Canh năm, Nhược Yên vừa nghe tiếng gà rừng gáy, đã lập tức ngồi dậy rửa mặt, hôm qua nàng hỏi Lư đại thẩm, mới biết mình đã mất tích quá năm ngày, nếu nàng còn chưa xuất hiện, không biết Triệu Doãn sẽ lo lắng đến mức nào.

Trong lòng nàng vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh Triệu Doãn bị thương, nên ao ước mọc cánh mà bay về xem hắn thế nào rồi. 

Thò tay lấy bộ y phục vải thô màu thiên thanh mà hôm qua Lư đại thẩm chuẩn bị cho nàng mặc vào, bà nói rằng đây là của con gái bà lúc chưa xuất giá từng mặc, bà còn giữ lại đến bây giờ.

Nhược Yên liền tò mò hỏi, vì sao bà lại ở đây? Nơi này hẻo lánh ít người, tuy nhiều nhà cửa lụp xụp, mà hầu như giờ chỉ có mỗi bà và hai chủ tớ nhà Dương đại phu ở. Nhưng theo bà nói Dương đại phu cũng chỉ thi thoảng ở đây, bình thường rất hay bôn ba khắp nới đi tìm dược liệu.

Lư đại thẩm cho biết trước đây làng này cũng rất đông người sống, còn có tên gọi là “làng trong núi”. Mấy năm trước hoàng đế dán cáo thị cấp đất cho dân nghèo có ruộng mà trồng lúa, dựng nhà ở nhiều người, tạo điều kiện tốt cho mọi người đủ ăn đủ mặc. Nên đại đa số đều di dời đi, nhưng bà lại không đi được. Vì con gái bà lúc xuất giá, cũng ở nơi này, vào lúc nàng cùng nữ tế đi về đất tổ bái lạy gia đình chồng, bất ngờ gặp nạn, cả hai cùng mất tích. Quan địa phương vẫn chưa tìm ra tung tích họ, nên bà không dám đi, bà sợ lỡ bà rời đi rồi, con gái bà trở về tìm không thấy.

Nhược Yên nghe xong, mũi cay cay ôm chầm lấy bà, an ủi nói:” Đại thẩm yên tâm, người thân ta quen biết rất rộng, chờ ta trở về sẽ cậy người đi tìm, khi có tin tức ta sẽ đích thân đến báo cho người, được không?”

Lư đại thẩm cũng cảm kích ôm lấy nàng, cảm giác như được ôm lại đứa con gái bà chờ mong mấy năm ròng rã.

Nhược Yên vừa thay đồ xong thì nghe tiếng gõ cửa phòng, mở ra liền thấy Lư đại thẩm bưng điểm tâm vào, còn đưa theo một túi nhỏ chứa mấy cái banh bao và thịt chim rừng khô, để cho nàng và Dương Hữu Ninh ăn trên đường.

Nàng chưa kịp nói cảm ơn đã bị bà phớt đi, bảo nàng ăn xong điểm tâm rồi lên đường sớm đi, kẻo người nhà nóng ruột. Nhược Yên hiểu nỗi đau trong lòng bà, nên cũng không nói nhiều, liền gật đầu rồi ngồi xuống ăn nhanh cho hết phần điểm tâm.

Khi Nhược Yên chuẩn bị xong xuôi, ôm túi đồ Lư đại thẩm cho mang lên người, vừa bước ra ngoài đã thấy Dương Hữu Ninh và A Tường đứng trước nhà nói chuyện.

-“ Công tử, người cho ta theo được không? Người đi một mình lỡ khát nước ai hầu hạ người?” A Tường mếu máo nói.

Nhưng gương mặt Dương Hữu Ninh không có biểu tình gì tỏ ra thương xót, chỉ hỏi ngược lại hắn:” Chứ không phải ngươi muốn vào thành ăn mấy món điểm tâm ngọt sao? Ta còn nhớ mấy lần trước toàn ta lấy nước cho ngươi uống thì phải.”

Gương mặt A Tường đỏ lên lúng túng nói:” Đó chỉ là nhân tiện thôi mà!”

Dương Hữu Ninh bỗng nghiêm gióng nói:” Lần này ta không dẫn ngươi đi cùng được, để lần sau đi, người tranh thủ hong khô mớ thảo dược đó cho ta, nếu không hong kịp vài hôm nữa gửi cho sư phụ, thì ngươi cẩn thận cái mông đó!”

A Tường nghe xong, liền cúi đầu uất ức đi vào nhà. Dương Hữu Ninh quay qua thấy Nhược Yên đang nhìn, liền cười gượng nói:” Tiểu tử còn nhỏ còn cần dạy dỗ thêm, để Vũ cô nương chê cười.”

Nhược Yên lắc đầu mỉm cười nói:” Đệ ấy hoạt bát đáng yêu mà! Chỉ vì ta mà làm phiền Dương đại phu tự mình đưa ta về thành, thật ngại quá.”

-“Vũ cô nương đừng lo, cứ vài ngày ta cũng phải vào thành tìm ân sư một lần, không có gì đáng gọi là phiền cả, với lại, tiễn phật phải tiễn đến tây thiên, để một mình cô nương đi tại hạ không yên tâm.” Dương Hưu Ninh  nói.

-“ Ân sư? Ân sư của Dương đại phu cũng ở trong thành à?” Nhược Yên tò mò hỏi.

Dương Hữu Ninh cũng không giấu giếm nói:” Ân sư tên Dương Phùng, là ngự y trong hoàng cung. Người rất đam mê chế dược, nên ta hay đi khắp nới thu thập gửi cho người.”

Nhược Yên gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, với nàng, dù Dương ngự y hay Lâm ngự y gì đó cũng chỉ là một cái tên, vì nàng chẳng biết được là ai với ai.

Vì đường khá xa, hai người đi với nhau cũng không thể im lặng hoài, nên hai người kiếm đủ mọi chuyện để nói, lúc thì Nhược Yên hỏi hắn đã đi được những đâu, có nơi nào đẹp không, lúc thì Dương Hữu Ninh hỏi nàng thích nhất học cái gì.

Nhược Yên cũng nói thật rằng nàng đang học cầm với luyện chữ.

Dương Hữu Ninh nghe vậy liền nói:” Ước gì tại hạ được nghe Vũ cô nương đàn một khúc nhỉ?”

Nhược Yên quay qua nhìn hắn chớp mắt cười nói:” Thật sao? Dương đại phu thật can đảm đó, trước ngày ta gặp nạn, ta có đàn cho sư phó nghe, thế là người chịu hết nổi đuổi ta về!”

Dương Hữu Ninh nhìn vẻ rạng rỡ hồn nhiên của Nhược Yên, lòng xao xuyến ngẩn ngơ, ánh mắt nàng long lanh trong suốt không một tia tạp chất, nụ cười thẳng thắng vô tư, như thế trên thế gian này chưa từng có gì thật bằng nụ cười của nàng.

Nhược Yên vẫn vô tư cười nói bước đi, cũng không để ý nét mặt cổ quái của người phía sau, nên nàng không biết, chỉ một nụ cười đã làm cho hoa đào của nàng nở thêm một cái đuôi lủng lẳng.

Về phần Dương Hữu Ninh, không phải hắn chưa từng gặp qua mỹ nhân, nhưng đứng trước mặt hắn họ một là dịu dàng nghe lời, hai là thẹn thùng cúi mặt. Chứ chưa có ai tự nhiên như nàng cả. Thật ra, ngay cả lần đầu tiên nàng gặp hắn, cũng không có những phản ứng mà các thiếu nữ khác từng có. Hắn luôn hiểu rõ vẻ bề ngoài của mình, chỉ là với phản ứng của nàng, làm hắn có chút mất mát, vì dường như hắn “chưa đủ” để lọt vào mắt nàng.

Làm sao Dương Hữu Ninh cũng không biết rằng, từ khi trọng sinh đến nay, Nhược Yên gặp không biết bao nhiều người tuấn mỹ, từ Trần Thanh Ảnh, Triệu Huân, Mặc Tự Ngôn, Hứa Mạt đều là mỹ nam khó gặp, huống chi trong lòng nàng còn một người mà truyền thuyết hay nói rằng “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” là Triệu Doãn nữa chứ. Thế nên với nam nhân tuấn tú khác nàng bị “chai” cảm xúc cũng là chuyện rất bình thường thôi.

Đang đi trên đường, chợt Dương Hưu Ninh nhìn thấy trên trời một con bồ câu bay ngược về hướng hắn vừa đi qua, liền cau mày một lúc, nhưng cũng không có thêm động thái gì khác, sải bước tiếp tục đi theo Nhược Yên.