Quả nhiên tin tức của Nhược Yên nói với Mặc Tự Ngôn vô cùng chính xác! Chưa đến hai ngày sau, Triệu Huẫn đã dẫn nhi tử của mình - huyết mạch duy nhất đời này của hoàng gia - Thái tử Triệu Minh An, đến Thành Vương Phủ, để Triệu Doãn dạy thêm võ thuật!

Triệu Minh An năm nay hơn mười tuổi, cũng sớm học những bài quyền cơ bản, nhưng chưa từng luyện chuyên sâu loại võ công nào. Tuy võ công Triệu Huân không thấp, nhưng không thể tự tay ngày ngày dạy dỗ được, nên giao phó cho Triệu Doãn, hắn cũng được phúc lợi là xuất cung dễ dàng một chút, mà không bị các quan ngự sử liều chết khuyên can.

Nhược Yên đang đánh cờ cùng Mặc Tự Ngôn trong Trúc Viên, nghe Niên lão nói hoàng thượng và thái tử giá lâm, lệnh tất cả mọi người ra ngoài hành lễ.

Khẽ đưa mắt nhìn biểu tình của Mặc Tự Ngôn, Nhược Yên giả vờ đứng đắn nói:” Cơ hội của người đến rồi, ta không thể làm gì hơn nữa! Sư phó, người tự lo liệu cho tốt nhé!”

Nét mặt ôn hòa của Mặc Tự Ngôn thoáng hiện lên tia bối rối, thầm lẩm bẩm:” Ta chỉ vì bách tính vùng lũ lụt nên phải tiếp cận người, dù người có biết cũng sẽ hiểu được ta là bất đắc dĩ. Không cầu danh lợi tiền tài, chỉ cầu ấm no thiên hạ mà thôi.”

Tự vấn mục đích của mình xong, Mặc Tự Ngôn bước theo Nhược Yên đến trước cửa Thành Vương Phủ ra mắt hoàng thượng cùng thái tử.

Đến nơi, Nhược Yên đã thấy một đám hộ vệ, quản sự, gia đinh xếp thành hai hàng dài hai bên lối vào, chuẩn bị cung nghênh thánh giá.

Mặc Tự Ngôn cũng bước vào hàng chờ đợi, bỗng một bóng dáng thu hút tầm mắt Nhược Yên. Một nữ nhân đẹp tinh khôi, dịu dàng đứng bên cạnh Trần Thanh Ảnh, từ ánh mắt long lanh mị hoặc, đến bờ môi đỏ mọng mê người, da trắng mịn, như một mỹ nhân từ tranh vẽ bước ra. Đây là lần thứ hai Nhược Yên được thật sự quan sát gần một mỹ nhân cổ đại, nhưng nàng ta khác hẳn nét đẹp cao ngạo quý phái của Liễu Lan Nhiên, ăn mặc không phô trương lại vô cùng thanh thoát.

Nhược Yên bỗng nhớ cách đây mấy ngày, Triệu Doãn có để Lục Yên Nhi giả vào phủ chăm sóc Trần Thanh Ảnh, nàng thật khó tin một người khí chất như thế lại đi mạo nhận người khác, còn được xem là thủ đoạn hơn người, đúng thật nếu đánh giá bằng vẻ bề ngoài, thì không thể đoán điều được gì chính xác cả!

Lục Yên Nhi (vì bây giờ nàng ta đang mang danh phận nhị tiểu thư Lục phủ, còn Nhược Yên thì chưa) cảm giác được tầm mắt một tiểu nha đầu đang quan sát mình, chỉ nhìn lướt một cái rồi không để ý nữa, dời mắt nhìn người đang đứng trước Nhược Yên, công tử tài mạo bật nhất kinh thành - Mặc Tự Ngôn, do diện mạo của nàng đã khiến nàng sớm quen với những ánh nhìn từ người khác, chỉ cần không phải ác ý nàng cũng không để ý nhiều. Còn Nhược Yên bình thường cũng ít sài những thứ rườm rà, hôm nay chỉ mặt bộ y phục màu thiên thanh đơn giản, tóc vén từ hai mái thắc bính cột nhẹ phía sau bằng một sợi dây vải cùng màu thả dài theo suối tóc, nhìn qua chỉ khả ái chứ không có nổi bật gì, lại bước theo sau lưng Mặc Tự Ngôn, có thể Lục Yên Nhi nghĩ nàng là nha hoàn theo bên cạnh hầu hạ Mặc công tử.

Triệu Doãn, Hứa Mạt và Lạc Phong đang chờ xa giá ở ngay cửa, cũng không thấy Nhược Yên đã hòa vào hàng người sau lưng hắn khi nào. Chuyên tâm cung kính chờ đợi.

Trong lòng Nhược Yên thắc mắc mãi, không hiểu sao Triệu Huân cứ vài ngày là đến vương phủ một lần, cũng đâu có động tĩnh gì, vì sao hôm nay phải nghiêm chỉnh hành lễ lớn như thế chứ?

Thật ra do những lần trước Triệu Huân toàn âm thầm di phục đến, không thể công khai với mọi người, vừa phiền phức vừa mất thời gian. Nhưng hôm nay hắn đường đường chính chính đến cửa, vì tin tưởng vào tài đức của Thành Vương nên gửi gắm ái tử duy nhất của mình cho Thành Vương truyền thụ võ học (theo lý lẻ hắn nói với bá quan là vậy). Không hành lễ trang nghiêm, e rằng về cung hắn phải đối diện với một tá tấu sớ phàn nàn Thành Vương gia không tôn trọng lễ nghĩa. Thật mệt mỏi a!

Chưa đến một khắc, đoàn người ngựa trang bị giáp vàng, uy phong dẫn đầu đến cửa Thành Vương Phủ rồi ngừng lại. Phía sau hai chiếc xe ngựa sa hoa cũng chầm chậm dừng, lập tức có người đem bệ đỡ đến, rèm xe mở ra, hoàng đế Triệu Huân tao nhã vén vạt áo từ từ bước xuống.

Từ xe ngựa phía sau cũng đã mở ra, Thái tử Triệu Minh An đang bước xuống. Nhược Yên nhìn thiếu niên cao bằng mình, mặt ngọc mày ngài, trên nét mặt có bốn phần khôn khéo của Triệu Huân, lại mang theo ba phần lạnh nhạt từ Triệu Doãn. Nhưng lại không dấu được nét tinh ranh ở khóe môi mình. Triệu Minh An bước đến bên cạnh Triệu Huân, đứng sau hắn một bước chân, rồi hai người cũng nhau đi vào Thành Vương Phủ.

Ngay lúc bước chân hoàng đế vừa đến cửa, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống hô:” Hoàng thượng vạn tuế! Vạn vạn tuế! Thái tử thiên tuế! Thiên thiên tuế!”

Ngay cả Triệu Doãn cũng quỳ xuống, Nhược Yên cũng lúng túng khom người, nhưng chân chưa kịp chạm đất đã nghe Triệu Huân lên tiếng:” Tất các bình thân! Hoàng đệ, không phải trẫm cho An nhi đến cầu sư hay sao, lý gì để đệ quỳ lạy chứ!”

Nói xong quay qua nhìn Triệu Minh An một cái, Triệu Minh An liền hiểu ý tiến lên, cung kính chấp tay hành lễ với Triệu Doãn:” Triệu Minh An tham kiến nhị hoàng thúc! Hoàng thúc vạn phúc!”

Triệu Doãn liền đỡ tay hắn nói:” Thái tử khách sáo rồi, cũng đã lâu không gặp, thái tử không cần câu nệ như thế!”

Nhược Yên quan sát một lúc, trong bụng thầm cảm khái, thì ra trẻ con ở cổ đại trưởng thành sớm như vậy, mới mười tuổi mà hành xử như ông cụ non. Lại còn bị sinh trong hoàng thất, áp lực đúng là không nhỏ.

Qua được phần lễ tiết, Triệu Huân liền phất tay nói:” Mọi người cần làm gì thì đi làm cái đó, không cần vì việc ta đến mà ảnh hưởng đến nhiều người, lui xuống đi.

Tất cả lại một lần nữa đồng loạt quỳ xuống, cảm tạ xong mới giải tán dần. Lúc này Triệu Doãn liếc nhìn qua Nhược Yên một cái, rồi xem như không thấy nàng, đưa tay mời Triệu Huân và Triệu Minh An đến tiền sảnh thượng tọa.

Nhược Yên hiểu ở ngoài đông người, hắn không muốn gây chú ý cho nàng mới không nói chuyện, liền cùng Mặc Tự Ngôn trở về.

Trên đường lui về viện khách quý, Lục Yên Nhi vẫn nhìn những người ra ra vào vào khắp vương phủ, cũng không tìm được bóng dáng mình cần tìm, liền cáo từ Trần Thanh Ảnh trở về phòng mình nghỉ ngơi sớm.