Manh Manh ở bệnh viện nhi đồng, giường rất bé, trong phòng ngoài chiếc ghế sô pha dành cho hai người, chỉ có thêm một cái ghế dựa nhỏ để nghỉ ngơi. Bạch Thuật Bắc dửng dưng chiếm ghế sô pha, chẳng buồn để ý tới Lâm Vãn Thu, tay khoác lên trán, khẽ nhắm mắt dưỡng thần .

Lâm Vãn Thu đút canh cho bé xong, cầm cuốn sách kể truyện cổ tích cho bé nghe, kể được nửa truyện thì bé đã thiếp đi, tay nhỏ xinh vẫn gắt gao nắm chặt ống tay áo cô.

Đáy mắt trào dâng ý cười, cô nhè nhẹ đem cánh tay bé thả vào trong chăn, kéo chăn lại ngay ngắn, xong xuôi mọi việc mới xoay qua nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha.

Không biết sự im lặng của Bạch Thuật Bắc có phải là ngầm đồng ý cho cô ở cạnh Manh Manh một đêm hay không, dù vậy Lâm Vãn Thu vẫn hết sức quý trọng những giây phút hiếm hoi này, đã hơn hai tháng cô chưa gặp mặt bé, không biết qua hôm nay, phải bao lâu nữa cô mới được nhìn thấy bé đây?

Manh Manh đang ngủ nhưng thỉnh thoảng lại chép chép miệng, lầm bầm câu nói mơ hồ, Lâm Vãn Thu cúi người lắng nghe, rất nhanh liền nghe ra được, miệng bé thút thít hai tiếng “Mẹ ơi!”, trên mặt còn tràn đầy sự ủy khuất, ấm ức.

Trước đây không chỉ một lần Manh Manh hỏi cô, vì sao mẹ bé lại không cần bé nữa?

Lâm Vãn Thu chua xót khép chặt mắt, cúi đầu hôn xuống cái trán thấm ướt mồ hôi của Manh Manh, lòng ngón tay xoa nhẹ mi tâm bé, nhóc con mới thỏa mãn chìm sâu vào giấc ngủ.

Quay trở lại ghế dựa, nhưng cơn buồn ngủ mãi chẳng chịu đến, an tĩnh như vậy khiến Lâm Vãn Thu chợt nhớ từ chiều tới giờ còn chưa ăn gì, vừa mới về nhà đã bị Bạch Thuật Bắc hộ tống đến đây. . . . . . Cô nhìn chung quanh, thấy trên đầu tủ gần giường có rất nhiều điểm tâm ngọt, nhưng vẫn kìm nén nhắm mắt lại.

Cả đêm không thể chợp mắt, ban đêm Manh Manh giật mình tỉnh lại nhiều lần, Bạch Thuật Bắc không dỗ được con gái, bé con luôn giơ tay đòi dì ôm, Lâm Vãn Thu đứng kế bên, nhận được ánh mắt đồng ý của Bạch Thuật Bắc mới dám ôm bé vào lòng.

"Dì ơi." Miệng nhỏ của Manh Manh rúc vào lồng ngực cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đau, đau."

"Cho dì xem một chút."

Lâm Vãn Thu tỉ mỉ xoa bóp bả vai cùng tay chân cho bé, dùng lực vừa phải, nhóc con cảm thấy thoải mái, không bao lâu thì tựa vào vai cô ngủ.

Thân thể bé con mềm nhũn, ôm trong ngực rất dễ chịu, Lâm Vãn Thu tham luyến cái ôm này, không nỡ buông tay.

"Cô cứ ôm con bé như vậy, nó sẽ không thoải mái." Giọng nói âm trầm của Bạch Thuật Bắc vang lên, giống như một luồng sét đánh, bổ nát thế giới ảo tưởng của cô.

Lâm Vãn Thu cắn môi, nhẹ nhàng đặt bé con lại giường bệnh, mồ hôi chảy ròng ròng khắp người , hơn nữa vì ôm đứa bé nên áo sơ mi thấm ướt, dính sát vào ngực, nhớp nháp khó chịu.

Áo ngực màu trắng bên trong như ẩn như hiện, cô xấu hổ túm vạt áo tránh qua một bên.

Bạch Thuật Bắc dịch lại chăn cho Manh Manh, thấy điệu bộ lo sợ của cô, không nhịn được mỉa mai: "Yên tâm, tôi rất tỉnh táo. Lỗi lầm đã dại khờ gây nên, tuyệt đối sẽ không tái diễn lần nữa."

Lời anh nói chứa nhiều hàm nghĩa, mặt Lâm Vãn Thu ngay tức thời đỏ bừng lên, Manh Manh đã ngủ say, chỉ còn hai người lúng túng đối diện nhau trong đêm tối.

Cô cúi thấp đầu dựa sát vào ghế, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện gói bánh quy, dọc theo cánh tay thon dài nhìn lên, đập vào mắt vẫn là khuôn mặt tuấn tú nhưng vô hồn như tượng gỗ.

"Cám ơn." Cô nhận lấy, dùng sức siết chặt trong tay.

Bạch Thuật Bắc lạnh nhạt cởi áo khoác, tiếp tục thu mình nằm lại trên ghế sô pha, trầm ngâm mấy giây rồi nói: "Tôi biết cô trước giờ không chịu làm ăn lỗ vốn, chỉ cần chăm sóc Manh Manh cho tốt, con bé vui vẻ thì tôi sẽ không bạc đãi cô."

Lâm Vãn Thu cắn mạnh vào môi dưới đến rỉ ra máu , hốc mắt chua chát căng đau, nhưng cô biết mình không được phép rơi lệ, khóc lóc chỉ làm anh thêm chán ghét, khinh bỉ hơn thôi.

-

Lâm Vãn Thu không dám làm phiền đến anh nữa, ép buộc bản thân phải đi vào giấc ngủ, lạc vào cơn ảo mộng, những chuyện đau lòng, phiền phức trước kia thay nhau tái hiện, trong mộng chỉ có hoảng hốt cùng nước mắt đầm đìa, nỗi đau khi phải xa rời cốt nhục đánh đến từng dây thân kinh, thấu đến tận mỗi tế bào trong cơ thể, bóp nghẹt hơi thở của cô.

Nghe tiếng trẻ con réo khóc, cô giật mình mở to mắt, đáy mắt còn chưa thanh tỉnh, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ u ám.

Những tia nắng ban mai từ ngoài cửa sổ rọi vào, thì ra mặt trời đã lên cao, Lâm Vãn Thu khẽ nghiêng người quan sát bé con, tay chân múp míp thoải mái dang ra thành hình chữ đại, vẫn còn say trong giấc nồng.

Quay đầu nhìn về hướng của Bạch Thuật Bắc, thấy anh còn đang ngủ, cô thầm thở phào ra, giơ tay chạm vào khuôn mặt, quả nhiên ướt đẫm nước mắt.

Dạ dày đang biểu tình vì đói bụng, gói bánh quy tối qua cô không nỡ ăn, những thứ anh cho, cô đều xem như báu vật.

Cô lặng lẽ dọn dẹp lại đồ đạc, đứng dậy đi ra ngoài cửa, trời vẫn còn sương sớm, thức ăn trong căn tin bệnh viện chắc chắn không ngon, mua trên đường thì không hợp vệ sinh, hơn nữa Bạch Thuật Bắc nhất định sẽ ghét bỏ, người đàn ông này có “bệnh sạch sẽ” cực kì nghiêm trọng.

Lâm Vãn Thu đón xe điện ngầm về nhà, chuẩn bị làm bữa sáng cho Manh Manh, chốc nữa còn phải đến công ty xin nghỉ. Cô thầm tính toán kĩ lưỡng mọi thứ trong đầu, về tới nhà, vừa mở cửa phòng khách, chào đón cô là một đồ vật hung hăng bổ tới.

Lực ném không mạnh lắm, đơn thuần chỉ muốn phát tiết.

Ly thủy tinh đập xuống sàn nhà, âm thanh vỡ vụn vang lên, tiếng động làm đầu óc Lâm Vãn Thu tỉnh táo lại. Cô chậm rãi ngước lên, liếc nhìn người đàn ông có vẻ mặt, thần thái, tinh thần… đều sa sút – Lâm Tri Hạ.

-

Tấm rèm cửa sổ không kéo sát, ánh sáng mặt trời rọi xuống bề mặt thủy tinh, phủ một lớp ánh sáng nhạt lên người Lâm Tri Hạ. Người đàn ông có thân hình rắn rỏi, giờ phút này cứ như bị loạn trí, dưới cằm là một lớp râu đen, đôi mắt sưng húp, tụ máu bầm đen tím. . . . . .

Nguy rồi, tối qua cô quên nói với Tri Hạ một tiếng.

Lâm Tri Hạ an tĩnh ngồi trên sô pha, khuôn mặt trầm tĩnh cố che đi tầng sương lạnh giá: "Đi đâu?"

Lâm Vãn Thu không dám nhìn anh, vội ngồi xổm xuống, đem những mảnh vỡ thủy tinh thu gọn lại, hốt bỏ vào thùng rác.

Lửa giận trong lòng Lâm Tri Hạ vô pháp khống chế, đột ngột từ trên ghế sô pha nhổm dậy, sải mấy bước đến trước mặt cô, không cho cô cơ hội phản ứng, thô lỗ nắm chặt cổ tay, lôi cô đứng dậy.

Thân hình cô quá nhẹ, bị kéo lên phải lảo đảo vài bước mới ổn định lại thân thể.

Lâm Vãn Thu hoảng sợ nhìn anh, đáy mắt Lâm Tri Hạ đỏ ngầu, môi mỏng vẽ nên độ cong tàn nhẫn, mắt không chớp, nhìn cô chằm chằm: "Tại sao không trả lời anh? Em lại lén lút đi gặp hắn ta phải không?"

Lâm Vãn Thu siết chặt hộp giữ nhiệt trong tay, thản nhiên gật đầu: "Đúng, nhưng vì Manh Manh bị bệnh."

"Manh Manh ——" Lâm Tri Hạ cười lạnh, sức lực chèn ép cô ngày càng tăng, "Con bé đó bị bệnh thì liên quan gì đến em? Em tự cho mình là mẹ của nó hả ?"

Sắc mặt Lâm Vãn Thu vốn tái xanh, giờ thì trắng nhợt đến chói mắt, toàn thân như bị dội gáo nước lạnh, rét đến tận xương tủy.

Lâm Tri Hạ biết mình chạm phải nỗi đau của cô, nhưng anh không kìm nén được, vừa nghĩ tới cảnh cô dịu dàng ở bên cạnh hai cha con đáng ghét kia, từng thớ thịt trên người như xoắn chặt lại, vô cùng đau đớn.

Lâm Vãn Thu nhìn toàn thân anh phát ra hơi thở ngoan độc, không muốn phí công tranh chấp, tiếp tục ngồi xổm xuống thu dọn những mảnh vụn sót lại: "Anh đứng tránh xa một tí, cẩn thận bị thương đến chân."

Nhìn đi, trong lòng cô, anh chính là một kẻ vô dụng như vậy, phải chi anh có thể hữu dụng hơn, phải chi thân thể này khỏe mạnh như người thường . . . . .

Lồng ngực của Lâm Tri Hạ phập phồng lên xuống, cố thả lỏng quả đấm đang căng cứng ra. Giờ phút này, anh chỉ cần nhẹ nhàng rũ mắt xuống liền thấy được đỉnh đầu đen nhánh của cô, rõ ràng chỉ là một phụ nữ đơn bạc, yếu đuối, vì điều gì dưới đáy lòng vẫn cố chấp chôn chặt một tình cảm tiêu cực?

Anh không nhịn được rống to: "Lâm Vãn Thu, em có biết mình đang làm gì hay không?"

-

Động tác của Lâm Vãn Thu hơi khựng lại, ngẩng đầu, con ngươi đen láy ánh lên ý cười trấn an: "Tri Hạ, em chỉ quan tâm Manh Manh, không có ý gì khác."

Lâm Tri Hạ trầm mặc quan sát cô rất lâu, đôi mắt giăng đầy tia máu làm người ta khiếp sợ, cùng màu da vàng vọt vì bệnh hoạn tạo thành hai cực đối lập.

Lâm Vãn Thu thu dọn sạch sẽ những mảnh thủy tinh xong, đứng lên cẩn thận đỡ lấy cánh tay anh: "Anh uống thuốc chưa? Bữa trước em thấy hộp thuốc anh ném trong thùng rác mới nhớ thuốc đã hết rồi, thật xin lỗi, gần đây em bận quá. Ngày hôm qua em mới đến bệnh viện lấy thêm thuốc, có thể dùng được thêm ít ngày."

Lâm Tri Hạ nghe giọng nói ôn hòa của cô, lửa giận ứ đọng dưới đáy lòng cũng chậm rãi tan đi, nhưng vẫn quay mặt, hừ một tiếng: "Có lẽ anh chết đi sẽ tốt hơn, em không phải bị anh liên lụy nữa."

"Tri Hạ!" Lâm Vãn Thu hét thẳng vào mặt anh, mắt hạnh trợn to lên.

Những năm này, cuộc sống khó khăn đã mài mòn nhuệ khí, khiến bản tính cô trở nên nhẫn nhục, chịu đựng, rất ít khi đem tâm tình thật biểu lộ ra ngoài. Tiếng hét bất ngờ của cô làm Lâm Tri Hạ giật mình, thân hình to lớn đứng trước mặt cô, bất giác bị gọt dũa, nhỏ đi mấy phần.

Lâm Vãn Thu chăm chú nhìn anh, giọng nói kiên quyết: "Anh không phải là gánh nặng của em, anh là người thân cuối cùng của em, hãy nhớ, em chưa từng xem anh là gánh nặng của mình."

Lâm Tri Hạ cúi đầu suy nghĩ, nhìn gương mặt với những đường nét tinh xảo, thanh lệ của cô, trong lòng ê ẩm, nhất thời mất đi tự chủ, hai tay ghì chặt hai đầu vai gầy yếu: "Vãn Thu."

Giọng anh khàn đục, hoàn toàn mất đi bộ dáng nóng nảy vừa rồi, sự dịu dàng, chân thật lan tỏa trong đáy mắt, sức lực trên hai tay ẩn chứa phần tình cảm mập mờ.

"Em luôn biết, anh không muốn làm người thân của em." Dứt lời anh liền cúi xuống, cách cô càng lúc càng gần, trên người cô phảng phất mùi hương thanh khiết không ngừng dụ hoặc anh, trái tim trong lồng ngực vô cùng thỏa mãn, như muốn nhảy cẫng ra ngoài.

Lâm Vãn Thu thừ người nhìn gương mặt quen thuộc đang lấn tới, vào lúc hai cánh môi cánh nhau rất gần thì đột nhiên choàng tỉnh, cô dùng sức đẩy anh ra, cả người theo quán tính cũng lui ra sau, lưng đụng mạnh vào vách tường.

Trong phòng an tĩnh lại, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của hai người.

"Em ——" Lâm Vãn Thu ngập ngừng giải thích, vừa chạm phải mắt anh thì luống cuống né đi: "Em ngủ dậy còn chưa đánh răng."

Cái cớ ngây ngô này đã bị cô sử dụng cho sắp nát bấy, Lâm Tri Hạ làm sao không hiểu suy nghĩ trong lòng cô, tay nắm thành quyền, không muốn ép buộc cô nữa, giơ tay vuốt nhẹ đỉnh đầu cô: "Nghỉ ngơi đi."

Lâm Vãn Thu mấp máy môi, khẽ liếc anh một cái: "Em còn muốn làm bữa ăn sáng cho Manh Manh."

Lâm Tri Hạ nhíu chặt mi tâm, ngũ quan khí khái lộ vẻ nghi ngờ, nhưng thấy điệu bộ lấy lòng của Lâm Vãn Thu, bất đắc dĩ thở dài: "Em chợp mắt tí đi, anh giúp em làm."

Khóe môi Lâm Vãn Thu cong lên, nhẹ nhàng gật đầu: "Cám ơn anh, anh trai."

Bước chân của Lâm Tri Hạ lập tức bị đình trệ, Lâm Vãn Thu lúc này mới ý thức được mình lại xưng hô sai rồi, nhưng lời nói ra thì không thể thu hồi. Một lúc sau, Lâm Tri Hạ chậm rãi xoay người, ánh mắt nặng trĩu rơi vào người cô.

"Hôm qua anh về nhà, chỉ thấy một căn phòng trống rỗng, gọi điện cho em nhưng em không bắt máy” Khuôn mặt anh hằn lên nét khổ sở, cụp mắt không dám nhìn thẳng vào cô, "Tình cảnh ấy giống y hệt cảnh tượng của sáu năm trước. Vãn Thu, anh thật sự sợ em bỏ rơi anh, một năm đó, em có biết anh đã trải qua như thế nào không?"