Xe việt dã dừng trước một tòa văn phòng mới tinh, nơi này trống trải, đối diện xéo qua chính là tòa nhà cũ - nơi ẩn thân của trùm buôn thuốc phiện. Mấy người đàn ông mặc quân phục rằn ri tự động nối đuôi nhau tiến vào trong đại sảnh, khiến không ít người tò mò dừng mắt quan sát.

Hôm nay là Chủ nhật, nhưng trong văn phòng vẫn có nhiều nhân viên làm thêm giờ.

Đôi chân dài của Bạch Thuật Bắc nhanh chóng bước xuống xe, đứng trước xe, tay bẻ bẻ mắt kính râm, mắt đăm chiêu nhìn tòa nhà cũ kĩ phía đối diện như có điều suy nghĩ.

Người phụ trách bên phía bộ đội đặc công chủ động đến bắt tay với anh: "Bạch đội."

Bạch Thuật Bắc khẽ gật đầu, cùng anh ta đi vào, lúc này mới nắm được chính xác tình huống của đối phương. Tên trùm cùng đồng bọn xông vào tòa nhà lúc tối qua, những hộ gia đình trong đó còn chưa hay biết, muốn sơ tán một đám người lớn như vậy thì rất khó khăn. Đối phương lẻn vào một hộ gia đình bắt họ làm con tin, trong nhà có người già và trẻ nhỏ, đều bị thuốc nổ trói quanh người, tình huống rất nguy cấp.

"Hiện tại đã liên lạc với chuyên gia đàm phán."

Bạch Thuật Bắc đi theo đội trưởng đội đặc công Lưu Tư Minh vào phòng chỉ huy tạm thời, dùng ống nhòm quan sát tình huống đối diện, Lưu Tư Minh tiếp tục giải thích: "Trên tầng đó vẫn còn hộ gia đình khác, hôm nay lại là chủ nhật, nếu chúng ta dồn ép quá thì chỉ sợ bức dây động rừng."

Rèm cửa sổ của nhà đối diện kéo lại thật chặt, Bạch Thuật Bắc không thể quan sát được tình hình bên trong, tên trùm có thể đã phát hiện ra sự tồn tại của bọn anh, đề phòng bị súng bắn tỉa.

Bạch Thuật Bắc đem ống kính khẽ xoay tròn, trong tầm mắt xuất hiện hộ gia đình ở lầu dưới.

Màn cửa sổ chập chờn lay động, trong nhà Lâm Vãn Thu không có ai. Anh vừa chuẩn bị thu hồi tầm mắt, chợt thấy cô từ phòng ngủ đi ra, trên người còn mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông đơn giản, váy ngủ dài ngang gối, tay chân mảnh mai trắng nõn, thân hình tuy nhỏ nhắn nhưng nhìn rất nhanh nhẹn, linh hoạt.

Trong nhà hình như chỉ có một mình cô, đang vặn vẹo xoay tròn cái cổ tựa như con mèo nhỏ lười biếng đắm chìm trong ánh mặt trời, tóc dài đen mượt xõa xuống tận hông.

Bạch Thuật Bắc nhìn một lát rồi thu hồi tầm mắt, đứng dậy, con ngươi sắc bén tựa như loài chim ưng hùng dũng ánh lên sự quả quyết: "Mọi người chờ ở đây."

Lưu Tư Minh nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.

Bạch Thuật Bắc đứng trước mặt mọi người cởi quân trang xuống, trong phòng không có phụ nữ, chỉ có một đám đàn ông thân hình rắn rỏi bền chắc nên anh chẳng có gì ngại. Chờ anh lưu loát thay xong bộ đồ bình thường, Lưu Tư Minh mới mở miệng: "Chúng ta đã nắm sơ lược tình huống của đối phương, muốn từ lầu dưới hay lầu trên đột nhập vào thì rất khó khăn, bọn chúng cực kì giảo hoạt, người của chúng chia nhau quan sát tình hình trên dưới, chỉ cần có người lạ đi vào thì chúng sẽ đặc biệt cảnh giác."

Bạch Thuật Bắc khẽ nhếch khóe môi, tháo bao tay ném cho đồng đội ngồi bên cạnh.

Lưu Tư Minh đành thỏa hiệp, anh ta đã nghe kể về Bạch Thuật Bắc, tác phong làm việc mạnh mẽ quyết đoán, đầu óc rất có thủ đoạn, hành động ít theo lẽ thường, tính tình lại lạnh nhạt cao ngạo, không ít người đặt ngoại hiệu “người máy” cho anh. Chỉ cần vài dòng khái quát thì mọi người đều biết, Bạch Thuật Bắc là người lạnh lùng, không thích cười, càng không vướng vào chuyện yêu đương, làm việc cũng không thèm giải thích với người xung quanh.

Lưu Tư Minh có chút đau đầu, nếu không phải lần này do cấp trên điều đến, thì anh ta chẳng muốn dính líu vào “Người máy” này chi cho mệt.

Gia cảnh của Bạch Thuật Bắc, anh ta cũng không dám chọc vào.

Bạch Thuật Bắc xoay người rời đi, không thèm lưu lại một câu giao phó, nhưng Lưu Tư Minh phát hiện lúc ra cửa, Bạch Thuật Bắc bấm bàn phím điện thoại, không biết là gọi cho ai.

-

Nhiệt độ giữa mùa hè rất cao, mỗi sáng thức dậy trên người đều dính sềnh sệch mồ hôi, Lâm Vãn Thu cởi áo định đi tắm, đúng lúc này chuông di động đặt bên ngoài vang lên, người gọi rất kiên nhẫn như bắt buộc cô phải nghe máy.

Lâm Vãn Thu sợ là công ty có việc đột xuất nên gọi cho mình, không thể làm gì ngoài việc mặc lại y phục. Mới vừa rồi tay cô đang điều chỉnh nước ấm, lúc này đầu ngón tay ướt nhẹp, cô vừa lau ngón tay, vừa cầm điện thoại, không nhìn mã số đã nhấn nút trả lời.

"A lô?" Điện thoại đã thông nhưng đối phương không lập tức lên tiếng, chỉ có âm thanh sột soạt xuyên qua loa điện thoại truyền tới, có chút giống tiếng gió.

Lâm Vãn Thu vừa định hỏi thêm, giọng nam trầm ấm đã vang lên, có chút mất kiên nhẫn: "Xuống đón tôi."

". . . . . ." Lâm Vãn Thu kinh ngạc đứng tại chỗ, âm thanh này quá quen thuộc với cô, giống như đã khắc sâu vào xương cốt, giọng điệu cũng rất quen, chỉ là ý tứ trong lời nói, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu.

"Đón anh?" Lâm Vãn Thu mơ mơ màng màng, ngây ngô hỏi lại, "Đi nơi nào đón."

Hình như Bạch Thuật Bắc đang đi bộ, và đang đi qua chỗ có không gian bít bùng, nên tín hiểu điện thoại không tốt lắm, nhưng cô vẫn nghe được tiếng anh thở dốc.

Cổ họng Lâm Vãn Thu căng lên, có chút khô rát, phải nuốt một ngụm nước bọt.

"Dưới lầu nhà cô." Bạch Thuật Bắc nói xong câu này thì cúp máy.

Lâm Vãn Thu đờ đẫn nhìn màn hình di động đã tối đen, vài giây sau mới vội vàng chạy về phòng ngủ, vừa đến trước cửa phòng thì cảm thấy không đúng, bực bội quay lại phòng tắm chỉnh sửa tóc tai cho gọn gàng.

Khi cô đi xuống, quả nhiên thấy Bạch Thuật Bắc đang chờ dưới bóng cây trước tòa nhà.

Cô băng qua đường đi tới trước mặt anh, hơi thở có chút rối loạn, cố lấy lại bình tĩnh mới nghi ngờ hỏi: "Làm sao anh ——"

Tầm mắt Bạch Thuật Bắc lướt qua đầu vai cô nhìn vào bên trong, toà nhà này trước kia là cục Văn hóa cũ, kiến trúc bên ngoài thấp nhỏ được bao quanh bởi hàng rào sắt, phía trên mọc đầy thảm thực vật màu xanh, làm dịu đi ánh mặt trời chói chang.

Anh khẽ nhướng mắt nhìn lên tầng trên, quá mờ mịt, ngoài ban công chất đầy những vật hỗn tạp, mắt thường không cách nào nhìn được tình hình phía trong. Nhưng Bạch Thuật Bắc có thể đảm bảo, giờ phút này đang có một bọn tội phạm, ẩn mình trong bóng tối, quan sát từng cử chỉ của hai người.

Bạch Thuật Bắc rũ mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, trên trán Lâm Vãn Thu có lớp mồ hôi hột bám vào, hai má đỏ hồng, không biết là vội vàng chạy xuống hay do nguyên nhân khác. . . . . .

"Suỵt." Bạch Thuật Bắc bỗng dưng đưa tay nắm bả vai cô, cúi người bên tai cô nói nhỏ, "Yên lặng, đừng nói chuyện."

Lâm Vãn Thu giờ phút này còn nói được gì, dây cung trong đầu “cạch” một tiếng, đứt tan tành, cô máy móc quay đầu nhìn bàn tay anh, những ngón tay thon dài dịu dàng ma sát vai cô.

Tư thế của bọn họ cứ như đôi tình nhân thân thiết.

Cô ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy cái cằm cương nghị cùng hầu kết khiêu gợi. Tuy trong đầu lập đi lập lại hàng vạn lần hai chữ “tại sao”, nhưng cô vẫn thuận theo bước chân của anh, phối hợp với tốc độ đi của anh.

Tâm tư Bạch Thuật Bắc từ đầu đến cuối đều không rơi trên người cô, ánh mắt sắc bén luôn ngầm quan sát địa thế xung quanh.

Từ đường lớn đối diện đi đên tòa nhà, thật ra chỉ có một đoạn ngắn ngủi, nhưng hai người vừa đi vừa xuất mồ hôi lạnh, trực giác của Bạch Thuật Bắc cho anh biết, giờ phút này đang có một họng súng ngắm giữa mi tâm của mình.

Vừa rồi anh rời tòa văn phòng đi xuống bãi đậu xe ngầm, chạy đến công ty quảng cáo xe rồi quay lại. Hiện tại giả làm người yêu của Lâm Vãn Thu để phân tán sự chú ý của bọn tội phạm, chỉ sợ đối phương quá giảo hoạt, tuy bề ngoài anh ra vẻ trấn tỉnh tự nhiên nhưng đáy lòng vẫn rất hoảng hốt.

Có lẽ giây tiếp theo, cả anh và Lâm Vãn Thu đều đi đời nhà ma.

Cúi đầu nhìn người phụ nữ đang đần mặt trong ngực, ánh mắt của cô ta không biết nên rơi vào đâu, chỉ cố chấp mà vụng về theo sát bước chân anh.

Thậm chí cũng không hỏi nguyên do.

Bạch Thuật Bắc có chút bực bội. Tuy anh rất ghét Lâm Vãn Thu, nhưng không thể đem sinh mệnh của cô ta ra đùa giỡn được, chẳng may cô ta vì anh mà xảy ra việc ngoài ý muốn thì Manh Manh. . . . . .

Lâm Vãn Thu cảm thấy những ngón tay đang khoác trên đầu vai mình dần siết chặt lại, cô mê mang ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, dường như anh có điều muốn nói nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc.

Bạch Thuật Bắc không hiểu rõ những người yêu nhau thì sẽ thế nào, kinh nghiệm yêu đương của anh không phong phú, bản thân cũng không am hiểu lãng mạn, nhưng Bạch Tiểu Lê rất thích xem phim tình cảm trên truyền hình, thỉnh thoảng anh cũng ghé mắt xem qua.

Muốn diễn thật hơn, trừ khi ——

Tròng mắt đen của Bạch Thuật Bắc hơi trầm xuống, cúi đầu ngậm cánh môi xinh xắn của Lâm Vãn Thu, rất mềm mại, bốn cánh môi dán sát chặt chẽ.

Không biết ai trong hai người đang phát run, khoảng cách gần như vậy, chỉ còn tồn tại hình ảnh mơ hồ của đối phương, đầu óc Lâm Vãn Thu “bùm” một tiếng, nổ tung ra, Bạch Thuật Bắc không phải chưa từng hôn qua cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh hôn cô dưới ánh sáng mặt trời.

Bên tai xẹt qua tiếng gió, nhẹ nhàng, còn có bóng cây lắc lư hạ xuống, in bóng mờ trên mặt đất , không gian tựa như bất động, chỉ còn tồn tại hai người đứng giữa sân, say mê trao nụ hôn nồng.

Đầu óc Bạch Thuật Bắc cũng có chút hỗn loạn, anh rõ ràng chỉ muốn diễn thật hơn, nhưng khi nụ hôn vừa bắt đầu, lại không biết nên làm gì tiếp theo.

Trí nhớ bât chợt quay về, đó là vết bụi dơ trong đời , anh khinh thường đối mặt, nhưng xúc cảm mềm ngọt trên môi lúc này làm đáy lòng lòng anh phát sinh ra cỗ tình cảm khác thường.

Bạch Thuật Bắc âm thầm khinh bỉ chính mình, đột ngột lui ra, ánh mắt lóe lên tia ủ dột, quay đầu: "Đi theo tôi."

Cánh tay mạnh mẹ của anh rơi vào bên hông cô, so với lúc nãy càng dùng sức hơn, hình như mang theo sự tức giận, còn có chút phiền não.

-

Dường như màn cao trào của vở kịch đã qua mắt được bọn tội phạm nên hai người thuận lợi đi tới nhà. Tới trước cửa nhà Lâm Vãn Thu, Bạch Thuật Bắc cảm giác được áo sau lưng đã thấm ướt hết mồ hôi.

Lâm Vãn Thu mở cửa đi vào, vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, cô muốn hỏi, nhưng chắc chắn Bạch Thuật Bắc sẽ không trả lời. Cô đi rót ly nước đá tiến về phía anh, chạm vào ánh mắt thâm trầm kia thì lúng túng cúi đầu: "Mời anh, uống nước."

Bọn họ mới vừa thân thiết hôn môi, nghĩ lại cảnh ấy mà tim cô phồng to đến mức muốn nứt ra.

Bạch Thuật Bắc nhận lấy ly nước, thấy bộ dạng của cô thì càng nóng nảy, giọng điệu bất mãn: "Tôi không phải là sói, không cần phải sợ."

Khóe miệng Lâm Vãn Thu giật giật, nhưng không nói chuyện.

Trong lòng cô, anh nào có phải là sói, là vị thần tiên trên cao mới đúng, cô với không tới, ngắm không thấy, vĩnh viễn sống tại điểm mù trong mắt anh.

Bạch Thuật Bắc thấy cô không đáp lời, cũng chẳng có tâm tình cùng cô hàn huyên, uống một hơi hết ly nước đá, ánh mắt quan sát mọi ngóc ngách trong phòng: "Có gương không? Gương trang điểm đó...."

Lâm Vãn Thu khẽ giương cái miệng nhỏ nhắn lên, đầu óc u mê, tầm mắt Bạch Thuật Bắc vô tình rơi trên môi cô vài giây, chợt nhớ tới cảm xúc mềm mại lúc nãy.

Mẹ kiếp ——

Anh tức giận mở to mắt, Lâm Vãn Thu biết anh luôn dùng dáng vẻ nóng nảy đối với mình, đoán anh chắc chắn có mục đích mới hỏi mượn, chạy về phòng ngủ tìm gương trang điểm.

Bạch Thuật Bắc cầm gương đứng cạnh cửa kéo không biết đang nhìn gì, Lâm Vãn Thu nhìn thân hình cao lớn rắn rỏi của anh, thu lại tình cảm khác thường trong lòng, thăm dò hỏi: "Anh đang xem cái gì?"

Bọn cướp hành động rất cẩn thận, những dân cư khác trong tòa nhà còn chưa biết bất kì tin tức gì, Bạch Thuật Bắc sợ Lâm Vãn Thu vì khẩn trương mà làm hỏng kế hoạch của mình, lạnh giọng nói: "Không có gì."

Hai hàng lông mày của Lâm Vãn Thu vặn ngược lên, như có điều suy nghĩ, lát sau phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, Bạch Thuật Bắc giơ tay níu cổ cô, xách ngược trở lại: "Đồ ngốc, đi vào mau."

Lâm Vãn Thu giống như con mèo nhỏ bị anh mạnh bạo ném xuống ghế, cô bĩu môi, nghĩ thầm người đàn ông này quá bá đạo rồi, ở đây là nhà cô mà?