Ăn xong bữa điểm tâm trong yên lặng, Triệu Doãn đưa Nhược Yên đến viện Trần Thanh Ảnh cho hắn xem thử mạch tượng của nàng. Vì nghe báo cơ thể hắn vẫn còn yếu, chưa ngồi dậy nổi. Nhược Yên vừa đi vừa nghi hoặc, thời buổi gì đây? Sao người nằm trên giường lại phải cố khám bệnh cho người đi đứng bình thường nhỉ? Liệu huynh ấy có cảm thấy người làm đại phu thật khổ cực hay không a!

Mở cửa bước vào phòng Trần Thanh Ảnh, đã thấy người hầu bưng chén thuốc không lui ra ngoài. Thấy Triệu Doãn cùng Nhược Yên đến, liền cúi đầu thỉnh an:” Tham kiến vương gia! Tiểu thư!”

Triệu Doãn ra hiệu cho hắn đứng lên rồi hỏi:” Hắn sao rồi? Vẫn chưa hồi phục à?”

A Thịnh cung kính trả lời:” Bẩm vương gia! Trần công tử đã không sao, chỉ là người nói chân khí trong một lúc bị dội ngược nên tán loạn, cần thời gian điều tức một hai ngày sẽ khỏi.”

Triệu Doãn gật đầu phất tay cho A Thịnh lui xuống, sau đó kéo Nhược Yên bước vào trong.

Trần Thanh Ảnh đang ngồi nhắm mắt điều tức trên giường, nghe tiếng Triệu Doãn bước vào đã mở mắt, nhưng vẫn không động đậy mở miệng hỏi:” Sao người lại đến đây lúc này? Yên Nhi muội ấy không phải xảy ra chuyện gì chứ?”

Nhược Yên nghe hắn hỏi mà hai mắt hồng hồng, đêm qua hắn xém chút đã chết dưới tay nàng, bây giờ cơ thể còn chưa dậy được mà vẫn lo lắng cho nàng như thế, áy náy trong lòng lại càng nặng hơn. Kiếp trước người thương yêu nàng đều mất sớm, rất lâu rồi nàng không được hưởng sự quan tâm từ người thân như thế này, liền không cầm lòng được mà rơi nước mắt. Nàng đến bên giường hắn nhỏ giọng nói:” Ta không sao, huynh đã vì muội mới bị thế này, đã không trách còn quan tâm muội như vậy, thật làm muội áy náy. Huynh nên nghỉ ngơi cho khỏe trước đã!”

Nhìn tiểu nha đầu đứng trước giường tự xưng muội muội, Trần Thanh Ảnh trợn mắt nhìn cho kỹ rồi ngạc nghiên hỏi:” Muội là... Yên Nhi? Không lẽ ta bị thương nên đầu óc mơ hồ rồi? Mới đêm qua rõ ràng muội...” Hắn không biết nói sao, dừng một lúc mới nói tiếp:” ...Không như thế này!”

Nhược Yên bị nét mặt khoa trương của hắn chọc cười, mắt còn ngấn lệ nhưng không còn khóc nữa, mở miệng nói:” Huynh cũng đoán được chân khí của muội di chuyển nhanh để thúc đẩy cơ thể phát triển, sao lại tỏ ra ngạc nghiên thế.”

-“Nhưng muội quá mức khác người a! Huynh chỉ nghĩ muội lớn thêm một chút thôi, hoặc ít ra cũng kéo thêm chút thời gian nữa, ai ngờ...! May mà muội ít tiếp xúc người, bằng không người ngoài mà biết được họ sẽ nghĩ muội là yêu quái mất!” Trần Thanh Ảnh nghiêm giọng nói.

Triệu Doãn nảy giờ bị bỏ quên một bên, im lặng nhìn hai người huynh huynh muội muội sớm đã đen mặt, nay lại nghe Trần Thanh Ảnh nhắc đến hai từ yêu quái, sợ hắn đào chủ đề đi càng sâu nên lạnh giọng nói:” Tào lao đủ rồi, ta mang nàng ấy đến không phải để cùng ngươi hồ ngôn loạn ngữ, nhanh bắt mạch xem người nàng ấy có vấn đề gì không, liệu tiếp tục luyện công có gì nguy hiểm hay không đã!”

Bị Triệu Doạn cắt ngang, Trần Thanh Ảnh mới nhớ đến, tên vô lương tâm này không có việc sẽ không rảnh rỗi mà đến thăm hắn, bằng hữu gần mười năm lại không bằng một tiểu nha đầu mới quen mấy tháng! Hừ!

Tuy bất mãn nhưng hắn cũng không dám phát tác, ai biết được tên tiểu nhân âm hiểm kia sẽ hành hạ hắn thế nào. Chỉ im lặng cầm tay Nhược Yên thăm dò kinh mạch.

Kiểm tra kỹ lưỡng một lúc lâu, Trần Thanh Ảnh mới quay qua nhìn Triệu Doãn nghi hoặc nói:” Kinh mạch bình thường, hữu lực, sức khỏe rất tốt, không có dấu hiệu nào bất ổn chỉ là... vẫn không có nội lực.”

Cứ tưởng Triệu Doãn nghe xong sẽ phân vân, ngờ đâu hắn lại nhẹ nhàng nói:” Ta đoán cơ thể Nhược Nhi không bị ảnh hưởng bởi nội công.”

Không đợi Trần Thanh Ảnh mở miệng hỏi, chỉ nhìn vẻ sửng sốt trên mặt hắn là đủ biết chuyện này khó tin thế nào, nên Triệu Doãn nói tiếp:” Ta đã thử điểm huyệt Nhược Nhi, nhưng một phản ứng cũng không có, liền nghi ngờ nên đã vận nội công đánh vào vai nàng, quả nhiên như dự đoán, công lực của ta cũng bị dội ngược lại. May mà ta sớm liệu trước nên không dùng quá nhiều kình lực, bằng không người bị thương sẽ là ta!”

-“Ý của người là ngoại trừ bản thân Yên Nhi, không ai có thể tra được nội lực hay dùng nội lực đả thương được muội ấy?” Trần Thanh Ảnh nửa tin nửa ngờ hỏi.

Thấy Triệu Doãn gật đầu, Trần Thanh Ảnh nhịn không được thốt lên:” Loại võ công này thật kỳ diệu a!”

Triệu Doãn không nói gì, vì bản thân hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng...! Nếu có sự lựa chọn hắn tuyệt đối không để Nhược Yên luyện loại võ này, dù có kỳ diệu bao nhiêu cũng không so được với sự nguy hiểm và đau đớn mà nàng phải chịu đựng, chẳng may xảy ra một sơ sót nào, nàng cũng dễ dàng rời xa hắn.

Nói chuyện thêm một lúc Triệu Doãn mới bảo Trần Thanh Ảnh nghỉ ngơi, hắn mang Nhược Yên rời khởi Thanh Vọng Hiên. Chưa kịp về đến phòng đã thấy Hứa Mạt chạy đến báo rằng có đầu mối bên thừa tướng phủ, hắn liền đổi hướng đến thư phòng.

Nhược Yên thấy hắn có việc cần làm cũng nói hắn cứ đi đi, nàng đang muốn đến Trúc Viên gặp sư phó một chút.

Từ khi bị tập kích đến nay, bên người Nhược Yên luôn có bốn ám vệ theo sát bảo vệ, nên Triệu Doãn cũng yên tâm để nàng đi một mình. Hắn liền nói giải quyết chính sự xong sẽ đến tìm nàng, rồi mang theo Hứa Mạt rời đi.

Nhìn Triệu Doãn rời đi, Nhược Yên mới thở phào một hơi. Từ lúc sáng đến giờ, nàng cố gắng không để ý tới ánh mắt nóng bỏng của hắn, nhưng cứ cảm giác lúc nào hắn cũng nhìn mình chằm chằm, làm tim nàng lạc nhịp. Nàng sợ cứ bên cạnh hắn hoài thế nào tim mình cũng hỏng mất, đừng nói kiếp trước bệnh phổi kiếp này lại chuyển qua tim chứ! Đành tìm chỗ trốn chờ trái tim bình tĩnh lại trước đã.

Trong ngự thư phòng, Triệu Doãn cầm mật hàm trong tay khẽ hỏi Lạc Phong:” Ngươi nói Nhiếp Ảnh đã xâm nhập vào thư phòng của Liễu thừa tướng, men theo mật động thông ra tận Lâu Đình ở ngoại thành, như vậy hành tung cua hắn có bị phát hiện không?”

Lạc Phong cung kính đáp:” Bẩm vương gia! Hiện tại chưa ai nghi ngờ hắn cả, hắn vốn điều tra được từ lúc khuya đêm qua, nhưng sợ lộ hành tung nên tận gần trưa này mới cho người truyền tin về. Thuộc hạ và Hứa Mạt vừa nhận được tin liền đến báo cho người.”