Mặc Tự Ngôn nhìn vẻ áy náy trên mặt nàng nói:” Yên Nhi, đời trước ta làm rất nhiều việc, nhưng việc đúng đắn nhất của ta là gặp được nàng. Kiếp này có thể cùng chung hoạn nạn với nàng, ta không có gì để hối tiếc.”

Nhược Yên nghe Mặc Tự Ngôn nói lòng vô cùng cảm động, nàng và hắn đều là người đã chết qua một lần, dĩ nhiên hiểu được cái gì đáng trân trọng, cái gì không. Nàng nói với hắn:” Sư phó yên tâm, Triệu Doãn là người thông minh, ta nghĩ chàng sẽ sớm phát hiện đây là mưu kế của bọn chúng và quay lại, việc bây giờ là cầm cự đến khi viện binh đến thôi.”

Tiếng đánh nhau càng lúc càng dữ dội vang vào, Nhược Yên không muốn ngồi trong phòng nữa, bước ra hé cửa quan sát tình huống bên ngoài.

Trước lối vào Thanh Dật Hiên và Thanh Thủy Hiên, hàng trăm vệ binh mặc giáp bạc, tay cầm đao ngắn đang quần ẩu với đám hắc y nhân dày đặc. Lạc Phong tả xung hữu đột với ba người cùng lúc. Vẫn còn một hàng hộ vệ cầm thương dài, giáp chắn ngang lối, làm nhóm hắc y nhân chưa cách nào xông vào được.

Cả Thành Vương Phủ đèn đuốc được thấp sáng bừng cả một khu, pháo hiệu, tiễn tẩm lửa bay loạn xạ. Vốn số lượng vệ binh và hắc y nhân không trên lệch quá lớn, nhưng trên vũ khí tặc nhân có tẩm xà độc, nên bất kể ai bị thương nhẹ hay nặng cũng điều uể oải, ứng chiến chậm chạp rồi ngã xuống.

Phía trong Niên lão đang phân phó đám gia đinh chuẩn bị sẵn nước, nơi nào bị trúng tên thì lập tức dập, thật ra dùng hỏa công hi vọng đốt cháy được phòng ốc để người bên trong chạy ra đối với Thanh Thủy Hiên là thất sách. Một Vòng quanh Thanh Thủy Hiên đa số là ao, hồ nhỏ, nên nước có sẵn khắp nơi. Tên vừa bay đến đâu liền có người tạt nước đến đó.

Bốn bề khói lửa mù mịt, chợt một nhóm hắc y nhân phá được rào chắn, xông từ đám khói chạy được vào trong, gia đinh vốn không phải đối thủ của bọn chúng đang bị chém giết vô kể, mùi máu tươi nồng nặc trong không khí lấn át của mùi khói lửa.

Lạc Phong giải quyết xong ba tên vây quanh mình, thấy tình huống không ổn liền lao về phía Nhược Yên, muốn dùng khinh công giúp nàng chạy trước.

Nhưng nhóm hắc y nhân phản ứng nhanh hơn, lập tức tách ra làm hai hướng, ba người quay lại cản trở Lạc Phong, bốn người tiếp tục lao nhanh về phía Nhược Yên đang nấp, một người ra lệnh nói:” Đánh xỉu con nhóc đó rồi đem đi, đừng làm nó mất mạng.”

Nhược Yên lùi về một chút, đưa tay vào tay áo rút ra bốn ngân châm vận nội công phóng về phía bốn tên nọ. Hai tên đi trước nhanh mắt né đi la lên:” Cẩn Thận!”

Một tên dùng vũ khí gạt đi ngân châm của nàng, chỉ có tên phía sau bị cản tầm nhìn phản ứng không kịp, đã bị ngân châm ghim sâu vào nguyệt thần đình (giữa trán) ngã xuống.

Ba tên hắc y nhân liền vung đao lên đề phòng, tiến lên muốn đánh Nhược Yên bất tỉnh rồi đem đi. Mặc Tự Ngôn thấy Nhược Yên đang bị vây cũng lao ra, hắn không có võ công, không có vũ khí nhưng dùng thân mình che chắn. Đẩy Nhược Yên xa ra nói:” Chạy đi!”

Nhược Yên biết hắn không có võ công, nếu nàng chạy chắc chắn hắn không toàn mạng. Quả nhiên nhìn thấy một hắc y nhân dơ tay lên chém xuống phía hắn, liền phóng ngân châm về phía tay của hắc y nhân, do không trúng được huyệt đạo quan trọng nên hắc y nhân chỉ bị đau mà chệch hướng đao một chút, vẫn trúng vào vai Mặc Tự Ngôn khiến hắn ngã xuống bên cạnh nàng.

Một bàn tay hắc y nhân vừa đưa tới cổ nàng, chợt một mũi tên xéo từ phía trên tai phải hắn xuyên qua bàn tang bên trái làm máu tươi văng lên mặt nàng rồi hắn ngã xuống, chưa kịp định thần hai tên còn lại cũng bị trúng một đao, một kiếm xuyên lưng, thấu qua bụng từ phía sau phóng tới.

Nhược Yên thở hắc ra nhìn lại đã thấy Triệu Doãn vứt cây cung trong tay lao đến, ôm chặt nàng vào lòng lẩm bẩm:” Nàng không sao, thật sự không sao rồi! Nhược Nhi của ta.”

Từ phía sau lưng, bọn hắc y nhân đang bị tận diệt bởi hai nhóm vệ binh. Hoàng kim giáp của hoàng đế Triệu Huân mang đến và Ngân long giáp của Triệu Doãn mang về.

Triệu Huân bước nhanh về phía Nhược Yên, rút thanh kiếm đính Long Hồn Ngọc trên chuôi về cho vào bao. Ngồi xuống kiểm tra thương thế người đang nằm dưới đất. Chợt hắn hoảng hốt gọi lớn:” Nhanh ! Truyền ngự y nhanh cho trẫm! Chữa trị vết thương cho hắn nhanh lên!”

Đẩy Triệu Doãn đang ôm chặt mình ra Nhược Yên nói:” Sư phó bị thương rất nặng, chàng nhanh đưa người vào phòng băng bó đã, nhanh đi!”

Chưa ai kịp nói gì đã thấy Triệu Huân ôm Mặc Tự Ngôn đứng dậy, lệnh Niên lão chuẩn bị phòng và nước ấm, ôm hắn đặt lên giường cho ngự y xem xét vết thương.

Triệu Doãn dùng tay áo lao sạch sẽ vết máu trên mặt nàng, kiểm tra kỹ lưỡng thấy nàng không bị thương mới an tâm nói:” Hoàng huynh đã cho ngự y coi vết thương hắn rồi, nàng cũng nên về thay bộ y phục dính máu rồi qua xem cũng không muộn.”

Triệu Doãn không đợi nàng nói gì đã bế nàng về phòng.

Lạc Phong loạn choạng đến bên thi thể rút lại thanh đao của mình, hắn bị thương không nặng nhưng trúng phải độc mãng xà đông, nên hoạt động chậm chạp rất nhiều, Hứa Mạt cũng vừa về tới thấy hắn như thế thật chịu không được, đã nhanh chóng đỡ hắn về giải độc trước.

Một trận tập kích chỉ hơn một canh giờ mà Thành Vương Phủ phũ đầy tàn tích chiến trường, xác vệ binh, gia đinh và hắc y nhân nằm rủ rượt, hồ sen luôn mang một vẻ trong xanh nay đỏ đục màu máu và bùn. Mùi hương thanh nhạt vốn có của hoa sen cũng đổi thành mùi tanh của máu tán loạn trong không gian.

Đem Nhược Yên vào dục phòng, Triệu Doãn cũng không chịu thả nàng xuống, mà tự tay thử nước, sau đó lột quần áo nàng thả vào thùng, Nhược Yên phản đối vô hiệu nên đành ngồi yên cho hắn tắm.

Rửa nhẹ nhàng vết máu còn động lại trên má nàng hắn nói:” Nhược Nhi, ta nghĩ kỹ rồi, sau này dù đi đâu ta cũng sẽ đem nàng theo bên cạnh, nếu không ta thật không cách nào yên tâm được.”