Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 8: Thi đấu giả lập Trần Mặc Bạch vs Thẩm Khê

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tôi chưa từng gặp một ai làm người khác phiền muộn như cô.”

“Tại sao?”

“Vì cô quá thành thực.”

Thẩm Khê mở miệng định nói thì Trần Mặc Bạch đã nói tiếp: “Chúng ta đấu với nhau một trận đi.”

“Đấu cái gì?”

“Đi thì biết.”

“Anh có biết chỉ nói một nửa rất đáng ghét không?”

“Đương nhiên tôi biết, nhưng những thứ không chắc chắn sẽ khiến con người cảm thấy thấp thỏm, đặc biệt là những người suy nghĩ logic như tiến sĩ Thẩm. Nếu không cho cô đủ cơ sở để phán đoán thì cô sẽ rất khó chịu.”

“Tôi hiểu rồi, anh muốn thấy tôi buồn bực.” Thẩm Khê nghiêm túc nói.

“Vậy nên?”

“Thế nên tôi sẽ không buồn bực.”

“Điều này có thể khống chế được ư?”

“Vì tôi biết buồn bực sẽ chẳng có ý nghĩa gì hết, hơn nữa tôi không muốn thỏa mãn ý xấu của anh nên tôi có thể khống chế được nó.”

“…Rất tốt, rất mạnh mẽ.”Trần Mặc Bạch nhịn cười nói.

Trần Mặc Bạch lái xe đến hầm để xe trong một khu chung cư đầy xa hoa rồi đi vào thang máy cùng với Thẩm Khê.

“Đây là đâu vậy?”

“Nhà tôi.”

“Ồ, anh đưa tôi về nhà là muốn đấu cái gì vậy?”

Trần Mặc Bạch rút chìa khóa, quay người lại cười cười nhìn Thẩm Khê: “Tiến sĩ Thẩm, bình thường nếu một người đàn ông vừa không quá quen biết lại vừa không nói rõ mục đích mà đã dẫn cô về nhà thì câu đầu tiên cô nên hỏi chính là “Anh đưa tôi về nhà anh để làm gì?” chứ không phải là “Muốn đấu cái gì?”

“Vậy anh muốn làm gì?”

Trần Mặc Bạch mở cửa ra, đập vào mắt cô chính là phòng khách sáng sủa, rộng rãi, và hai cái máy mô phỏng đua xe, đôi mắt Thẩm Khê lập tức sáng lên. Trần Mặc Bạch cúi đầu, lấy ra một đôi dép lê trong tủ giày, Thẩm Khê đá giày của mình ra, nhanh chóng đi dép rồi chạy vào trong nhà.

Trần Mặc Bạch đứng thẳng lại, buồn cười nhỏ giọng nói: “Đây là dép của tôi.”

“Oa, D-BOX mô phỏng cảm giác đua xe như thật! Hiện tại cái này là loại đỉnh nhất, thế mà anh còn có tận hai cái!”

“Không có hai cái thì sao có thể đấu được? Chắc tiến sĩ Thẩm hiểu rất rõ về nó, cô nhập dữ liệu mô phỏng đường đua Albert Park đi.”

“Được! Chúng ta đấu thôi!” Lúc này Thẩm Khê đã hoàn toàn ném cuộc gọi của mẹ ra sau đầu.

Trần Mặc Bạch và Thẩm Khê ngồi song song lên máy mô phỏng. Lúc sắp vào, Thẩm Khê bỗng nghĩ tới điều gì: “Nếu tôi thắng, anh hãy đến đội đua với tôi.”

Trần Mặc Bạch bật cười: “Tôi cho cô vô hạn cơ hội khiêu chiến, chỉ cần cô thắng được tôi, tôi sẽ gia nhập đội đua với cô.”

Thẩm Khê hiểu cách đua xe, có thể cô cũng hay chơi đua xe mô phỏng cùng với Thẩm Xuyên và Hunt nhưng dù thế nào, Thẩm Khê cũng khó mà có thể thắng được anh. Thế nhưng Trần Mặc Bạch phải thừa nhận mình đã coi thường Thẩm Khê rồi. Phản ứng của cô khá nhanh, phanh rồi tăng tốc rất mau, hơn nữa cũng rất linh hoạt. Lúc tiến vào khúc cua hình chữ S, ở khúc cua đầu tiên cô giảm tốc rồi nhanh chóng tiến vào khúc cua thứ hai, trông cực kỳ chuyên nghiệp. Ban đầu Trần Mặc Bạch không chú ý tới nhưng anh phát hiện mình không cần phải nhường Thẩm Khê, cô đang bám sát ngay sau anh. Trần Mặc Bạch lợi dụng khúc cua lập tức phòng thủ, vững vàng áp chế Thẩm Khê, cô không màng tất cả mà vọt lên, thậm chí còn muốn vượt qua anh. Trần Mặc Bạch hơi căng thẳng, bàn tay anh cầm chắc vô lăng.

Vì không có gì nguy hiểm gì nên phong cách lái xe của Thẩm Khê cực kỳ táo bạo. Trần Mặc Bạch không nghĩ tới sâu bên trong Thẩm Khê là một con người như vậy. Anh chạy một mạch, không cho Thẩm Khê bất cứ cơ hội nào rồi tiến thẳng về đích. Trong khoảnh khắc ấy, dường như có thứ gì đó đang dần mở ra từ tận sâu trong đáy lòng anh. Đầu ngón tay của Trần Mặc Bạch nóng lên, nhịp tim không tự chủ được mà càng lúc càng loạn. Hô hấp của anh như ngừng lại, bên tai dường như là ảo giác tiếng động cơ xe đang thét gào, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng của Thẩm Khê thì ảo giác ấy mới tan biến.

“Tiếp nào!” Giọng của Thẩm Khê vang lên trong không gian im lặng.

“Cô có muốn đổi đường đua không?”

“Không cần, vẫn để cái này đi.” Thẩm Khê liếm liếm môi, đôi mắt cô mở lớn.

“Được rồi.”

Sau mấy vòng đua, lòng bàn tay Trần Mặc Bạch toàn là mồ hôi. Sau khi đã quen thuộc với đường đua hơn, Trần Mặc Bạch muốn áp chế Thẩm Khê cũng càng ngày càng khó. Mãi cho đến khi bụng Thẩm Khê phát ra mấy tiếng “ùng ục”, Trần Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn cửa sổ mới phát hiện trời đã tối.

“Tiến sĩ Thẩm, cô đói bụng kìa, có muốn ăn gì không?”

“Tôi không muốn ăn, chúng ta tiếp tục đấu đi.”

Trần Mặc Bạch rũ mắt cười: “Tiến sĩ Thẩm, đua xe là thử thách sức chịu đựng và thể lực. Trong hai vòng đua vừa nãy, cách cô khống chế hướng đi đã không còn vững vàng như trước nữa, chắc cô cũng mệt rồi. Tôi đã nói cô có vô hạn số lần khiêu chiến, để mai rồi đấu tiếp.”

“Được rồi… vậy, ngày mai tiếp tục!”

Thẩm Khê nghĩ nếu mình có thể thắng được Trần Mặc Bạch thì cô có thể quay lại đội đua trước kỳ nghỉ Giáng Sinh rồi. Đối với cô, thà thi đấu so kết quả như thế này còn hơn là dùng lời nói để thuyết phục anh.

“Giờ đã hơn 8 giờ tối rồi, sức khỏe cô cũng không hợp ăn ngoài, để tôi nấu mì cho cô ăn nhé.”

“Ừ, được đó.” Thẩm Khê không có ý kiến với điều này, trong đầu cô đang vạch ra kế hoạch phải làm thế nào để có thể thắng được Trần Mặc Bạch bằng trò đua xe giả lập này.

Tương lai tươi đẹp là đây!

Trần Mặc Bạch đang nấu mì thì nhận được điện thoại của chị gái. Anh nở nụ cười đầy bất đắc dĩ, Trần Mặc Bạch cũng phần nào đoán được chị gái định nói gì với mình.

“Chị đã hẹn cho em và cô Triệu cuối tuần này gặp mặt, địa chỉ cụ thể sẽ được gửi đến điện thoại của em, đừng có tìm lí do lí trấu để trốn không đi.”

“Chị cứ thế bán luôn em trai của mình à?” Trần Mặc Bạch buồn cười hỏi.

“Cô Triệu rất phù hợp với thẩm mỹ của em.”

“Đúng là bề ngoài cô ấy rất hợp với thẩm mỹ của em, chị cũng rất hiểu rõ em nhưng cô ấy không phải là người mà em thích.”

“Em còn chưa gặp cô ấy sao đã biết là mình không thích?”

Kết thúc cuộc gọi, Trần Mặc Bạch gắp mì vào trong bát. Anh cầm bát lên vừa xoay người lại đã nhìn thấy Thẩm Khê đứng ở trước cửa phòng bếp, lộ vẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác.

“Anh cũng bị ép đi xem mắt hả?”

Sao Trần Mặc Bạch có thể quên được Thẩm Khê cũng đang phiền muộn về chuyện này.

“Đúng vậy, chị gái tôi tìm cho tôi một đối tượng cũng không tệ lắm.” Trần Mặc Bạch đặt bát xuống, đưa đũa cho Thẩm Khê.

Hiếm khi cô lộ ra vẻ mặt trịnh trọng đầy thấu hiểu và đồng tình như vậy, như thể đang tuyên bố chúng ta là chiến hữu chung một mặt trận. Vẻ mặt này của cô khiến khóe miệng của Trần Mặc Bạch nhếch lên, nhưng anh không cười ra tiếng.

“Nhưng mà anh không muốn đúng không?”

“Đúng vậy, mẹ cô tìm đối tượng hẹn hò cho cô hẳn đều là thạc sĩ, tiến sĩ gì đó, nhất định người đó sẽ có nhiều tiếng nói chung với cô.”

“Vậy thì có khác gì nói chuyện với chính mình đâu, vô vị lắm.”

“Bất kể là mẹ của cô hay là chị gái của tôi đều là muốn đem thứ tốt nhất đến cho chúng ta, hy vọng chúng ta có một tương lai tốt đẹp.”

Thẩm Khê hơi cúi mặt, cô thở dài một tiếng.

“Có rất nhiều người biết chúng ta thích gì, ví dụ như món mà chúng ta thích ăn, thích xem bộ phim nào, lúc ngồi tàu lượn sẽ thét chói tai hay chỉ mím chặt môi, biết khi chúng ta đi trễ sẽ lấy lý do gì, biết đằng sau nụ cười của chúng ta là sự hài lòng hay là chế giễu, họ biết anh yêu F1 đến thế nào, cũng biết thuyết phục tôi ngừng thiết kế đua xe thì sẽ khó khăn đến đâu. So với chúng ta, họ càng hiểu chúng ta hơn, thế nhưng…” Thẩm Khê dùng đũa chọc chọc bát mì, bóng người cô càng lúc càng nhỏ.

Nhỏ đến mức có thể biến mất trước mắt Trần Mặc Bạch bất cứ lúc nào.

“… Bọn họ hiểu chúng ta nhưng cũng không hiểu chúng ta.” Trần Mặc Bạch nói.

“Vì vậy… nên tôi luôn cảm thấy rất cô độc.”

Thẩm Khê chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt của cô rất sáng, Trần Mặc Bạch có thể thấy rõ bản thân trong mắt cô. Đúng thế… vì điều đó nên họ luôn cảm thấy rất cô đơn.

“Tiến sĩ Thẩm, nếu như… tôi nói là nếu như người cô yêu cũng là tuyển thủ đua xe F1 thì cô có sợ không?”

“Sợ cái gì?” Khuôn mặt Thẩm Khê ẩn dưới làn hơi nước mịt mù, Trần Mặc Bạch không thể nhìn rõ mặt cô.

“Sợ rằng một ngày sẽ vĩnh viễn mất đi người đó.”

Thẩm Khê cau mày, nghiêm túc tự hỏi bản thân vấn đề này. Không biết tại sao Trần Mặc Bạch lại rất chờ mong đáp án của cô. Anh biết rõ đáp án của Thẩm Khê chắc chắn sẽ không giống những người khác nhưng rốt cuộc đáp án ấy thế nào thì anh vẫn rất muốn biết. Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, dường như Thẩm Khê muốn chọc quả trứng trong bát mì cho đến khi nào nát mới thôi. Sự chờ mong của Trần Mặc Bạch bắt đầu giảm xuống.

“Được rồi, cô ăn đi…”

“Tôi đang nghĩ, nếu như yêu một người thì tại sao không thử tìm hiểu xem người ấy thích cái gì?”

“Hử?”

“Có lẽ vừa có tốc độ nhanh, vừa giữ được an toàn cho bản thân là một điều cực kỳ khó khăn. Nhưng nếu tôi yêu một tuyển thủ F1 thì so với những người khác, tôi càng phải là người hiểu rõ về F1 đúng không? Thân xe đua F1 được làm từ sợi cacbon và nhôm tổ ong, sức chịu đựng gấp đôi thép nhưng chất lượng chỉ bằng ⅕, hơn nữa… nó còn được sử dụng nguyên liệu làm áo chống đạn để gia cố cục bộ. Trong 10 năm qua, gần như không có vụ tai nạn nào thương tâm như vụ của tuyển thủ Senna người Brazil trên đường đua nữa.”

(Ayrton Senna, tên thật là Ayrton Senna Da Silva, là tay đua Công thức 1 nổi tiếng người Brasil. Senna được coi là một huyền thoại của môn thể thao tốc độ này. Cái chết bất ngờ của Senna trong khi đang dẫn đầu cuộc đua San Marino Grand Prix tại Imola đã để lại nhiều tiếc thương trong lòng người hâm mộ. Với những thành tích đã cống hiến cho môn thể thao này, Ayrton Senna được coi là một tượng đài vững chắc của F1. Nguồn: wiki)

Vẫn là vẻ mặt nghiêm túc ấy, dường như cô muốn thuyết phục cả thế giới. Trần Mặc Bạch rũ mắt, nở nụ cười yếu ớt. Anh chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn một cái.

“Còn gì nữa không?”

“Bây giờ thân xe đã được thiết kế để có thể nhanh chóng hấp thu động năng, có thể giảm bớt vận tốc đến hơn 300km/h trong tình huống va chạm để giảm bớt tổn thương cho tuyển thủ.”

“Ừ, rất có sức thuyết phục, còn điều gì nữa không?” Khóe môi Trần Mặc Bạch dần cong lên.

“Đương nhiên vẫn còn, các tuyển thủ F1 được cố định trong khoang xe bằng đai an toàn cỡ lớn như loại đai được dùng trong máy bay chiến đấu phản lực, nhưng thiết kế của dây an toàn cho phép hầu hết các tay đua có thể mở khóa và ra khỏi xe trong vòng 5 giây.”

“Nếu như xe nổ tung như trong phim thì sao?”

“Không phải còn trang phục đua xe sao? Ở nhiệt độ 850 độ C, nó có thể hạ nhiệt xuống trong 35 giây. Vì thế có rất nhiều xe đua F1 bị đâm cho nát thành nhiều mảnh nhỏ nhưng tuyển thủ vẫn có thể bình yên vô sự đi ra. Còn nữa…”

“Còn gì nữa?”

“Tôi sẽ không để người tôi yêu nhất gặp chuyện trên chiếc xe đua mà mình thiết kế.”

Tác giả có lời muốn nói:

Yêu một người là muốn tìm hiểu người đó thích cái gì chứ không phải lấy tình yêu để ngăn cản. Bình thường có hơi ngốc một chút nhưng điểm này đủ để tiến sĩ Thẩm của chúng ta tiến đến gần hơn trái tim của ai đó.

Albert Park Circuit là một đường đua xe thể thao quanh hồ và công viên Albert, cách trung tâm Melbourne 3km về phía nam. Nó được sử dụng hàng năm như một đường đua cho F1 Australian Grand Prix, Supercars Championship Melbourne 40 và các cuộc đua có liên quan.