Ban đêm, lúc lên mạng, phát hiện bản thân một lần nữa trở thành người nổi tiếng, Lạc Vũ không để ý nhiều.

Chuyện giống như vậy, đợi qua một đoạn thời gian, trên mạng sẽ tự động hạ nhiệt, đến lúc đó cũng không có bao nhiêu người nhớ rõ cậu.

Hoàn thành nhiệm vụ thi đấu, Lạc Vũ được một lần đại rút thăm trúng thưởng, kết quả cậu quay trúng thư pháp sơ cấp, tuy tác dụng không lớn, nhưng ngày thường cũng có thể tự luyện, hơn nữa thư pháp còn giúp tu tâm giữ tính.

So ra, cái này còn hữu dụng hơn sơ cấp nhạc kỹ nhiều.

Ngày hôm sau, lúc sáng sớm, một chiếc BMW phiên bản giới hạn đậu trước cổng tiểu khu, dẫn tới sự chú ý của mọi người.

Vừa mới ăn sáng xong, Lạc Vũ liền nhận được điện thoại của Mặc Hàn.

"Làm sao vậy?" Uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, Tôn Minh Hạo hỏi.

Lạc Vũ buông điện thoại: "Cửu cửu của cậu nói sẽ có người tới đón tôi, hiện tại xe đang đậu trước cổng tiểu khu".

"Hả? Vậy cậu thực sự muốn đi?" Tôn Minh Hạo hỏi lại lần nữa.

"Đương nhiên".

Chỉ là nấu bữa cơm mà thôi, lại không phải đi chịu chết, sợ cái gì.

Lạc Vũ đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài, Tôn Minh Hạo thấy vậy liền gọi lại: "Khoan đã, tôi đi với cậu, với lại trốn ở nhà cậu mấy ngày rồi, giờ mà lại trốn cũng không phải biện pháp".

Tôn Minh Hạo quyết định trở về tự thú.

"Tùy cậu".

Lạc Vũ thâm thúy nhìn hắn.

..............!

Áo Nguyên Hoa Viên là khu biệt cao cấp nhất G thị, những người sống ở đây không phú thì cũng quý.

Mà Áo Nguyên Hoa Viên được chia thành các khu từ trung cấp đến cao cấp, khu biệt thự tầm trung tuy không lớn nhưng được trang hoàng hoa mỹ, giá của mỗi căn đều hơn một ngàn vạn.

Còn khu biệt thự cao cấp, không chỉ có diện tích lớn, mà cách trang hoàng càng tinh xảo đẹp mắt, mỗi căn biệt thự đều chào giá hơn trăm triệu tệ.

Trong một căn biệt thự thuộc khu biệt thự cao cấp, một người đàn ông đeo kính gọng vàng cung kính nói với nam nhân đang đứng đối diện của sổ, thân hình cao lớn đưa lưng về phía hắn: "Đã đón được người, bất quá Tôn thiếu gia cũng đi theo".

"Ừ".

Nam nhân chỉ nhàn nhạt đáp lại.

Di động Chu Văn Trùng vang lên, hắn nhanh chóng bắt máy.

"Được, tốt".

Cúp điện thoại, Chu Văn Trùng nói với đại Boss: "Chủ tịch, bọn họ đã tới rồi, giờ tôi đi xuống đón họ".

Nam nhân không đáp lại, Chu Văn Trùng cũng không để ý, hắn đã quen rồi.

Xe dừng trước cửa biệt thự, Lạc Vũ và Tôn Minh Hạo từ trong xe đi ra, Chu Văn Trùng lập tức tiến lên chào hỏi.

"Hoan nghênh Lạc thiếu, Tôn thiếu gia, chủ tịch đang đợi hai người".

"Ít nói nhảm, đi thôi".

Tôn Minh Hạo trừng mắt nhìn Chu Văn Trùng, dẫn đầu đi vào.

Ngồi trên ghế sô pha cao cấp, Tôn Minh Hạo có chút đứng ngồi không yên, hắn cúi đầu, cả người không còn khí thế kiệt ngạo như vừa mới đối mặt Chu Văn Trùng.

Mà nam nhân ngồi đối diện, từ đầu đến giờ một câu cũng chưa nói, thế nhưng lại tạo thành áp lực cực lớn đối với hắn.

Rốt cuộc, Tôn Minh Hạo cũng chịu không nổi bầu không khí này, mở miệng nói: "Cửu cửu, cháu sai rồi".

"Sai ở đâu?" Giọng Mặc Hàn mơ hồ chứa đầy uy nghiêm.

"Cháu không nên không nghiêm túc huấn luyện, không nên bỏ trốn khi được nghỉ phép, và lúc chạy trốn, lại càng không nên không liên lạc với gia đình mình".

Tôn Minh Hạo ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình.

Mặc Hàn trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt nói: "Bọn họ rất lắng cho ngươi".

"Lo lắng cho tôi?" Tôn Minh Hạo hừ lạnh một tiếng: "Lo lắng cho tôi, sẽ để tôi dọn ra ngoài sống một mình.

Lo lắng cho tôi, mỗi tháng không đến thăm tôi một lần.

Lo lắng cho tôi, từ ngày tôi rời nhà trốn đi, hai người bọn họ không một cuộc gọi đến".

Tôn Minh Hạo càng nói càng kích động: "Ba dồn hết tâm tư cho công việc, còn mẹ thì ngày nào cũng đi công tác.

Trong lòng họ, có khi nào để ý đến tôi không?"

Đối với ba mẹ, Tôn Minh Hạo gần như tuyệt vọng.

Bọn họ chính là cái gai trong lòng hắn, thời điểm không nhắc tới còn tốt, nhưng một khi đã nhắc tới, lại cảm thấy nhoi nhói trong tim.

Một năm trước, khi hắn một mình dọn ra ngoài, bọn họ không có ngăn lại, mỗi tháng không đến thăm nỗi một lần, đã thế còn chưa từng gọi cho hắn lần nào, hắn cảm giác như bọn họ đã quên mất sự tồn tại của mình.

Điều kỳ quái nhất chính là, bọn họ lại nhầm ngày sinh nhật của hắn.

Ở nhà Lạc Vũ mấy ngày nay, nhìn thấy ba mẹ Lạc Vũ quan tâm thế nào với cậu, trong lòng hắn rất hâm mộ.

Nhiều khi hắn nghĩ, gia đình luôn tràn đầy sự ấm áp cùng thân tình mới chính là điều mà hắn mong muốn nhất.

"Ngươi cho rằng, ở trong trường gây rắc rối, ra bên ngoài ẩu đả với người khác, ai là người giải quyết.

Ngươi cho rằng quần áo đang mặc trên người, ai là người mua.

Ngươi cho rằng bảo mẫu không thầy dạy cũng có thể biết được ngươi thích ăn gì, không thích ăn cái gì và ăn gì sẽ bị dị ứng sao?"

Gặp Mặc Hàn vài lần, lần đầu tiên Lạc Vũ thấy anh nói một hơi dài như vậy.

Đối mặt với những câu chất vấn của Cửu cửu, Tôn Minh Hạo nhất thời không biết nên trả lời thế nào, trong lòng quặn đau, yết hầu giống như bị bóp lấy, nói không ra lời.

Mặc Hàn tiếp tục nói: "Ngươi cho rằng, lần trước sinh bệnh, ai là người chăm sóc cho ngươi cả đêm, ai là người cho ngươi uống thuốc, dùng cồn lau mình cho ngươi để hạ nhiệt, sáng sớm còn phải nấu cháo cho ngươi ăn?"

Lần trước Tôn Minh Hạo bị người đả thương, tuy đã được Lạc Vũ cứu nhưng cũng chịu không ít vết thương.

Đêm đó, trong bệnh viện hắn liền sốt cao, hắn vẫn luôn cho rằng chính bác sĩ hộ sĩ là người chăm sóc hắn.

Thời điểm tỉnh lại, nhìn thấy bát cháo, cũng tưởng hộ sĩ nào đó thấy hắn đáng thương nên nấu cháo cho hắn ăn.

"Nhưng ngay cả khi những gì Cửu cửu nói là sự thật thì thế nào, ngày tôi dọn ra ngoài, bon họ không hỏi lấy một câu, cả tháng trời cũng không gọi điện cho tôi, đến nỗi sinh nhật tôi bọn họ còn nhớ nhầm ngày.

Cửu cửu, người nói đi, chẳng lẽ những điều này đều là giả sao?" Tôn Minh Hạo ngửa đầu hét lớn, thế nhưng Lạc Vũ lại phát hiện giọng điệu của hắn không tự tin lắm.

"Tự mình xem đi".

Mặc Hàn rút ra một ít văn kiện, rồi ném trước mặt Tôn Minh Hạo.

Tôn Minh Hạo cầm lấy văn kiện, khi nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Lúc này, trên mặt Tôn Minh Hạo hiện lên vẻ mờ mịt, áy náy, tội lỗi.

Hắn nghẹn ngào run rẩy: "Nhưng bọn họ lại quên mất sinh nhật tôi".

"Trước đó bận một số việc nên quên đưa quà cho ngươi".

Mặc Hàn giải thích: "Hiện tại mọi chuyện đã giải quyết xong, bọn họ đang ở nhà chờ ngươi".

Tôn Minh Hạo lập tức đứng dậy, không nói không rằng chạy ra khỏi biệt thự.

Toàn bộ quá trình, Lạc Vũ không nói một câu.

Chuyện nhà người ta, cậu không tiện bình luận và cũng không nghĩ nhúng tay vào.

"Tôi đói bụng".

Mặc Hàn đột nhiên nói, chẳng qua lại khôi phục bộ dạng lạnh nhạt ít nói như trước.

"Anh muốn ăn gì".

Lạc Vũ nhanh chóng nhập vai.

"Bữa sáng".

Mặc Hàn vẫn lời ít ý nhiều như cũ.

"Ồ".

Đáp án này thật giống như câu Tùy tiện.

Nếu đã nói vậy, thì cậu tùy tiện làm thôi.

Từ trước đến nay, Mặc Hàn không thích nơi đông người, nên trong biệt thự người hầu cũng không nhiều lắm.

Quản gia của ngôi biệt thự này là Chu bá, ông chính là ông nội của Chu Văn Trùng.

Trước kia, Chu bá từng là cấp dưới của Mặc lão gia tử, sau này khi Mặc Hàn được sinh ra, ông là người chăm sóc cho Mặc Hàn, có thể nói, ông là người đã nhìn Mặc Hàn lớn lên, ông đối xử với Mặc Hàn còn tốt hơn cháu trai Chu Văn Trùng, mà Mặc Hàn từ lâu đã luôn kính trọng Chu bá.

Tính theo bối phận, Mặc Hàn nên gọi ông là Chu thúc, nhưng bởi vì từ nhỏ đã quen gọi Chu bá, nên tới bây giờ vẫn không sửa.

Tuy Chu bá đầu đầy tóc bạc, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, đối xử với người khác luôn cười tủm tỉm, ông tạo cho người khác một cảm giác rất thân thiết.

Biết Lạc Vũ chính là đầu bếp được Mặc Hàn mời về, ông cười nói với Lạc Vũ về những thứ Mặc Hàn kiêng kỵ.

"Thiếu gia không thích hương vị của tỏi, hành, rau thơm và rau cần tây, đúng rồi cà rốt cũng không ăn.

Lúc nấu thức ăn, đùng cho giấm vào, thiếu gia không ăn đồ ăn có chứa vị chua.

Về trái cây, thiếu gia chỉ ăn táo, còn lại đều không ăn.

Nước ngọt và sữa, thiếu gia sẽ không đụng vào, cậu ấy chỉ uống trà và nước sôi để nguội.

Mấy vật dụng để ăn như chén, đĩa, nĩa phải trải qua ba lần tiêu độc cực nóng.

Khi bưng đồ ăn lên, nhất định phải dùng bao tay kháng khuẩn, bởi vì thiếu gia có tính khiết phích....." Chu bá nói một tràng dài, hơn 10 phút sau mới ngừng lại: "Được rồi, đại khái là như vậy, cậu Lạc có cần tôi giúp đỡ không".

"Không cần".

Lạc Vũ sau khi nghe xong liền bắt đầu làm.

Chu bá nhìn Lạc Vũ rồi rời khỏi phòng bếp, trước khi đi còn thấp giọng lầu bầu: "Thật đúng là hiếm thấy, thiếu gia cư nhiên lại mời một thiếu niên về làm đầu bếp, bất quá thiếu niên này lớn lên có phải quá đẹp rồi không?"

[Thật quá đáng, là một giống đực, cư nhiên còn bắt bẻ hơn cả giống cái.

Ký chủ, cậu không cần phải làm như vậy, chỉ cần cậu muốn, tui có thể đem quyền sở hữu quán ăn chuyển giao lại cho cậu, tui bảo đảm không một người nào có thể phát hiện được]

Lạc Vũ cắt dưa chuột: "Điều kiện".

Hệ thống sẽ có lòng tốt như vậy sao?

[Không cần 9999, cũng không cần 999, chỉ cần 99 điểm thuộc tính.

Hiện tại đang trong thời gian ưu đãi, nếu bỏ qua sẽ không còn ưu đãi như vậy nữa đâu.

Ký chủ, đừng chần chờ nữa, hãy mua nhanh đi! ~~] - Hệ thống mắt lấp lánh bán manh.

"Không có điểm thuộc tính".

Lạc Vũ trả lời rất trực tiếp.

Hệ thống bắt đầu dụ dỗ - [Không thành vấn đề, sau khi bổn hệ thống thăng cấp thì càng trở nên nhân tính hóa.

Nếu ký chủ có yêu cầu, hoàn toàn có thể ứng trước điểm thuộc tính.

Dưới 100 điểm thuộc tính, Luân gia chỉ thu 50% lợi tức thôi nha! Thế nào, có phải rất ưu đãi hay không? Ký chủ muốn không, nếu muốn thì nhanh chóng hành động đi!]

"......"

Khi nào hệ thống bắt đầu cho vay nặng lãi vậy? Hơn nữa, cái quãng cáo đó không phải đã quá lỗi thời rồi sao.

Hệ thống vẫn ríu rít nói không ngừng, nhưng Lạc Vũ không hề dao động.

Bữa sáng cho một người chưa đến 10 phút là đã làm xong.

Cậu không dùng mũ trùm đầu, bao tay dùng một lần theo yêu cầu của Chu bá, mà cậu một tay bưng đĩa sứ, tay kia thì cầm đồ ăn cho vào đĩa, sau đó bưng ra ngoài.

"Chờ..." Nhìn thấy Lạc Vũ không đeo bao tay dùng một lần, Chu bá đứng sau Mặc Hàn định mở miệng thì đã bị Mặc Hàn ngăn cản.

Lạc Vũ đem bữa sáng đặt trước mặt Mặc Hàn: "Sandwich kẹp trứng và chân giò hun khói, sữa đậu nành nguyên chất, cứ từ từ mà dùng".

Lần đầu tiên làm bữa sáng, Lạc Vũ chỉ tùy tiện làm một vài món đơn giản.

Tuy cậu không đeo bao tay theo yêu cầu, nhưng trên chén đĩa sứ không hề có một dấu tay nào.

Tuy nhìn qua bữa sáng có vẻ không tồi, nhưng lại quá mức đơn giản.

Chu bá đứng bên cạnh đang chờ lệnh chuẩn bị đem mấy món này xuống, thế nhưng Mặc Hàn cư nhiên cầm lấy nĩa, dưới ánh mắt khiếp sợ của Chu mà đưa thức ăn vào miệng.

Hơn nữa, lại còn một hơi ăn sạch mấy món trên bàn.

Nhìn Mặc Hàn ăn xong, trong mắt Lạc Vũ lóe lên ý vị thâm trường*.

* Ý vị thâm trường – 意味深长 : chỉ ý tứ hàm súc thâm sâu.

Uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, Mặc Hàn đứng dậy ném xuống một câu: "Giữa trưa trở về ăn cơm".

Nói xong liền trở lại công ty.

Lạc Vũ chỉ phụ trách làm bữa sáng, nhưng không phụ trách rửa chén, công việc rửa chén tự nhiên đã có người hầu làm.

Mà ánh mắt Chu bá nhìn Lạc Vũ có chút thay đổi..