Cung Tứ tương đối nhanh tay, một con cá được cậu chia làm ba phần, đầu cá làm canh, thân cá như Khê Lưu yêu cầu hấp với ớt xanh, da cá còn được cậu lột ra làm một đĩa da cá sào.

Cơm canh ngào ngạt đã xong, đem cơm bày ra xong, lúc này Cung Tứ mới rửa tay ra khỏi phòng, đợi đến khi cậu lần thứ hai tới phòng sách bên ngoài thì Khê Lưu đang không lưu loát giúp một bé trai băng bó vết thương trên đầu.

Cung Tứ dựng đứng lông mày : "Cung Đông Xuân! Em lại đánh nhau?!"

Bé trai bị băng bó trên đầu cũng dựng đứng lông mày! Đồng thời tóc gáy cũng dựng đứng lên!

Giật mình, từ trong tay Khê Lưu nhảy dựng lên, cậu bé hướng Cung Tứ, hai chân đứng dậy, cứng cổ lớn tiếng nói :"Anh! là bọn chúng động thủ trước!"

"Rõ ràng là bọn em đã rào sân bóng, đường kẻ trên sân bóng cũng là bọn em vẽ, cây cỏ cũng là bọn em nhổ, lại có một đám lớn xác tới chiếm chỗ của bọn em!"

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó bọn em đánh thắng."

Lông mi chậm rãi hạ xuống, quan sát trên người bé trai một lần, Cung Tứ vẫy tay bảo bé qua, tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên trán, xác định không việc gì lớn sau đó mới buông cậu bé ra: "Sau này đừng chỉ đi đá bóng, luyện tập ở đạo quán Khâu Gia cũng đừng giảm bớt."

"Báo cáo anh! Sau này em đã biết! Luyện võ rất quan trọng! Chỉ có luyện thật giỏi võ mới có khả năng bảo vệ tốt địa bàn , bảo vệ tốt địa bàn mới có thể đá cầu thoải mái!" Bé trai vẻ mặt nghiêm túc nói.

Cung Tứ gật đầu, bé trai cũng gật đầu, trong vô hình, hai anh em trao đổi một ánh mắt tin tưởng.

Khê Lưu: ^^

Ha Ha?

Quen biết lâu như vậy, cậu cũng đại khái đem phương pháp giáo dụng của Cung Tứ thăm dò tới.

Cầm băng vải của bé trai vẫy vậy, Khê Lưu ý bảo nhóc con kia ngồi xuống, tiếp tục băng bó cho bé.

Có người xử lý vết thương của Đông Xuân, Cung Tứ lúc này mới có thời gian dọn cơm ra. Đem bé con trong nôi đang ngủ kiểm tra một chút, trọng điểm là nhìn tã lót, xác định tã lót vẫn khô ráo, Cung Tứ lúc này mới yên tâm.

Cùng lúc đó, cửa gỗ bên cạnh bị kéo nhẹ ra, một thân ảnh cao gầy xuất hiện ở cửa.

"Em đã về." Nam hài còn đang đổi giọng tiếng nói có điểm khàn khàn, nhưng vẫn rất êm tai.

Nói chuyện là một cậu bé gầy teo, tóc đen mềm mại, trên sống mũi mang cặp mắt kiếng, dáng vẻ nho nhã, một tay cậu bé nắm trên cửa, tay kia cầm theo một cái túi.

Cung Tứ ngẩn đầu nhìn lên: "Thu Hạ."

Cậu gọi tên đối phương, sau đó vỗ tay một tiếng: "Được rồi, đã đủ người, mau ăn cơm!"

***

Trong nháy mắt đầu bếp tuyên bố ăn cơm, Đông Xuân lập tức từ trong lòng Khê Lưu chạy ra, là người đầu tiên xông tới bàn cơm ở cách vách, Khê Lưu cười ha ha, cũng không ngăn cản, đem cồn i ốt và bông gạc trong tay cất gọn, lúc này mới chậm rãi đi tới, còn Thu Hạ, trước đi bồn rửa tay tỉ mỉ mới quay lại, đem áo khoác treo lên, rồi mới tới.

Cung gia bốn anh em đã đến đông đủ, hơn nữa còn một vị khách không mời mà tới, năm người náo nhiệt ăn cơm.

Ừ thì ~ năm người không sai, đại khái ngửi thấy mùi hương, bé con trong nôi kia cũng tỉnh, khóc kêu hai tiếng, được Cung Tứ ôm đong đưa vài cái liền dừng khóc, thân thể liều mạng hướng phía bàn ăn, Cung Tứ đút bé một thìa canh cá, bé liền xì soạt ăn ngon lành.

Cũng coi như hưởng thụ mỹ vị cá lớn đi~

Cung gia không có quy củ khi ăn không nói, tương phản, bởi mỗi ngày mấy anh em khó có thể ngồi cùng nhau, trên bàn cơm cậu có thói quen hỏi han tình hình mấy đứa em gần nhất có gì phát sinh, dàn dà, mỗi ngày thời gian ăn cơm là thời gian náo nhiệt âm thanh lớn nhất.

"Em muốn xem tivi!" Cung Đông Xuân vừa ăn vừa nói lớn, tên nhóc này mới lên lớp hai tiểu học, trên người da đen nhẻm, còn nhiều vết sẹo, vừa nhìn đã thấy là một cậu bé ưa vận động, tính cách vừa dễ nổi giận lại dễ kích động, là đưa thứ ba nhà họ Cung.

"Không thể, khó có dịp anh trở về, em không cùng anh tâm sự sao? Anh thế nhưng rất nhớ em đấy ~" Đứa thứ hai nhà họ Cung cười ha ha nói chuyện - Cung Thu Hạ, năm nay vừa lên lớp mười, khác với anh hai đi học muộn một năm, hắn đi học sớm một năm, năm nay mới 15 tuổi, tướng mạo tuấn tú, nhã nhặn, thoạt nhìn giống như một đứa bé được nuôi dưỡng tốt, trên thực thế hắn quả thực cũng là một đứa trẻ được nuôi dưỡng tốt, khi thi cấp ba hắn có thành tích đứng đầu toàn thị trấn đỗ vào trường cấp 3 Minh Hoa ở thị trấn bên cạnh - Đây là trường cấp 3 tốt nhất ở xung quanh đây!

Bút ký của Thu Hạ cũng được hính hắn thả vào tiệm sách cũ nhà mình, trở thành cuốn sách được mượn nhiều nhất trong năm nay~

"Anh, anh.... Anh hai không nên nói lời buồn nôn vậy chứ!" Bé trai nhìn dáng vẻ ôn nhu cùng tươi cười của anh hai mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đen vừa đỏ, cũng không la hét đòi xem ti vi nữa, trái lại hắn hướng về phía anh hai ngồi gần hơn.

Tuy rằng có điểm lỗ mãng, nhưng bé vẫn là một bé ngoan nha~

Anh hai lập tức híp mắt giúp hắn gặp một cái đuôi cá --- hắn thích nhất đuôi cá đây~

Nhìn hai em trai hòa thuận vui vẻ, Cung Tứ cười thỏa mãn.

"Anh nhưng cũng nhớ em" vân vân và vân vân lời buồn nôn khác cậu không nói được, đổi lại là cậu, tám phần mười lợi dụng uy nghiêm anh cả mạnh mẽ không cho Đông Xuân xem tivi, Đông Xuân mặc dù sẽ nghe lời, nhưng trong lòng sẽ không vui, cũng chỉ Thu Hạ tính tình ôn nhu, có thể híp mắt cười nói luôn khiến Đông Xuân nghe lời.

Cũng không biết cậu làm sao nuôi được Thu Hạ tính tình nhu hòa tốt như vậy - Cung Tứ ăn một ngụm cơm lớn nghĩ.

Tùy rằng không biết, nhưng cậu hoàn toàn hài lòng.

Bên kia Thu Hạ và em trai nói chuyện vui vẻ, cũng chưa quên đại ca, nhẹ giọng nói vài câu với Đông Xuân, hắn nhanh chóng quay đầu hướng anh cả:

"Anh, tên em út anh nghĩ ra chưa? ngày thêm hộ khẩu sắp tới, nếu không phải chờ ba tháng đấy."

Hắn nhu hòa nói nhắc nhở anh cả.

"A! Em không nói anh cũng quên, cuối tuần này thay đổi hộ khẩu." Đem bán ăn cơm buông xuống, Cung Tứ nhìn Thu Hạ, sau đó đem bé con bế lên hướng mấy thành viên: "Tên anh đã nghĩ xong!"

"Tứ Quý! Tên nhóc con lày liền kêu Tứ Quý! Cung Tứ Quý!"

"Nhũ danh liền kêu A Cát! Âm gần giống"

[Cung Tứ Quý - 宫四季/Gōng sìjì - A Cát - 阿吉 / ā jí - Đọc có âm cuối gần giống nhau]

Cung Tứ hài lòng tuyên bố.

Đại khái thấy mọi người vui vẻ, lại được anh trai giơ lên không trung, Cung Tứ Quý đầu tiên chớp chớp mắt, cuối cùng còn giơ hai cánh tay vẫy loạn, sau đó cười khanh khách.

"Em ấy thích cái tên này." Cung Tứ lập tức nói.

Cung Đông Xuân : soạt soạt

Cung Thu Hạ: ^^

Khê Lưu: ...

"Việc này, tớ đã sớm muốn hỏi, tên cậu là Cung Tứ, em trai cậu chẳng lẽ không phải kêu là Cũng Ngũ, Cung Lục sao?" Uống một ngụm canh, Khê Lưu chậm rãi hỏi vấn đề của mình.

" Đương nhiên không được!" Nhướng mày, Cung Tứ một đôi mắt như dao :"Cũng bởi tên của tớ tùy tiện như vậy, em trai tớ tuyệt đối không thể tùy tiện theo, không cần tình thơ ý họa, nhưng ít nhất phải có ý nghĩa!"

Khê Lưu: Thu Hạ, Đông Xuân, Tứ Quý... Rất có ý nghĩa sao ....

"A Cát là một cái nhũ danh may mắn nè ~" Cuối cùng vẫn là Thu Hạ vươn tay ra, đụng đụng nắm đấm nhỏ của em trai, hắn cười cười.

"Anh! Em muốn thêm cơm!" Đối với tên em trai hoàn toàn không chút ý kiến, Cung Đông Xuân gõ bát không xuống bàn.

"Nhẹ nhàng!" Đem a cát đặt lại nôi, Cung Tứ định cầm bát cơm Đông Xuân, nhưng Thu Hạ đã cầm bát ăn đứng lên trước.

Em trai đơm cơm, Cung Tứ cũng không nhàn rỗi, cậu ăn cũng nhanh, cơm nước xong không vội vàng thu dọn bàn ăn, cậu liền đem túi xách Thu Hạ cầm về mang ra.

Mở khóa kéo, liếc mắt liền thấy các loại đồ ăn vặt bên trong, một ít đồ ăn hàng ngày, thậm chí còn có vài cuốn sách.

"Sao đều là đồ cho mọi người? Tiền tiêu vặt mua đồ cho mình được rồi, không cần phải mua về cho mọi người. Không phải bảo em mang quần áo bẩn về sao? Bài tập của em đâu? Bọn em không có bài tập à?" Vừa mở miệng là một chuỗi vấn đề Cung Tứ nghi vấn.

Một lần nữa mang cơm quay lại, Thu Hạ hỏi lại :"Anh à, anh muốn em trả lời câu nào trước đây..."

Đột nhiên em trai cất giọng non nớt, thập phần trung khí ---

"Em biết, em biết!" Khóe miệng còn dính hạt cơm, Cung Đông Xuân giơ lên tay nhỏ xanh đen.

"Đồ ăn vặt đều không mất tiền, anh hai đẹp trai nên rất nhiều bạn nữ thích anh ấy, mỗi ngày đều có rất nhiều đồ ăn vặt, đây là đồ ăn anh ấy ăn không hết mới mang về !!"

Cung Đông Xuân bao liêu lần một.

"Bài tập cũng có chị gái xinh đẹp giúp anh ấy viết! Thật là nhiều người cướp bài tập của anh hai nha!"

Cung Đông Xuân bạo liêu lần hai ~

Cung Tứ nhíu mày, vì vậy lại bắt đầu nhăn mặt: "Tại sao em lại để người khác giúp? Không phải em tự làm còn nhanh hơn à?"

Thu Hạ lại tươi cười giống nhau: "Bài tập có chút nặng..."

Hắn nhỏ nhẹ, chậm rãi hướng anh cả nhà mình giải thích: "Có thể để người khác làm, sao em còn phải làm? Dù sao trở về em cũng sẽ làm..."

Bên này Cung Tứ còn chưa kịp phản ứng với việc này của em trai, nhưng Khê Lưu bên cạnh đã cười híp mắt lên tiếng:

"Cái ý nghĩ này của em rất giống "Người sử dụng" nhé ~~ "

Cung Thu Hạ vẫn duy trì nụ cười y nguyên, hướng hắn "Vậy sao? Em không biết nhiều chuyện của "Người sử dụng"..."

Đối thoại của hai người bị Cung Tứ cắt đứt.

"Ăn ăn! Tớ và Đông Xuân đều ăn hết một bát cơm, sao hai người vẫn chưa ăn hết nửa bát cơm? Đặc biệt là em, Thu Hạ! Em rất gầy! Có phải ở trường bình thường không được ăn đủ no? Về nhà ăn nhiều một chút!"

Vừa nói, cậu vừa gắp miếng cá lớn nhất vào bát Thu Hạ.

Trên bàn cơm Cung gia đã định trước là vô cùng náo nhiệt.

---------

Tác giả nói ra suy nghĩ của minh:

Cung gia bốn anh em:

Cung Tứ: Lão đại, 18 tuổi.

Cung Thu Hạ: Lão nhị, 15 tuổi

Cung Đông Xuân: Lão tam, 7 tuổi

Cung Tứ Quý: Lão tứ, 1 tuổi (?)

Ngoại trừ trên Cung Tứ, các anh em còn lại đều là do Cung Tứ đặt tên!