần sau".

Lạc Vũ cũng biết mình không nên rời đi mà không nói một câu nào.

Biết mình đã làm Mặc Hàn lo lăng, cậu cảm thấy rất có lỗi nên lập tức trả lời: "Tôi đã biết, lần sau trước khi đi đâu tôi nhất định sẽ nói một tiếng.

Bất quá, tôi có mang điện thoại theo, nếu tìm không thấy tôi, không phải có thể gọi điện thoại sao?"

Tay Mặc Hàn cứng đờ, vừa rồi hắn quá lo lắng nên quên mất Lạc Vũ có mang theo điện thoại bên người, đương nhiên Mặc Hàn sẽ không thừa nhận bản thân đã phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.

"Mặc Hàn, đây không phải tính cách của anh, vì cái gì?" Tuy ở chung cũng không lâu, nhưng đối với Mặc Hàn, Lạc Vũ vẫn có một số hiểu biết nhất định.

So với Tôn Minh Hạo, tính cách Mặc Hàn lạnh lùng bá đạo hơn nhiều, đồng thời, so với người bình thường, anh cũng cẩn trọng hơn rất nhiều.

Thế nhưng hôm nay anh cư nhiên lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, Lạc Vũ có chút khó hiểu.

Thời điểm nghe thấy Lạc Vũ hỏi vấn đề này, hệ thống quả thật có một loại xúc động muốn đâm vào tường.

Rõ ràng ký chủ nhà nó thông minh như thế, nhưng khi đối mặt với loại vấn đề này sao lại trở nên trì độn như vậy?

Đối mặt với vấn đề của Lạc Vũ, Mặc Hàn đột nhiên đứng lên, anh đến bên giường Lạc Vũ, sau đó nửa ngồi xổm cùng Lạc Vũ mặt đối mặt.

Hai khuôn mặt chỉ cách nhau năm centimet, Lạc Vũ thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở Mặc Hàn trên mặt mình, hơn nữa càng lúc càng gần.

Một làn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, vén bức màn màu trắng lên, mà trên bức màn màu trắng có hai cái bóng giao triền bên nhau.

"Lạc Vũ, tôi thích em"..