Đáng tiếc, một màn vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Chu Văn Trùng, vì vậy mặc kệ hắn có buồn ngủ đến mấy, hay hắn đã đeo bịt mắt thì cũng ngủ không được.

Hai tiếng sau, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi.

Lúc xuống máy bay, đã có xe chờ sẵn trước cửa sân bay.

Ngồi lên xe, Lạc Vũ nhìn đường phố phồn hoa rồi hỏi: "Đây là đâu?" Cảnh tượng trước lúc lên máy bay quá hỗn loạn, nên cậu không chú ý máy bay muốn đi đâu.

"H thị".

Ngồi ở ghế phụ, Chu Văn Trùng định trả lời thì bị Mặc Hàn giành trước nói.

Chu Văn Trùng thức thời ngậm miệng lại, thực sự không phải ảo giác, Boss đối xử với thiếu niên rất đặc biệt.

Xe dừng ở khách sạn năm sao, giám đốc quản lý khách sạn nhiệt tình ra đón.

"Hoan nghênh các vị tiên sinh, chủ tịch, chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho ngài, ngài có thể vào ở bất cứ lúc nào".

Mặc Hàn nhẹ gật đầu, nói với Lạc Vũ: "Đuổi kịp".

Đánh giá căn phòng, bất kể là bài trí hay trang trí đều rất tốt.

Căn phòng cao cấp như vậy, ở một đêm tốn ít nhất cũng phải vạn tệ, chẳng qua khách sạn này dường như thuộc tập đoàn Mặc thị, nên đương nhiên sẽ không tốn phí dụng nào.

"Cộc cộc..." Tiếng gõ cửa vang lên, Lạc Vũ đi tới mở cửa.

"Lạc thiếu, đây là quần áo của cậu, cậu thử xem có hợp không".

Chu Văn Trùng đưa hai bộ quần áo mới cho Lạc Vũ, Lạc Vũ cầm lấy rồi cảm ơn.

Đóng cửa lại, cậu mặc thử một chút.

Bộ đồ rất vừa người, hơn nữa chất lượng còn tốt hơn khi cậu mua ở Địch Nhạc Tư.

Sáu giờ chiều, Lạc Vũ chủ động chuẩn bị bữa tối cho Mặc Hàn, kết quả Chu Văn Trùng vì muốn cậu có thể nghỉ ngơi nên đã an bài đầu bếp khách sạn làm.

Đã có người làm thay, Lạc Vũ đương nhiên rất vui.

Một bàn lớn chỉ có ba người ngồi ăn, Lạc Vũ là người tương đối quạnh quẽ, ít nói, mà Mặc Hàn càng là người nếu không cần nói thì cũng tận lực không nói.

Dư lại Chu Văn Trùng, hắn có thói quen trầm mặc khi ở chung với đại Boss, nên cũng không nói gì.

Một chầu cơm này, cả ba người đều không nói một câu nào.

Không hổ danh là đầu bếp khách sạn năm sao, tuy làm không ngon bằng Lạc Vũ nhưng hương vị cũng không kém bao nhiêu.

Đối với Lạc Vũ, người chưa bao giờ kén ăn mà nói, sau khi nếm mỹ thực H thị, cậu cũng cảm thấy mỹ mãn.

Khó có cơ hội tới H thị, ăn xong bữa tối, Lạc Vũ muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Nhưng ở nơi trời xa đất lạ này, cậu cũng không biết địa phương nào có thể chơi, đang định cho hệ thống tìm kiếm thì Mặc Hàn đột nhiên xuất hiện ở phía sau.

"Cậu muốn ra ngoài?"

"A, đúng vậy, ra ngoài đi dạo một chút".

Lạc Vũ sờ sờ bụng.

"Cùng đi".

Mặc Hàn lướt qua Lạc Vũ, đi thẳng ra ngoài.

Lạc Vũ chớp mắt, người này muốn ra ngoài với cậu sao?

Hai người yên tĩnh trầm mặc đi cùng nhau, bởi vì không có mục đích, nên Lạc Vũ cứ như vậy mà đi theo Mặc Hàn.

Kết quả, rẽ trái rẽ phải, hai người đi tới khu chợ đêm trên một con phố nhỏ.

Ở nơi này, đồ ăn vặt, quần áo, trang sức, cái gì cũng có, có thể nói phi thường náo nhiệt.

Lạc Vũ và Mặc Hàn cùng nhau đi trên con phố nhỏ, ngoại hình đẹp trai của bọn họ thu hút sự chú ý của nhiều người, mấy cô gái trẻ đều lấy điện thoại chụp lén, Lạc Vũ còn loáng thoáng nghe được Công thụ linh tinh gì đó.

Đột nhiên, Lạc Vũ vô tình nhìn thấy một người đàn ông gầy yếu lén lút thò tay vào túi xách của một cô gái trẻ.

[Đinh....!tuyên bố nhiệm vụ, tinh thần trượng nghĩa là một đức tính quan trọng của một giống cái hoàn mỹ, đối với những bất bình và dơ bẩn, ký chủ....]

Hệ thống còn chưa nói xong, Lạc Vũ nháy mắt biến mất tại chỗ.

Tên trộm vừa mới lấy ví tiền ra liền bị Lạc Vũ một tay bắt lấy: "Không phải đồ của ngươi, đừng tùy tiện lấy".

Cô gái tựa như còn chưa phản ứng lại, đến khi quay đầu nhìn chiếc ví hồng phấn trên tay tên trộm, cô mới phản ứng lại: "Đó là ví tiền của tôi."

Đừng nhìn dáng người gầy yếu của Lạc Vũ mà lầm tưởng cậu yếu ớt, trái lại sức lực cậu không hề nhỏ.

Tên trộm giãy giụa thế nào cũng không thể thoát được, thấy chủ nhân của ví tiền chú ý tới, ngay lập tức gã lấy chân đá Lạc Vũ, đáng tiếc, chân Lạc Vũ nhanh hơn, cậu lấy chân đạp đầu gối tên trộm, tức khắc tên trộm quỳ trên mặt đất.

Lạc Vũ cầm lấy chiếc ví trong tay tên trộm rồi đưa lại cho lại cho chủ nhân củ nó, cô gái nhận ví của mình, vừa định cảm ơn thì ngân quang chợt lóe, một con dao sắc bén chuẩn bị đâm vào bụng Lạc Vũ, cậu buông tên trộm ra, đang định né tránh thì tên trộm Á một tiếng rồi bay ra ngoài, gã đập vào dàn ghế nhựa của một quán ăn vặt, sau đó thống khổ ngã xuống đất.

Mà con dao trong tay tên trộm lại lọt vào tay Mặc Hàn.

"Aaa.....!tụi mày chờ đó...."Tên trộm nằm trên mặt đất kêu thảm vài tiếng, gã chật vật bò dậy, uy hiếp một câu rồi đẩy đám người đang xem náo nhiệt ra, nhanh chóng chạy đi.

"Ba, ba, ba,....."Quần chúng xung quanh vỗ tay.

"Không sao chứ?" Giọng Mặc Hàn có chút quan tâm không dễ phát hiện.

"Không sao, cám ơn anh".

Vừa rồi, dù Mặc Hàn không ra tay hỗ trợ thì cậu cũng có thể tránh thoát khỏi nguy hiểm, nhưng rốt cuộc người ta cũng giúp rồi, nên cậu phải cảm ơn một tiếng.

Nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện Lạc Vũ không có bị thương, Mặc Hàn mới yên tâm.

Cô gái nhanh tiến tới cảm tạ: "Cảm ơn, cảm ơn hai người".

Khi nhìn thấy khuôn mặt soái ca của Lạc Vũ, ánh mắt cô gái bỗng trở nên nóng bỏng, nhìn chằm chằm Lạc Vũ không chớp mắt, cô hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Mặc Hàn, người đang đứng bên cạnh Lạc Vũ.

Nhìn một màn này, áp suất xung quanh Mặc Hàn bỗng hạ xuống, giây tiếp theo, liền kéo tay Lạc Vũ rời đi.

Cô gái vừa thấy mỹ nam trước mặt bị lôi đi, cô hô lớn: "Này, soái ca, số weichat của anh là bao nhiêu?"

Hiển nhiên, biến mất trong biển người, Lạc Vũ căn bản không nghe thấy, mà dù có nghe thì cũng không tính trả lời cô nàng.

Mặc Hàn lôi kéo Lạc Vũ, mà lúc này Lạc Vũ đang nói chuyện phiếm với hệ thống".

[Ai da, ký chủ, chuyện nguy hiểm như vậy, sao cậu có thể không chuẩn bị gì mà xông lên như vậy?]

"Không phải cậu tuyên bố nhiệm vụ sao?" Gần đây không có nhiệm vụ gì làm, nên tương đối nhàm chán.

Giờ nghe hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, Lạc Vũ đương nhiên tích cực rồi.

Hệ thống dậm chân - [Tui đang tuyên bố nhiệm vụ, thế nhưng cậu còn chưa nghe xong mà đã xông lên.

Dù là giống cái giàu tinh thần trượng nghĩa, cậu cũng không thể tự đặt mình vào nguy hiểm.

Mà nhiệm vụ yêu cầu là cậu phải để giống đực bên cạnh xông lên ngăn cản tên trộm, chứ không phải bản thân cậu hành động a!]

Lạc Vũ không thèm để ý: "Ồ, thì ra là thế, vừa rồi Mặc Hàn xông lên hỗ trợ, nhiệm vụ này tính là hoàn thành đi? Hệ thống, nhanh phát thưởng".

Hệ thống phát điên - [Khen thưởng gì đó, không phải trọng điểm a, ký chủ]

Lạc Vũ mặt vô biểu tình: "Đối với tôi mà nói, phần thưởng cuối cùng chính là trọng điểm, quá trình không quan trọng".

[......] - Có một ký chủ thoát tuyến như vậy, tiền đồ sau này thật đáng lo a!

Cuối cùng, Lạc Vũ có được hai điểm thuộc tính, tuy ít điểm nhưng thà có còn hơn không.

Lạc Vũ đem điểm thuộc tính thêm vào trí lực.

Ký chủ: Lạc Vũ

Giới tính: Giống cái

Tuổi: 17 tuổi

Trí lực: 82 điểm (tối đa 100 điểm)

Nhan sắc: 80 điểm (tối đa 100 điểm)

Khí chất: 85 điểm (tối đa 100 điểm)

Thể năng: 80 điểm (tối đa 100 điểm)

Điểm phân phối: 0 điểm

Trung cấp đại rút thăm trúng thưởng: 1 lần

Kỹ năng: Ghi nhớ ( cao cấp), Nấu ăn ( trung cấp), Nhạc kỹ (trung cấp), Thư pháp (sơ cấp)

Bạn lữ:???

Thời điểm tăng trí lực, Lạc Vũ cảm giác đầu óc nhẹ nhàng hơn so với trước đậy.

Mặc Hàn kéo tay Lạc Vũ đi một đoạn xa thì đột ngột dừng lại, Lạc Vũ vốn không quen tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, thấy Mặc Hàn dừng lại, cậu lập tức rút tay mình về.

Mềm mại trong tay biến mất, độ ấm xung quanh nháy mắt giảm xuống, cảm giác mất mát trong lòng Mặc Hàn xẹt qua, nhưng anh chưa kịp ngộ ra thì nó đã biến mất.

Mặc Hàn gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Vũ, ngữ khí lạnh băng nói: "Cậu có biết vừa rồi rất nguy hiểm không?"

"Hắn không phải đối thủ của tôi".

Người khác có lẽ sẽ sợ hãi khí thế bức người của Mặc Hàn, nhưng Lạc Vũ một chút cũng không sợ.

Ở chung hơn một tuần, Lạc Vũ biết đây là tiết tấu Mặc Hàn chuẩn bị nổi bão.

Chẳng qua, cậu không rõ, Mặc Hàn tại sao lại tức giận.

"Vừa rồi nếu không phải tôi kịp thời tới, con dao kia đã đâm vào bụng cậu rồi." Nghe được những lời này của Lạc Vũ, nhiệt độ xung quanh bỗng giảm xuống.

"Tôi có thể né tránh".

Trong mắt Lạc Vũ lóe lên vẻ tự tin.

Mặc Hàn không nói gì, anh thâm trầm nhìn cậu một cái, rồi xoay người rời đi.

Lạc Vũ nhanh chóng đuổi kịp, không rõ vì sao Mặc Hàn lại đột nhiên tức giận.

Nếu không rõ, Lạc Vũ rất khiêm tốn thỉnh giáo hệ thống: "Hệ thống, cậu có biết tại sao Mặc Hàn tức giận không?"

[Luân gia chưa từng nói chuyện yêu đương, sao có thể biết được!!] - Hệ thống ngạo kiều.

Có liên quan gì đến chuyện yêu đương? Lạc Vũ cảm thấy hôm nay Mặc Hàn cùng hệ thống rất không bình thường.

Trên đường trở về khách sạn, phải đi qua một con hẻm nhỏ.

Dọc đường đi, Mặc Hàn không còn nói chuyện với Lạc Vũ, đột nhiên, ở phía sau, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.

"Chính là bọn họ".

Ánh đèn trong hẻm nhỏ sáng ngời, hai người quay người lại, thấy người đi đầu còn không phải là kẻ trộm hồi nãy sao? Phía sau còn dẫn theo mười mấy người cầm gậy sắt xông tới chỗ bọn họ, nháy mắt chặn lại hai đầu.

"Chính tụi mày đánh đàn em của tao?" Một gã đầu trọc mặc áo họa tiết da báo tiến lên lạnh giọng nói.

Mặc Hàn không nói gì, chẳng qua từng trận hàn quang dưới đáy mắt đã nói lên tâm trạng của anh lúc này.

Lạc Vũ nhìn tên trộm đứng sau gã đầu trọc, nhàn nhạt nói: "Ra ngoài xã hội lăn lộn, cũng chỉ chịu chút thiệt thòi.

Còn đi ăn trộm, sớm muộn gì cũng bị bắt lại."

Bị nhiều người vây công như vậy, hai người này còn dám sàm ngôn? Tên trộm châm điếu thuốc cho gã đầu trọc rồi nói: "Đại ca, đừng nhiều lời nữa, mau phế hai đứa nó đi."

Vốn dĩ gã đầu trọc nhìn hai người khí chất bất phàm trước mặt còn có chút băn khoăn, nhưng lời của Lạc Vũ đã hoàn toàn chọc giận gã.

Gạt mọi băn khoăn sang một bên, gã ra lệnh cho đám đàn em phía sau: "Tụi bây, đánh hai đứa nó cho tao."

Lạc Vũ tùy thời chuẩn bị chiến đấu, đáng tiếc, một chút cơ hội Mặc Hàn cũng không để lại cho cậu.

Mặc Hàn nhanh chóng nắm bờ vai Lạc Vũ, sau đó mượn lực đẩy cậu ra khỏi vòng vây.

Mặc Hàn mỗi một lần ra quyền, mỗi một lần đá chân, đều tràn ngập sức bật, một chiêu chế phục một người, động tác nhanh chuẩn tàn nhẫn, tây trang mặc trên người không một chút gây cản trở hành động của anh.

Đây chính là sự chênh lệch giữa hai người, dưới tình huống hai người đều có sức chiến đấu như nhau, thì người khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến như Lạc Vũ so ra kém hơn Mặc Hàn, người có kinh nghiệm thực chiến đầy mình..