Trong thoáng chốc, trái tim Lâm Vãn Thu bay lơ lửng trên đám mây hồng, và có hàng ngàn con bướm dập dờn xung quanh, ru bùi trái tim cô. Niềm rung động ngọt ngào, êm ái lan sâu đến từng tế bào. Hai chữ “kết hôn” được phát ra từ miệng của người đàn ông mà cô thầm yêu nhiều năm, chuyện này còn ảo hơn cả giấc mộng mị, trong đầu chỉ còn vang lên tiếng pháo hoa rôm rả, sáng rực cả bầu trời duy nhất có cô và anh. ( đoạn này khó quá, bạn Thủy đã cố hết sức làm cho lỡn mợn một tí)

Nhưng Lâm Vãn Thu thật sự hiểu Bạch Thuật Bắc có bao nhiêu chướng mắt đối với mình, vì thế, rất nhanh thoát khỏi thế giới ảo, dùng lí trí khước từ: "Thật xin lỗi, tôi cảm thấy hai chúng ta không thích hợp”.

Mi tâm Bạch Thuật Bắc hõm sâu hoẵm, dựa người vào xe, châm lên điếu thuốc. Gương mặt anh tuấn chìm trong khói thuốc đục mờ, giấu kín cảm xúc chân thật.

Đàn ông mà, ai chẳng tham lam vô độ. Lâm Vãn Thu dần trở thành thói quen trong cuộc sống của anh, dù anh không quá để ý cô, nhưng sâu trong tâm vẫn phát sinh tham niệm độc chiếm.

Bạch Thuật Bắc không phải là kiểu người tùy hứng, anh sống có nguyên tắc, luôn lập những kế hoạch dài hạn cho tương lai. Nhưng từ sáu năm trước, khi Lâm Vãn Thu bất ngờ xuất hiện, thì cuộc sống của anh đã chệch đường ray.

Thấy cô cùng tên đàn ông khác đứng chung một chỗ, lòng anh bất giác sinh ra phẫn nộ, căm hờn. Hơi thở của anh đã dây trên người cô, cả cơ thể cô đã được anh “đánh dấu chủ quyền”, vậy nên không được phép nói cười ríu rít với tên đàn ông khác.

Vì sự nổi loạn của bản tính chiếm hữu nên anh bất ngờ bật ra lời cầu hôn. Nhưng suy cho cùng, kết hôn cùng Lâm Vãn Thu là một lựa chọn không tồi. Làm vợ anh, Lâm Vãn Thu sẽ xem anh như “ông trời” của cô, đối với anh một dạ hai vâng, khúm na khúm núm như trong quá khứ.

Ngón tay thon dài của Bạch Thuật Bắc xuyên qua làn khói trắng, ấn nhẹ vào mi tâm: “Nếu như sau này, quan hệ của em và Manh Manh bị phanh phui, lúc ấy dù em ở với ai đi nữa, đều gây ảnh hưởng xấu cho gia đình tôi ."

Đôi mắt thâm sâu liếc nhìn phương hướng Cao Hách rời đi, tiếp sau trầm tư chuyển về phía cô: "Huống chi cậu ấy còn là bằng hữu của tôi."

Nghe Bạch Thuật Bắc nói xong, Lâm Vãn Thu chỉ hơi giật mình nhưng không quá khó chịu. Tiếp xúc với anh nhiều thành quen, tâm lí chịu đựng thất vọng đã nhuần nhuyễn ngấm sâu vào máu, chả bao giờ cô hi vọng vào những điều viễn vông, phi thực tế nữa.

"Ngài yên tâm, sẽ không ai biết được mối quan hệ của tôi và Manh Manh." Lâm Vãn Thu cúi đầu nhìn xuống mũi giày, nhoẻn miệng cười khổ, "Những điều đã hứa với Cố tiểu thư, tôi luôn ghi nhớ trong lòng. Mặc kệ Cố tiểu thư đang ở đâu thì phần hợp đồng này vẫn mãi có hiệu lực. Vả lại, tôi cùng Cao Hách... không phải loại quan hệ như anh nghĩ."

Bạch Thuật Bắc khẽ ngước mắt, ngắm nhìn hàng lông mi đen dài của Lâm Vãn Thu, chúng vểnh lên cong vuốt, tựa như cánh quạt hương bồ nhỏ. Chỉ vì câu cuối của cô, tâm tình vốn tồi tệ liền chuyển biến theo chiều hướng tốt.

Lâm Vãn Thu không nhìn anh nữa, chuẩn bị lướt qua anh, đến chào tạm biệt Manh Manh.

Dụi tắt điếu thuốc, Bạch Thuật Bắc nhàn nhạt tuôn ra một tràng: "Cùng tôi kết hôn có gì không tốt? Từ nay về sau, em có thể quang minh chính đại ở cạnh Manh Manh. Chẳng phải em luôn mồm nói yêu con bé sao? Bây giờ chứng minh cho tôi xem nào."

Thân thể Lâm Vãn Thu cứng đờ, kinh ngạc quay đầu nhìn anh.

Anh đứng trong ánh tà dương, vầng sáng vàng tô điểm cho vóc dáng cao lớn, rắn chắc. Áo sơ mi trắng làm dịu đi độ lạnh trên gương mặt . Nhìn thoáng qua, vẫn như chàng hoàng tử trong giấc mơ thời thiếu nữ của cô, nhưng chỉ cần vài giây sau, hàn ý khát máu tỏa ra từ người anh sẽ lập tức đông cứng trái tim cô, đá cô trở về thực tại.

Manh Manh chăm chú nhìn từng cử chỉ của Bạch Thuật Bắc cùng Lâm Vãn Thu, hiệu quả cách âm trong xe quá tốt, bé không nghe được gì, cửa lại mở không ra, Manh Manh dần lo lắng, lấy bàn tay nhỏ đập mạnh vào cửa sổ, hét to: "Ba, ba không được bắt nạt dì của con đấy!"

Bạch Thuật Bắc tiến lên một bước, làm ngơ trước sự ồn ào của con gái, lẳng lặng tiếp cận Lâm Vãn Thu.

Hai người đứng sát nhau, chóp mũi như có như không chạm vào nhau, anh dịu dàng vén sợi tóc bay trong gió ra sau tai cô: "Lâm Vãn Thu, tôi biết đời này em yêu nhất hai thứ, chính là tiền cùng Manh Manh, kết hôn với tôi đi, em sẽ nhanh chóng nắm trong tay hai thứ đấy."

Lâm Vãn Thu đần người đứng tại chỗ, lạc vào đôi mắt đen sâu hun hút của anh. Đôi mắt ấy tỏa ra nguồn ma lực, hút cạn linh hồn cô, xoáy chặt trái tim cô. Nhưng trong lòng anh . . . . . .

Cổ họng khàn đặc, Lâm Vãn Thu muốn há miệng, Bạch Thuật Bắc đưa tay ngăn trở, chất giọng trầm khàn rót nhẹ vào tai cô: "Em hãy từ từ suy nghĩ."

-

Vì tình cảm nhiều năm với Bạch Thuật Bắc, Lâm Vãn Thu dần trở thành “kiểu mẫu tiêu chuẩn” cho những người yêu đơn phương. Tình yêu ấy gần như thành chấp niệm cả đời cô. Nhưng cô chưa bao giờ ảo tưởng bất kì điều gì từ anh, bởi cô thấy rõ khoảng cách xa xôi của mình và Bạch Thuật Bắc, đặc biệt luôn tồn tại một Cố An Ninh làm vách ngăn bền chắc.

Vì vậy, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân kết hôn cùng Bạch Thuật Bắc, cho dù bọn họ có chung một đứa con gái, thậm chí còn chung giường chung gối.

Lâm Vãn Thu ngồi ở trên sô pha, thần người nhìn căn nhà trống trải. Từ khi Tri Hạ rời đi, trong nhà yên tĩnh hẳn, chỉ còn mình cô đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo xung quanh.

Tư vị của sự cô đơn vô cùng đáng sợ, cô cũng như bao người phụ nữ khác, khát khao một mái ấm gia đình, muốn có một bờ vai rộng rãi, một vòng tay ấm áp, dịu dàng an ủi những khi cô mệt mỏi. Nhưng Bạch Thuật Bắc sẽ là người ấy sao?

Một người chồng không hề yêu thương vợ, kiểu gia đình tạm bợ ấy sẽ trôi về đâu?

Lâm Vãn Thu không xoắn quá lâu vào vấn đề này. Cô đi rửa mặt cho tỉnh táo, rồi mở laptop bắt đầu nghiên cứu công việc. NHiệm vụ quan trọng trước mắt là phải nhanh chóng giải quyết chuyện công ty, gấp rút tìm công việc mới, bệnh của Tri Hạ phải liên tục điều trị mới có kết quả tốt, mỗi tháng cô nhất định phải kiếm đủ tiền cho phí chữa bệnh.

Cô không có thời gian để sầu não cho chuyện tình yêu nam nữ.

Ngày hôm sau, Vãn Thu cùng Cao Hách đến câu lạc bộ tập thể hình. Cao Hách là khách quen ở nơi này, thái độ của quản lí đối với anh ta rất ân cần, chu đáo, nhiệt tình đi phía trước dẫn đường, còn hiếu kì quan sát Lâm Vãn Thu vài lần: "Vị tiểu thư này là lần đầu tiên tới đây?”

Cao Hách thận trọng nhìn Lâm Vãn Thu, bàn tay khẽ đặt lên đầu vai cô: "Làm cho cô ấy một thẻ hội viên, Tam thiếu có thắc mắc thì cứ nói với anh ta, đây là bạn của tôi."

Quản lý đã nhìn quen những tình huống thế này, mặt mày liền hớn ha hớn hở: "Được, được, xin mời hai vị tới bên kia."

"Chỗ này là sản nghiệp của người con trai thứ ba của Bạch gia." Cao Hách vừa đi vừa giải thích, trong đầu Lâm Vãn Thu ngờ ngợ hiện lên bóng dáng người đàn ông mà cô tình cờ gặp một lần, liền phát hiện ra điều thú vị: đàn ông trong nhà họ Bạch đều mang dáng vẻ ngạo nghễ của bề trên, luôn lạnh lùng xa cách với đời.

Lâm Vãn Thu lặng lẽ liếc nhìn bàn tay đang tự nhiên đặt trên vai mình, bàn tay của bác sĩ đẹp nhở, còn mang theo ít hơi ấm truyền xuống đầu vai cô.

Cao Hách tinh ý nhận ra sự ngại ngùng của cô, vội thu tay lại, khó khăn mở miệng: "Thật xin lỗi, anh ra nước ngoài du học vài năm nên lễ tiết. . . . . . Anh không có ý gì khác."

Lâm Vãn Thu nhìn bộ điệu khẩn trương của anh ta, hai gò má trắng noãn dần ửng lên màu đỏ hồng, cô bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Cám ơn anh đã chịu giúp em."

Hôm nay Lâm Vãn Thu đến đây, mục đích để theo dõi anh chàng người mẫu trong bản hợp đồng cô đã kí. Mà nơi này chỉ cho phép khách VIP ra vào, cô hết cách, đành nhờ sự trợ giúp của Cao Hách.

Con ngươi đen của Cao Hách phát ra tia sáng mê người, đuôi lông mày nhướng lên vòng cung hoàn hảo: "Nếu muốn cảm ơn, vậy mời anh bữa cơm đi?"

Lâm Vãn Thu hơi sững người, ngay sau đó gật đầu: "Được ạ."

Hai người đi dọc theo hành lang dài, trên đường gặp rất nhiều nhân vật lớn ở Dong Thành. Cao Hách tuy là bác sĩ nhưng hầu như đều quen biết những nhân vật này, Lâm Vãn Thu trầm mặc đi phía sau anh ta, hơi mất tư nhiên khi bị những cặp mắt soi mói ghim thẳng vào người. Những ánh mắt tràn ngập vẻ mập mờ, chọc ghẹo, thêm những vẻ mặt như muốn hỏi lại thôi với Cao Hách…Cô tuy chậm hiểu nhưng cũng lờ mờ ngửi ra mùi vị bất thường.

Lâm Vãn Thu thầm nghĩ, chắc chắn phải tìm cơ hội, nói chuyện rõ ràng với Cao Hách .

Hồn vía Lâm Vãn Thu tiếp tục trên mây, cho tới khi cái tên quen thuộc lôi tuột nó xuống.

"Thuật Bắc?" Cao Hách bất chợt dừng chân, nhíu mày một cái, "Sao anh lại ở đây?"

Lâm Vãn Thu ngạc nhiên ngẩng đầu, Bạch Thuật Bắc vận bộ đồ thể dục màu đen, phác họa rõ ràng những đường cong săn chắc của cơ bắp. Ngũ quan lạnh lùng hợp thành gương mặt nghiêm trang, khóe môi hơi mím, đôi mắt sâu đen nhìn đăm đăm vào cô.

Ánh mắt sắc bén như một cây đao nhọn, khiến mọi người rùng mình, đổ mồ hôi lạnh chỉ bằng chiêu “nhãn sát”.

Lâm Vãn Thu không dám chơi trò đấu mắt với Bạch Thuật Bắc, khôn ngoan dời tầm mắt tới cô nhóc đứng bên cạnh anh.

Manh Manh mặc quần sọt cùng chiếc áo may ô, dẩu môi ra chiều mất hứng, nhưng khi thấy Lâm Vãn Thu liền nở nụ cười tươi rói: "Dì ơi."

Lâm Vãn Thu tiếp được cô nhóc đang bổ nhào vào mình, buồn cười quẹt nhẹ sống mũi bé: "Sao thế? Ai dám chọc cục cưng của dì mất vui vậy?"

Manh Manh ấm ức, đưa bàn tay mũm mĩm chỉ về phía Bạch Thuật Bắc: "Ba ngốc lắm, lại đưa con đến phòng dành cho con trai để thay quần áo, người ta là con gái mà!"

Lâm Vãn Thu tức cười: ". . . . . . Cục cưng, ba con là đàn ông mà."

"Nhưng con là con gái." Manh Manh vẫn kiên trì với tư tưởng “nam nữ hữu biệt”, ôm chặt Lâm Vãn Thu, nũng nịu: "Con đi với dì nha. Ba ngốc lắm, lát nữa sẽ dẫn con vào phòng tắm nam đấy, xấu hổ lắm dì ơi"

Lâm Vãn Thu dở khóc dở cười, chợt nghĩ đến việc Manh Manh không có bàn tay phụ nữ chăm sóc, sau này phải lẽo đẽo theo sau Bạch Thuật Bắc đến nhiều nơi không thích hợp, trong lòng dấy lên nỗi khổ sở .

Bạch Thuật Bắc cùng Cao Hách đứng tán gẫu vài câu. Cao Hách cảm thấy giữa Bạch Thuật Bắc và Lâm Vãn Thu có điểm khác thường, nhưng Lâm Vãn Thu không nói, anh ta sẽ không hỏi.

Dù gì trong tim Bạch Thuật Bắc đã có bóng hình khác, như vậy, anh ta chắc chắn còn cơ hội.

Hai người nhất trí không nói chuyện liên quan đến Lâm Vãn Thu. Lúc Cao Hách vừa buông lỏng cảnh giác, Bạch Thuật Bắc bất ngờ xoay người, nói với Lâm Vãn Thu: "Để Manh Manh theo em đi, xong việc nhớ gọi cho tôi."

"Việc này——" Lâm Vãn Thư còn chưa kịp chối từ, Bạch Thuật Bắc đã nhét tay vào túi quần, thong dong bước đi thẳng. Trong lòng cô vừa sốt ruột vừa lo âu, người đàn ông đó không phải ghét nhất việc Manh Manh ở một mình với cô sao? Hôm nay bị ai nhập mà trở nên tốt tính thế!

Mấu chốt là cô có việc khẩn cấp cần giải quyết, dẫn theo Manh manh rất bất tiện. Lâm Vãn Thu tức đến ngihến răng nghiến lợi, dậm dậm hai chân, nhưng Bạch Thuật Bắc là kẻ thân cao chân dài, chẳng mấy giây sau đã biến mất ở khúc quanh trên hành lang.

Cao Hách liếc nhìn cô bé “bóng đèn nhỏ” đột ngột chui ra, giơ tay vuốt ve đầu bé, mỉm cười: "Hình như Manh Manh rất thích em."

Lúc trước anh ta từng nghe Lâm Vãn Thu kể sơ qua, biết được lúc khi đi lạc đã đến ở nhà cô. Manh Manh là đứa trẻ thiếu mất tình thương của mẹ, khó trách lại yêu quý Lâm Vãn Thu như vậy.

Lâm Vãn Thu không biết nên giải thích ra sao, đành qua quýt một câu "Không còn chuyện gì nữa, anh bận tập luyện thì cứ đi trước, để em trông bé."

Cô đi vài bước, lại quay đầu: "Còn chuyện mời cơm, em sẽ gọi điện hẹn với anh sau."

". . . . . ." Cao Hách còn đang trợn mắt há mồm, Lâm Vãn Thu đã ôm Manh Manh vào phòng thay quần áo.

Không phải Lâm Vãn Thu muốn bồi dưỡng tình cảm nên mới hẹn anh ta sao ? Quái gì giờ lại vứt anh ta qua một bên?