Lâm Vãn Thu không thể diễn tả nổi tâm tình của mình vào giây phút này, tựa như khiếp sợ, lại tựa hồ không có kinh ngạc đến vậy. Cô vẫn luôn chuẩn bị tâm lí, vẫn luôn giữ suy nghĩ có lẽ một giây kế tiếp Cố An Ninh sẽ xuất hiện.

Tuy nhiên Lâm Vãn Thu vẫn không kịp trở tay, thật giống như một tử tù cuối cùng cũng bị tuyên án tử hình.

Ánh mắt Lâm Vãn Thu di chuyển sang bên cạnh, nhìn thấy anh.

Cô chưa từng thấy Bạch Thuật Bắc cười dịu dàng đến thế. Trong mắt anh chỉ chất chứa duy nhất bóng hình kia, mắt thì chăm chú nhìn, còn khóe môi vẫn thủy chung nhếch thành độ cong hoàn hảo, vẻ mặt nghiêm túc, tập trung nghe Cố An Ninh nói chuyện.

Dường như, cô ấy chính là cả thế giới của anh.

Trong phút chốc, dáng vẻ trước kia của anh khi đối mặt với cô không ngừng lóe lên trong tâm trí. Đó chỉ là những châm chọc, đùa cợt, lạnh lùng. . . . . . Giống như những thước phim màu đen trắng đơn điệu vô hồn. Nhưng khi Cố An Ninh xuát hiện, ngay lập tức nhiễm tầng màu sắc xinh đẹp, sống động.

Lâm Vãn Thu đứng cứng người trước cửa phòng bệnh, tâm tính thiện lương như bị ngâm trong thùng đá lạnh, cả người cũng tràn đầy khí lạnh. Cô nhiều lần tự nhắc nhở mình nên đi đi, nhưng hai chân lại không hoạt động nửa phần, tựa như bị oán khí nhốt chặt tại chỗ.

Cô không nghe được bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy khuôn mặt Cố An Ninh hơi tím tái nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười ngây thơ. Cô ấy nghiêng đầu nhìn Bạch Thuật Bắc, hai ngươi say sưa trò chuyện với nhau, dường như khi nói chuyện, Cố An Ninh còn mang theo chút nũng nịu đặc trưng của con gái——

Lâm Vãn Thu nhìn mà cực kì hâm mộ. Cho tới bây giờ, cô chưa hề làm nũng trước mặt anh. Cô sợ sẽ làm anh chướng mắt, sợ anh sẽ ghét bỏ.

Trước người không yêu mình, cô không dám thoải mái bộc lộ các khuyết điểm, ưu điểm chưa chắc đã được yêu, nói chi tới khuyết điểm.

Không biết Cố An Ninh nói câu gì, Bạch Thuật Bắc có chút bất đắc dĩ nhận lấy đĩa táo đã gọt vỏ trong tay Cố Bá Bình, lấy thêm cái nĩa, ghim từng miếng táo, đút vào miệng Cố An Ninh.

Hình ảnh kia quá chói mắt, người đó là chồng của cô, thế nhưng sự dịu dàng của anh mãi mãi vượt quá tầm tay cô.

Lâm Vãn Thu lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nụ cười dịu dàng của anh cứ ẩn hiện trước mắt, không cách nào xua đi khỏi. Lòng đau gay gắt, hành lang phía trước cũng vặn vẹo thành những đường cong uốn lượn gấp khúc. Hình ảnh trước mắt đảo đảo nghiêng nghiêng, đầu óc cô choáng váng đến lợi hại.

Tay cô chống vách tường, cố gắng đứng cho vững, cổ họng khô rát, vô cùng đau đớn. Cô ép buộc mình đừng nghĩ đến nữa, nhưng vẫn không khống chế nổi.

Đã sớm biết ngày này rồi cũng tới, thật ra kết quả cũng không khác biệt so với dự đoán ban đầu. Từ khi quyết định đến với anh, cô đã chuẩn bị tâm lí để đón nhận kết cục này.

Đời này cô chỉ hành động dũng cảm một lần duy nhất, muốn tranh thủ cơ hội cho tình yêu của bản thân. Đáng buồn thay, thất bại vẫn hoàn thất bại, kì tích không bao giờ xảy ra.

Kế tiếp phải làm sao? Lâm Vãn Thu lặp đi lặp lại câu hỏi đó. Một giây trước còn đắm chìm trong niềm hạnh phúc huyễn hoặc, giờ khắc này, tất cả cảnh tượng huyền ảo đã bị xé nát ra.

Đầu óc cô cực kì hỗn loạn, không biết đâu mà lần, chẳng lẽ cứ im lặng, chờ anh chủ động mở miệng.

Nhớ đến sự lạnh lùng của anh trong khoảng thời gian gần đây, có lẽ chính là để cô biết khó mà lui. Nếu không vì sao anh cứ ậm ờ, không muốn nói đến chuyện hôn lễ.

Lâm Vãn Thu nở nụ cười tự trào, sâu dưới đáy mắt, hàng lệ đã trào dâng.

Niềm hạnh phúc luôn cách cô một bức tường vững chắc. Cô nỗ lực lâu như vậy, cẩn thận từng li từng tí, cuối cùng vẫn không đạt được chút tình cảm quyến luyến nào từ anh.

Lâm Vãn Thu không biết mình làm cách nào để xuống lầu, cô hoảng hốt trốn chạy, không hề hay biết bản thân đi lướt qua người Cao Hách. Cao Hách đi thêm hai bước, thân hình trong chiếc áo blouse trắng chậm rãi dừng lại.

Chờ xác định người đi ngang qua là Lâm Vãn Thu, anh ta nhấc chấn đuổi theo: "Vãn Thu?"

Bọn họ đã lâu không gặp, thỉnh thoảng chỉ liên lạc qua điện thoại, tán gẫu vài câu với nhau. Giờ phút này, nhìn thấy thân thể gầy gò yếu ớt, hàng chân mày đậm của Cao Hách chau chặt: "Sao thế em? Sao đi giống người mất hồn vậy?."

Lâm Vãn Thu nhìn chăm chú hồi lâu, mới mơ hồ nhận ra người đàn ông đứng đối diện, cô miễn cưỡng giương khóe miệng: "Cao Hách."

Cao Hách nhìn cô cười gượng ép, trong lòng càng thêm lo lắng, cẩn trọng dò xét: "Sao em tới bệnh viện? Thân thể em không khỏe?"

Lâm Vãn Thu lắc đầu một cái, ngay sau đó lại gật đầu: "Người Manh Manh hơi sốt."

Cô giống như bừng tỉnh từ giấc mộng, lúc này mới nhớ tới Manh Manh vẫn còn đang nằm trong phòng bệnh, đang được cô y tá trông coi giùm, cô vội vàng vẫy tay với Cao Hách: "Em đi trước đây."

Cao Hách giơ tay ngăn cô lại, trầm mặc, khó khăn hỏi: “ Em biết rồi phải không?"

". . . . . . Biết cái gì?" Lâm Vãn Thu láng máng hiểu được ý tứ của Cao Hách, nhưng vẫn giả bộ ngơ ngác. Hóa ra cả thế giới đều biết, chỉ có mình cô là kẻ ngốc.

Có lẽ, Cố An Ninh đã trở về từ lâu.

Não bộ giống như bị chích điện, trong nháy mắt liền tỉnh táo vô cùng. Cuộc điện thoại tại khu vực gặp nạn, còn có việc vắng nhà thường xuyên của Bạch Thuật Bắc. Tất cả đã sớm rõ ràng, chỉ mình cô cố chấp tự nhốt mình trong ốc đảo riêng, không chịu đối mặt với sự thật.

Cao Hách bất an nhìn sắc mặt của cô, trắng bệch như giấy, anh ta càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình. Cao Hách từ từ hỏi, sợ kích động đến cô: "Em. . . . . . Em thấy bọn họ rồi?"

Lâm Vãn Thu dùng sức nắm quả đấm, khẽ rũ đầu xuống. Cô cảm thấy rối quá, Cố An Ninh vắng mặt, cô còn có thể tự an ủi, ít nhiều gì Bạch Thuật Bắc vẫn dành chút tình cảm cho mình, nhưng giờ cô ấy trở lại, cô chỉ nắm trong tay tờ giấy hôn thú đỏ.

Những dũng khí, những sự cố gắng ngày trước giống như một trò hề nhảm, bày biện trước mặt người ta, thật sự chỉ là tôm tép nhãi nhép.

Đại sảnh bệnh viện chật chội huyên náo, người đến người đi vô tình lướt qua nhau. Lâm Vãn Thu cùng Cao Hách trầm mặc đứng chung một chỗ, cả hai không biết nên nói gì.

"Em dự định sẽ làm gì?"

Giọng nói Cao Hách trầm êm như tiếng nước chảy, Lâm Vãn Thu nghe xong liền ngớ ngẩn, cô quả thật không biết nên làm gì, coi như bỏ qua Bạch Thuật Bắc, cô cũng không buông bỏ được con gái.

Hốc mắt trướng đau, Lâm Vãn Thu né tránh ánh mắt Cao Hách, nhỏ giọng lên tiếng: "Em cần thời gian để suy nghĩ."

Cao Hách bất đắc dĩ thở dài: "Còn cần nghĩ điều gì? Anh ta bây giờ không hề kiêng dè làm tổn thương em, đấy chẳng phải là do ỷ lại em sẽ không bao giờ rời xa anh ta hay sao?"

Lâm Vãn Thu khép mi mắt, cô không cách nào giải thích cho Cao Hách hiểu, hiện tại cô đau đầu dữ dội.

Bọn họ kết hôn, hơn nữa những tháng ngày ở chung với Manh Manh, khiến cô nảy sinh tham luyến cái gọi là “Gia đình”, cô đơn quá lâu khiến cô quý trọng những thứ bình dị đấy. Người như Cao Hách, chưa bao giờ chống chọi một mình với giá lạnh mùa đông, mãi mãi sẽ không hiểu được lòng cô.

Tạm biệt Cao Hách, cô trở về phòng bệnh dành cho trẻ em, Manh Manh đang ngồi trên giường, nói chuyện với cô y tá, thấy cô đi vào, ánh mắt bé sáng rỡ, hơi dỗi hờn: "Mẹ đi lâu quá!"

Tiếng kêu của bé kéo Lâm Vãn Thu trở về thực tại , cô nhìn đứa con gái ruột gần trong gang tấc, tâm tính thiện lương hoàn toàn bị một đao chém vụn.

Cô thậm chí đã quên mất, Cố An Ninh trở lại, đồng nghĩa với việc cô sẽ mất toàn bộ, ngoại trừ Bạch Thuật Bắc, còn có Manh Manh.

Cô không cách nào nắm giữ mọi thứ trong tay. Trong lúc xúc động, cô đi tới ôm chặt lấy bé, niềm hạnh phúc ngắn ngủi trở nên vô cùng quý giá, cô phải tranh thủ từng phút từng giây. Lâm Vãn Thu không đành lòng từ bỏ, tình cảm giữa hai mẹ con đã khắc sâu vào tận xương tủy.

Nếu phải chia ly thêm lần nữa, vết thương vừa mới nguôi ngoai lại bị xé toạc ra.

Manh Manh bị mẹ ôm chặt, hơi ngẩn người, tiếp sau, bé cười tủm tỉm ôm lại mẹ: "Mẹ đang muốn bồi thường cho con phải không?"

Bồi thường. . . . . . Cô lấy gì để bồi thường bé, hết thảy còn chưa bắt đầu, đã đến hồi kết thúc.

Lâm Vãn Thu kìm nén những giọt nước mắt, thừa dịp Manh Manh không chú ý, lấy tay chùi sạch hai khóe mắt, nói: "Ừm, mẹ gặp được chú Cao, cho nên ——"

Manh Manh nghe tới đó liền trợn mắt, kêu to: "Chú Cao? Không phải hai ngày trước, chú ấy vừa gọi điện cho mẹ sao."

Lâm Vãn Thu bị bộ dạng hung hăng của bé làm cho tức cười, véo nhẹ sống mũi bé: "Mẹ và chú ấy chỉ tán gẫu vài câu thôi."

Manh Manh chu cái miệng nhỏ xinh, nói ra những câu “già hơn tuổi” của bé: "Ba đang vắng nhà, con phải có nhiệm vụ bảo vệ, trông chừng mẹ, không để bất kì chú nào tiếp cận mẹ."

Lâm Vãn Thu đang khom người xỏ giày cho bé, nghe xong những lời bé nói, khẽ dừng động tác.

Manh Manh còn nhỏ, luôn mong ba mẹ ở cùng với bé. Bé chỉ nhìn thấy những điều xảy ra trước mắt, cố gắng ngăn cản những người đàn ông khác tới gần Lâm Vãn Thu. Nhưng nếu Bạch Thuật Bắc muốn tiếp xúc với người phụ nữ khác?

Hơn nữa, xưng hô “mẹ” này, đã sắp không còn thuộc về cô.

Bạch Thuật Bắc vẫn chưa nói với Manh Manh, cô là mẹ ruột của bé. Hóa ra. . . . . . trái tim anh luôn tồn tại vách ngăn trở.

Lâm Vãn Thu mang giày xong cho bé, ngồi xổm xuống, tay vuốt nhẹ đỉnh đầu bé, nở nụ cười buồn: "Không cần lo lắng, mẹ chỉ yêu một mình Manh Manh."

Manh Manh nghiêng đầu, ùa vào lòng cô, mỉm cười ngọt ngào: "Manh Manh cũng yêu mẹ nhất, không gì sánh được với mẹ của Manh Manh.”

Lâm Vãn Thu cười híp mắt, cổ họng lại khô khốc, cuối cùng bế bé ra ngoài: "Người con bớt nóng rồi, chúng ta về nhà thôi. Con muốn ăn món gì để mẹ nấu."

"Thật hả mẹ?" Manh Manh ôm cổ của cô, bắt đầu liệt kê, " Con muốn ăn sườn xào chua ngọt, muốn ăn cánh gà Quý Phi, còn món trứng chim cuốn bột gạo nữa."

Mnh Manh mải mê đếm đếm ngón tay, Lâm Vãn Thu ghi nhớ mọi thứ trong lòng. Trước kia, vì ngại dầu mỡ, cô hạn chế không cho bé ăn. Hiện tại cô quyết định chiều theo ý bé, trong khoảng thời gian cuối cùng, cô không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của con gái.

Lúc đứng ở ven đường chờ taxi, điện thoại trong túi đổ chuông, Lâm Vãn Thu lấy ra nhìn, trái tim bất chợt đau thắt, là số của Bạch Thuật Bắc.

Theo phản xạ, cô quay đầu liếc nhìn phương hướng của bệnh viện. Cô gấp gáp rời đi, căn bản không chú ý đến tình hình trong căn phòng đấy nữa.

Lần đầu tiên Lâm Vãn Thu do dự không muốn nhận điện thoại của anh. Manh Manh đứng bên cạnh nắm lấy tay cô, khó hiểu nhắc nhở: "Mẹ ơi, ba gọi tới kìa."

Lâm Vãn Thu nhấn nút nhận điện, áp thẳng điện thoại vào tai Manh Manh. Manh Manh có tí bất ngờ, nhưng vẫn tự nhiên trò chuyện cùng Bạch Thuật Bắc, vẫn giống mọi ngày, nói những chuyện về bé hoặc những việc trong nhà.

Manh Manh rất hiểu chuyện, sợ ba lo lắng nên cố tình không nói chuyện bé bị bệnh.

Lâm Vãn Thu ngắm nhìn hàng cây bên ven đường, lá xanh đã sớm rơi rụng, nơi nơi đều trống rỗng hoang tàn, tựa như đáy lòng cô.

"Mẹ, ba muốn nói chuyện với mẹ." Không biết thất thần đã bao lâu, Manh Manh bất ngờ để điện thoại bên tai cô, bàn tay nhỏ tẹo có hơi lạnh lẽo. Lâm Vãn Thu khắc chế cảm xúc khác thường, giơ tay giữ thân máy.

Âm thanh giọng nói của anh vẫn trầm thấp, từ tính như xưa, nhưng giờ lọt vào tai cô, cứ như đã cách cả một đời một kiếp: "Hai ngày nữa anh mới về nhà, trong đội còn bận chút chuyện."

Lâm Vãn Thu cũng không biết chính mình ngụy trang như thế nào, mà có thể điềm nhiên cùng anh trò chuyện: "Vâng, công việc của anh quan trọng hơn."

Bạch Thuật Bắc nói xong thì trầm mặc, hình như đang cố tìm vấn đề khác để nói. Lâm Vãn Thu quá mệt, nói thẳng: "Xe tới rồi, em cúp đây."

Đây là lần đầu tiên cô chủ động cúp điện thoại của anh. Cô không muốn trò chuyện cùng người đàn ông đó nữa , không dám nghe anh nói nhiều thêm một câu. Anh rốt cuộc đã lừa dối cô bao nhiêu, càng nghĩ trái tim càng lạnh dần.