"Thân thể Dạ Ngữ đã tốt rồi?" Nắng sớm mới vừa lộ ra, mà đệ tử Thương khung môn đã sớm luyện công xong, bắt đầu dùng bữa sáng.

Ngồi ở bàn tròn giữa chính sảnh, Lục Uyên vẻ mặt vui vẻ nhìn Hoa Dạ Ngữ bởi vì thụ thương mà mấy ngày nay không ra dùng cơm, hỏi..

"Bẩm sư phụ, đã vô ngại, vốn cũng không phải là đại thương."

"Ừ, không ngại thì tốt, ngươi là đệ tử nhỏ nhất của vi sư, mọi khi bên người cũng không có ai chăm sóc, nói vậy rất nhiều chuyện cũng không thuận tiện."

"Đệ tử đã quen một mình, không có gì..."

"Sư phụ, sớm." Ngay lúc Hoa Dạ Ngữ còn chưa dứt lời, vài người đã lục tục vào đại sảnh.

Chàng trai dẫn đầu là đại sư huynh Lục Hằng, mà sau lưng hắn còn có đại sư tỷ Phó Bạch Chỉ, cùng với tam sư tỷ và lục sư tỷ.

Bởi vì bối phận thấp nhất, vả lại tuổi nhỏ nhất, nên Hoa Dạ Ngữ vội vàng đứng dậy hướng bọn họ chào buổi sáng, lại giúp các nàng dọn chén đũa.

"Thương thế của ngươi khá rồi?" Phó Bạch Chỉ thấy Hoa Dạ Ngữ đã có thể tự mình ra ngoài dùng cơm, liền biết nàng đã khôi phục.

Thấy người nọ mặc váy dài màu xanh lá, mái tóc dài kéo sang một bên, lộ ra ngũ quan tinh mỹ, cũng không biết tại sao, mới ba ngày không gặp, Phó Bạch Chỉ lại cảm thấy như đã qua rất lâu rồi.

Quả nhiên là cuộc sống ở cổ đại rất buồn chán, không có máy vi tính cũng không có điện thoại di động, sống một ngày bằng một năm.

"Ôi, ta nói sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy, hóa ra là cửu sư muội tới? Đại sư tỷ cũng thật không biết thương hương tiếc ngọc, tiểu cửu của chúng ta thông minh như vậy, làm sao sẽ làm ra chuyện sai lầm chứ?" Ngay lúc Hoa Dạ Ngữ bày đũa cho các vị sư huynh sư tỷ, ngoài cửa lần thứ hai truyền đến tiếng nói chuyện, không cần nhìn cũng biết người đó là nhị sư tỷ Tiêu Y.

Nghe nàng trêu chọc, Phó Bạch Chỉ theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy một cô gái mặc váy dài bằng lụa mỏng màu tím thẫm chầm chậm mà đến, dù trời vào thu nhưng nàng vẫn như trước ăn mặc rất ít, ngay cả khe hở trên y phục cũng không có chỉnh tốt, lộ ra mảng lớn da thịt trong đó.

Ký ức nhanh chóng vận chuyển, Phó Bạch Chỉ biết, đây là sư muội của mình, người Lục Quý Ly cực kỳ ghét.

Mặc dù Tiêu Y là nhị sư tỷ, nhưng lại là người lớn tuổi nhất trong các đệ tử của Lục Uyên, nay đã có 23.

Nàng cũng không phải từ nhỏ lớn lên trong Thương khung môn, mẫu thân đã chết của nàng là một vị ca cơ dựa vào khiêu vũ mà sống.

Từ lúc nàng vừa vào cửa, liền cùng Lục Quý Ly nhìn không vừa mắt lẫn nhau.

Một người là con gái của ca cơ phóng đãng không kềm chế được, một người thì từ nhỏ sống an nhàn sung sướng đại tiểu thư của tiễn trang.

Lục Quý Ly tướng mạo dịu dàng như nước, mà Tiêu Y lại nhiệt tình như lửa.

Lục Quý Ly nhìn nàng không vừa mắt, mà Tiêu Y nhìn Lục Quý Ly cũng không thoải mái.

Từ sau khi Hoa Dạ Ngữ đến, hai người thường mượn Hoa Dạ Ngữ làm ván cầu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Mà nay, đối mặt với sự khiêu khích của nàng, Phó Bạch Chỉ mặc kệ, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại mở lời trước.

"Nhị sư tỷ, lần này đại sư tỷ giáo huấn không sai, đích thật là Dạ Ngữ có lỗi trước, khí trời chuyển lạnh, ngươi cần phải mặc thêm chút y phục để tránh cảm lạnh." Hoa Dạ Ngữ nói, bất động thanh sắc cầm chén đũa bày ra trước mặt Tiêu Y, nghe được lời Hoa Dạ Ngữ nói, Lục Uyên cũng nhíu mày liếc nhìn Tiêu Y, ý tứ cảnh cáo hơi rõ ràng.

Lúc này đến phiên Tiêu Y nói không ra lời, chỉ có thể sửa sang lại y phục, cực kỳ không vui trừng mắt nhìn Hoa Dạ Ngữ.

Sư muội ngốc nghếch này, bị đại sư tỷ ức hiếp đến thảm như vậy còn nói giúp, cẩn thận sau đó bị ăn đến nỗi một chút xương cũng không còn.

Lại một lát sau, người ở vị trí cuối cùng cũng tới.

Tầm mắt Phó Bạch Chỉ dò xét một phen, rơi vào trên thân người ấy.

Nàng có một khối tóc dài màu đen, cũng không phải búi tóc kiểu con gái, mà là bó buộc lên đỉnh đầu, giống như con trai.

Nhìn trang phục màu đen và giày của nàng, Phó Bạch Chỉ liền rõ ràng, đây là thất sư muội của mình, Mộc Tử Anh.

Nàng là người đại diện Thương khung môn phụ trách giao du với những môn phái khác, quanh năm đi lại trên giang hồ, đa số mặc nam trang, cũng là một trong những người có công phu hơi tốt trong cả môn phái.

Phó Bạch Chỉ vốn không muốn quan sát lâu lắm, nhưng phát hiện sau khi Mộc Tử Anh đến Tiêu Y cũng trở nên đàng hoàng.

Thấy nàng thỉnh thoảng len lén ngẩng đầu nhìn Mộc Tử Anh, hai tròng mắt mang theo ý tứ không rõ tình cảm.

Đường nhìn của Phó Bạch Chỉ cứ quanh quẩn xung quanh Tiêu Y và Mộc Tử Anh, chỉ cảm thấy đặc biệt buồn cười.

Chẳng lẽ Tiêu Y chọc ghẹo Mộc Tử Anh? Bây giờ mới khẩn trương như vậy?

"Dạ Ngữ, thân thể ngươi đã không có gì đáng ngại, vi sư muốn ngươi xuống núi làm một chuyện.

Coi như là rèn luyện, cũng là bởi vì chư vị sư huynh sư tỷ của ngươi đều quá bận rộn, việc này cũng chỉ có thể rơi vào trên người ngươi." Ăn sáng xong, Lục Uyên nhẹ giọng nói, vốn là phải đi Phó Bạch Chỉ vội vàng cầm lấy chiếc đũa, làm bộ chưa xong tiếp tục gắp thức ăn.

"Thân thể đệ tử từ lâu đã không sao." Nghe qua lời Lục Uyên nói, Hoa Dạ Ngữ vội vàng nói.

Tuy rằng trải qua lần đầu tiên xuống núi không thoải mái, nhưng nàng vẫn muốn xuống núi nhìn một chút, dù sao ở trong núi lâu, phần nhiều là nhàm chán.

"Vậy thì tốt, gần đây ở xung quanh núi Tầm Long luôn có người mất tích, lúc trước vi sư phái vài đệ tử đi, đều là không có tin tức.

Ta lo lắng nơi đó có tà giáo gây hại, cho nên muốn phái ngươi đi tìm hiểu tin tức."

"Ngày mai đồ nhi liền khởi hành." Nghe Lục Uyên nói như vậy, Hoa Dạ Ngữ tự nhiên mà đáp ứng, nhưng Phó Bạch Chỉ ở bên cạnh sắc mặt đã biến đổi đến mức cực kỳ xấu xí.

Núi Tầm Long, cái chỗ này nàng cũng không xa lạ gì, ở trong sách mình viết, nữ chính Hoa Dạ Ngữ tuân theo mệnh lệnh của Lục Uyên đến núi Tầm Long, trong lúc nguy hiểm nhặt được bí tịch có một không hai.

Quả nhiên câu chuyện phát triển y như những gì mình viết trước đây, sau khi Hoa Dạ Ngữ đi núi Tầm Long trở về sẽ tu tập nội công, do đó lúc thi đấu so tài chiến thắng đã động tay chân trước Lục Quý Ly, chính là mình bây giờ.

Nghĩ tới những thứ này, Phó Bạch Chỉ vội vàng buông chén đũa, mở miệng nói với Lục Uyên.

"Sư phụ, ngươi nói đã phái vài đệ tử đi đều biến mất không tung tích, nói vậy chuyến này nhiều ít có chút nguy hiểm.

Đệ tử nguyện đi cùng sư muội, ở trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau." Phó Bạch Chỉ vừa nói ra lời này, không chỉ Hoa Dạ Ngữ, ngay cả Lục Uyên cũng vô cùng kinh ngạc.

Làm sư phụ, dù Phó Bạch Chỉ có ngụy trang tốt cỡ nào, cũng không gạt được ánh mắt của hắn.

Đại đồ đệ và tiểu đồ đệ của mình quan hệ không tốt, hắn có thể biết rõ.

"Bạch Chỉ thật sự muốn đi cùng?" Để xác nhận, Lục Uyên hỏi lại một lần.

Hắn cũng biết chuyến này hung hiểm, nhưng Phó Bạch Chỉ đại thương mới khỏi, những đệ tử khác đều có việc quan trọng trong người, tựa hồ cũng chỉ có Hoa Dạ Ngữ có thể đi vào.

Có thêm gốc rể thiên phú, Lục Uyên cũng tin tưởng Hoa Dạ Ngữ có thể toàn thân trở ra.

Chỉ bất quá, nếu là đi cùng Phó Bạch Chỉ, càng để cho người ta yên tâm.

"Không sai, đệ tử là muốn đi cùng, dù sao võ công của sư muội còn chưa vững chắc, một mình nàng đi ngài cũng sẽ không yên tâm." Phó Bạch Chỉ nói, thấy Lục Uyên gật đầu rốt cuộc đáp ứng, nét mặt gợn sóng không sợ hãi, ngực lại cười như nở hoa.

Vô luận như thế nào nàng cũng không thể để cho Hoa Dạ Ngữ đạt được quyển sách nội công quý, coi như là không giành được, cũng muốn hủy diệt nó.

"Ừ, vậy hai người các ngươi đi thu thập hành lý, ngày mai lên đường đi."

"Dạ."

Nhìn theo Lục Uyên ly khai, Phó Bạch Chỉ cũng không đợi tiếp nữa, nàng đứng dậy đi ra ngoài, mới vừa đi vài bước đã bị người bên cạnh đụng phải, nàng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Tiêu Y đang nhìn nàng cười, gương mặt khiêu khích.

Phó Bạch Chỉ lười nhiều lời với nàng, chỉ lấy nụ cười nhàn nhạt đáp lại, thấy phương thức mình dùng xưa nay không có hiệu quả, Tiêu Y có chút không phục muốn mở miệng nói gì đó, lúc này, Mộc Tử Anh lại từ một bên đi tới.

Thấy Mộc Tử Anh ly khai, gương mặt vốn u ám của Tiêu Y càng thêm âm u, thấy nàng hừ mình một tiếng muốn đuổi theo Mộc Tử Anh.

Phó Bạch Chỉ cảm thấy vô duyên vô cớ lại không hiểu cái gì, xem ra trước đây Lục Quý Ly đắc tội không ít người, giả tạo cũng làm không đạt.

"Đại sư tỷ." Phó Bạch Chỉ mới vừa đi tới cửa phòng, chợt nghe đến thanh âm của Hoa Dạ Ngữ từ sau lưng truyền đến, nàng cũng không muốn quay người lại, ai biết đối phương đúng là đứng ở vị trí cực kỳ gần nàng.

Cái nghênh đón này, Phó Bạch Chỉ đầu tiên là kinh ngạc, thân thể liền mất đi cân đối, trực tiếp ngã nhào về phía Hoa Dạ Ngữ.

Để không cho Phó Bạch Chỉ ngã sấp xuống, tất nhiên là Hoa Dạ Ngữ sẽ không né tránh, mà là tiếp nhận Phó Bạch Chỉ.

Khi bốn cánh môi mềm mại chạm vào nhau, mà cảm xúc mềm mại trên tay cũng vô cùng rõ ràng.

Phó Bạch Chỉ mở to hai mắt nhìn Hoa Dạ Ngữ dưới thân mình cũng đang kinh ngạc, mũi đỏ như là bị người ta đánh vài quyền vậy, chật vật từ trên người nàng đứng lên.

Nàng làm sao cũng không nghĩ tới có ngày mình sẽ cùng Hoa Dạ Ngữ đụng chạm thân mật giống như thế này, thoáng nhìn người nọ còn ngơ ngác ngồi dưới đất không phản ứng, trong lòng càng cảm thấy hỏng bét.

"Ngươi còn ngồi đó làm gì? Lần sau đừng dựa sát vào ta như vậy." Bị Phó Bạch Chỉ rống một cái, Hoa Dạ Ngữ mới hồi phục tinh thần.

Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay nàng đụng chạm với người khác như vậy, càng sâu sắc biết chuyện ngoài ý muốn mới vừa phát sinh cùng Phó Bạch Chỉ khi nãy là chỉ có người không gì sánh được thân mật mới có thể làm với nhau.

Hồi tưởng lại cảm xúc khi mình và Phó Bạch Chỉ kề sát, Hoa Dạ Ngữ ngây ngốc sờ môi mình, chỉ cảm thấy hơi thở và vị đạo của Phó Bạch Chỉ lưu lại là rõ ràng như vậy, thậm chí còn có chút ấm áp thuộc về chính bản thân nàng.

Cảm giác quen thuộc theo cánh môi bị nàng hôn từ trong thân thể lan tràn ra, Hoa Dạ Ngữ đỡ người đứng lên, nhìn chằm chằm vào Phó Bạch Chỉ.

"Sư tỷ, vừa rồi da thịt gần gủi cho ta cảm giác giống như khi bôi thuốc, đan điền và bụng dưới nóng vô cùng." Hoa Dạ Ngữ ăn ngay nói thật, hai tròng mắt đen kịt một khắc cũng không ngừng mà chăm chú nhìn Phó Bạch Chỉ.

Tuy rằng nàng không hiểu tình cảm nam nữ, cũng biết việc vừa làm với Phó Bạch Chỉ đã là mất lễ nghi.

Nhưng không biết tại sao, tâm tình của nàng lại trở nên vui vẻ.

Vị đạo trên người đại sư tỷ rất thơm, làm cho Hoa Dạ Ngữ luôn gợi lên cảm giác muốn ỷ lại nàng.

Hôm nay lúc trong đại sảnh, đại sư tỷ nói cùng đi với mình khiến cho Hoa Dạ Ngữ mừng rỡ không thôi.

Nàng vốn tưởng rằng trải qua chuyện lần trước đại sư tỷ tuyệt đối sẽ không muốn cùng mình xuống núi chấp hành nhiệm vụ nữa, không nghĩ tới lần này Phó Bạch Chỉ lại chủ động yêu cầu đi theo.

Nghĩ đến đại sư tỷ lo lắng cho mình, Hoa Dạ Ngữ vui sướng điên cuồng trong bụng.

Hoa Dạ Ngữ không hiểu chuyện tình ái, đối với phản ứng của cơ thể cũng không cấm kỵ nói thẳng ra, nhưng gương mặt của nàng lại cứ sinh ra vô hạn yêu mỵ.

Giờ này khắc này, thấy đôi môi mỏng của nàng hé mở, bàn tay thon dài trắng nõn đặt ở giữa bụng, tò mò nhìn bờ môi của mình.

Dáng vẻ câu người như một con hồ ly nhỏ tìm kiếm yêu thương, để cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.

Nàng thối lui vài bước tạo ra khoảng cách, cố ý bày ra một cái biểu tình lạnh lùng, nhìn người trước mặt.

"Ngươi có chuyện gì? Đừng nói lời vô ích." Phó Bạch Chỉ vẫn chưa trả lời, mà là thông minh nói sang chuyện khác.

"Dạ Ngữ tìm sư tỷ cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là thấy sư tỷ bằng lòng đi cùng ta, ngực rất vui mừng, liền mất chừng mực." Phát hiện Phó Bạch Chỉ có chút tức giận, Hoa Dạ Ngữ vội vàng xin lỗi.

Nàng rất sợ đối phương không vui, rồi sẽ không xuống núi với mình.

"Không có gì, ta chỉ là lo lắng ngươi đi một mình gặp chuyện không may mà thôi."

"Sư tỷ nói lo lắng cho ta, ta rất thích."

"Cái gì?"

Giọng nói Hoa Dạ Ngữ quá nhỏ, Phó Bạch Chỉ căn bản không nghe được, liền mở miệng hỏi lại.

Chỉ thấy Hoa Dạ Ngữ ngẩng đầu, con ngươi đen thẫm đang nhìn mình, vô cùng chuyên tâm.

"Ta thích đại sư tỷ."

Tác giả có lời muốn nói: Ôi chao u, tiểu sư muội nói thích cũng không phải là đại gia cho rằng cái kia thích nga, hiện tại tiểu sư muội đối với sư tỷ thích vẫn tồn tại với một cái đối đãi tỷ tỷ giai đoạn! Không hai người lần đầu tiên hôn nhẹ cũng liền màu đỏ tím hoàn thành! Bất quá đây, này văn giai đoạn trước còn thật là đi rất nước trong phong cách!

Tiểu sư muội bây giờ còn là tiểu sư muội ngơ ngơ, cũng không phải hoàn toàn thể nga, dù sao, phương thức tỏ tình luân gia thích nhất kỳ thực là như vậy.

Hoa Dạ Ngữ: Sư tỷ, ta thích ngươi, nhìn ngươi ta liền ướt, mau tới đè ta!

Phó Bạch Chỉ:...!(kinh!)

Ha ha ha, không sai, cái này chính là người ta thích thông báo phương thức, còn hơn cái gì ngo ngoe đát thông báo, tiểu Thanh mới người ta quả đoán còn là yêu thích ngồi trên đến chính mình động yêu nghiệt dụ thụ a này ╮(╯▽╰)╭

ps: Cầu nhắn lại cầu hoa hoa ~ nhắn lại hài giấy đều có thể thu được loại khác đánh sư muội pp cơ hội một lần, cái gọi là ý bạc chi đạo...!Chính là ý âm vạn vật cũng..