Nằm trong lòng Triệu Doãn thật lâu, Nhược Yên mới nhớ đến chất độc trong cơ thể hắn chưa khỏi hoàn toàn, lật người ngồi dậy, kêu hắn nằm xuống nghỉ ngơi xong Nhược Yên mới dặn:” Ngủ thêm một chút nhé, ta về phòng tắm rửa luyện công xong trở lại thăm chàng sau.”

Triệu Doãn nắm lấy tay nàng hứa:” Ta có thể bảo vệ nàng an toàn, đừng đặt áp lực lên bản thân mình quá mức. Ta sẽ không để nàng đơn độc chịu đựng nữa. Tin tưởng ta!”

Nhược Yên nhìn hắn rồi vui vẻ gật đầu, sau đó mới bước ra khỏi Thanh Dật Hiên, trở về phòng mình luyện công.

Trong một mái đình yên tĩnh ở ngoại thành. Một người đang ngồi thư thái, hắn mặc cẩm bào đen, đeo một chiếc mặt nạ cười bằng bạc che kín gương mặt thật, chỉ chừa hai lỗ nhỏ ngay mắt để nhìn, đầu tóc đen rối tung như cái bờm sư tử.

Trước mặt là một người hắc y nhân bịt mặt đang đứng cúi đầu cung kính, trên tay hắc y nhân có một ban chỉ bằng ngọc màu xanh lục.

Một lúc lâu người đeo mặt nạ bạc mới nói:” Dạ Ưng, ta tin tưởng sự phán đoán và đầu óc nhanh nhạy của ngươi mới giao toàn quyền cho ngươi chỉ thị, nhưng bây giờ ngươi lại nói với ta rằng đã để một tiểu nha đầu chạy thoát, còn tổ chức vây người ở biệt uyển hoàng thất và cuối cùng kinh động lực lượng của Thành Vương Phủ. Nhưng quan trọng hơn vẫn không bắt được con mồi về! Vậy ngươi nói xem ta giữ những người vô dụng như các người lại làm gì?” Giọng nói không biểu cảm gì, nhẹ nhàng chầm chậm vang lên nhưng lại khiến thân thể tên bịt mặt run rẩy không ngừng.

Hắn lập tức quỳ mọp dưới đất khẩn thiết cầu xin:” Chủ thượng khai ân, xin cho chúng thuộc hạ một cơ hội, chúng thuộc hạ thề dù dầu sôi lửa bỏng, chỉ cần một lời của chủ thượng, chúng thuộc hạ sẽ lập tức lao vào! Xin người ban thuốc giải của Nguyệt Hồn. Cầu xin chủ thượng!”

Người đeo mặt lập tức đứng dậy đỡ lấy tên hắc y nhân đang quỳ dưới chân mình dịu dàng nói:” Dạ Ưng a Dạ Ưng, ngươi là cánh tay đắt lực của ta, làm sao ta để ngươi chết được, dù ngươi không sợ thì ta cũng thập phần thương tiếc, ngươi yên tâm, thuốc giải của Nguyệt Hồn vẫn được cho đúng kỳ. Còn đây là hình phạt dành cho các ngươi, những kẻ làm hỏng đại sự của ta, mỗi người phải uống một viên, cùng lắm chỉ hưởng nỗi đau da thịt hai canh giờ. Nếu ai không uống thì không cần chờ thuốc giải Nguyệt Hồn nữa. Chuyện của nha đầu kia ta sẽ xếp người lo liệu.” Nói xong vứt lại bình thuốc màu nâu rồi biến mất.

Giữa mái đình hoang vắng chỉ còn một bóng dáng màu đen cúi đầu nhìn chiếc bình trừng phạt bằng nỗi thê lương không thể tả.

Luyện công hơn một canh giờ Nhược Yên dừng lại, bước xuống giường đi đến bên tủ lấy ra một kiện y phục màu lam, qua dục phòng tắm rửa.

Lúc mặc y phục vào nàng cảm giác váy hơi chật, liền nghĩ Niên lão chuẩn bị đồ cho trẻ con sao không chuẩn bị rộng một chút, mấy món này cao lắm vài tháng nữa nàng đâu có mặc vừa, thật phí phạm rồi. Thật ra đồ Niên lão vốn mặc vừa người, nhưng loại võ công nàng luyện theo như lời Diệp Trần sư thái đã nói, luyện một năm bằng mười nằm người khác, tính ra nàng luyện ba buổi là bằng một tháng bình thường. Dùng thời gian một tháng để trưởng thành thì khó nhận ra, nhưng chỉ ba ngày mà cơ thể thay đổi nên Nhược Yên mới mơ hồ cảm giác được.

Thu thập hoàn chỉnh, nàng chợt nhớ đến túi vải để trong gối ở đầu giường, bèn lôi ra đưa cho Triệu Doãn nhìn một chút, xem có manh mối gì về món đồ đám hắc y nhân muốn không.

Mở cửa phòng ngủ trong Thanh Dật Hiên bước vào, Nhược Yên mới nhận ra trong phòng không phải chỉ có mình hắn. Trần Thanh Ảnh ngồi bên ghế nhỏ đang đưa tay bắt mạch, xem xét thương thế cho Triệu Doãn xong mới nói:” Mặc dù mãng xà đông không gây nguy hiểm tính mạng về độc, nhưng hết sức có lợi trong lúc giao chiến, người trúng độc sẽ sớm rơi vào trạng thái ngủ đông, dễ dàng tạo cơ hội cho đối phương mặc sức chém giết. Quan trọng hơn, loại độc này cực hiếm, chỉ từng xuất hiện một lần do các tử sĩ Mộc Xa Quốc sử dụng cách đây hơn mười năm!”

-“Chuyện này liên quan càng lúc càng lớn, ta sẽ cho người thông tri với hoàng thượng, gửi thư tín cho các cọc ngầm ở Mộc Xa Quốc diều tra sau.” Triệu Doãn nói xong đưa mắt nhìn Nhược Yên đang bước vào hỏi:” Luyện công xong rồi à?”

Nhược Yên gật đầu nói:” Ta nhớ được lúc an táng di thể của sư phụ, không hề chôn theo vật gì, nên ta đoán những thứ bọn hắc y nhân muốn tìm là một trong những món đồ mà sư phụ đưa ta. Nên đem qua cho chàng xem một chút!”

Trần Thanh Ảnh nghe Nhược Yên nói chuyện thì kinh ngạc hỏi:” Nhược Yên tiểu thư nói được từ bao giờ? Còn luyện công là chuyện thế nào?”

Nhược Yên mỉm cười nói:” Chuyện dài lắm, sau này Triệu Doãn sẽ nói với ngươi sau. Bây giờ hai người xem những món đồ này trước đã.”

Bước đến bên cạnh Triệu Doãn, Nhược Yên mở túi vải ra, nàng chỉ mới kịp lấy hai quyển sách ra, chưa kịp nói gì thì chợt trời đất quay cuồng, đã thấy Trần Thanh Ảnh đứng bật dậy, đứa tay bóp chặt cổ Nhược Yên, trong mắt tràn đầy sát khí hỏi:” Ngươi là ai, kẻ đưa cho ngươi miếng ngọc bội này ở đâu! Nói!”

Cổ Nhược Yên bị siết chặt không cách nào trả lời được, đang giãy dụa một cách yếu ớt thì Triệu Doãn đã nhận ra tình hình, lập tức tung mình đứng lên, chụp một chưởng vào vai trái Trần Thanh Ảnh, xoay người đón lấy Nhược Yên ôm vào lòng.

Trần Thanh Ảnh bị trúng một chưởng văng vào vách cửa phun một ngụm máu lớn, liền ôm lấy vai chật vật ngồi dậy, trong mắt nổi tia máu gào lên:” Ngài ta từng hứa với ta, dù đối phương là ai cũng tuyệt đối không ngăn cản ta trả thù cho Uyển Nhi, trong tay nàng ta có ngọc bội mà trước khi Uyển Nhi chết chúng đã lấy đi, chắc chắn nàng ta biết nơi ở của kẻ đưa ngọc bội này cho nàng. Vì sao lại cản ta? Không phải người hứa giúp ta trả thù hay sao? Vì sao lại bảo vệ nàng ta chứ!”