Dưới đêm tối, áo choàng đỏ tươi của nàng nhìn thật chói mắt, cái bóng trên mặt đất cũng kéo dài… thật dài…

Hạ Vũ Đình kéo cánh tay Trần Lâm, đi theo Anh Hoa vào biệt thự, đồng thời trái tim cũng treo lên thật cao, gương mặt nàng có vẻ thập phần khẩn trương.

Có thể đối với Hạ Vũ Đình mà nói, khi nãy tên thành viên Hoa Nhân Bang chĩa súng vào nàng, nàng còn chưa khẩn trương tới như vậy.

Về phần tên thành viên khi nãy mơ hồ cũng nhìn ra quan hệ giữa Trần Lâm và Hạ Vũ Đình với Lý Dật cũng không đơn giản. Vì vậy không đợi hai nàng phân phó, chủ động giúp đỡ hai nàng nhấc lên va ly nặng tới trăm cân.

Hắn đi phía sau Hạ Vũ Đình và Trần Lâm, nhìn bóng dáng cao gầy của Trần Lâm, biểu tình thập phần cổ quái, hiển nhiên nằm mơ cũng không nghĩ đến Trần Lâm có thể đánh ngang tay với Anh Hoa, dù sao hắn cũng từng nghe Ngưu Lâm Sinh nói Anh Hoa rất lợi hại.

Dùng cách nói của Ngưu Lâm Sinh: Anh Hoa có thể giết được năm mươi người như ta!

Có thể đã nhận ra sự khẩn trương của Hạ Vũ Đình, Trần LÂm dùng sức nắm lấy cánh tay nàng, đồng thời liếc mắt nhìn Hạ Vũ Đình, phảng phất như muốn dùng ánh mắt nói cho Hạ Vũ Đình: “Vũ Đình, đừng khẩn trương! Em mới là bạn gái chân chính của Lý Dật, không nên đánh mất khí thế trước mặt hồ ly tinh kia!”

Hạ Vũ Đình đọc hiểu ý tứ trong mắt Trần Lâm, sắc mặt nàng hơi chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, thế nhưng bước chân vẫn có chút mềm ra.

Chỉ là Hạ Vũ Đình thật khẩn trương về chuyện này sao?

“Ha người ở dưới lầu chờ một chút. Tôi đi gọi Lý tiên sinh.” Sau khi tiến vào biệt thự, Anh Hoa quay mặt lại nhìn Hạ Vũ Đình và Trần Lâm, nói xong câu đó lại thâm ý nhìn vào mắt Trần Lâm, thản nhiên nói: “Tôi cũng không phải hồ ly tinh gì đó, tôi chỉ là bảo tiêu của Lý tiên sinh.”

Chẳng hiểu vì sao, vốn đang thập phần khó chịu với Anh Hoa, khi Trần Lâm nhận thấy được ánh mắt phức tạp toát ra từ đôi mắt Anh Hoa, sắc mặt Trần Lâm hơi đổi, sự tức giận trong lòng nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tính tình táo bạo như Trần Lâm hiện tại tuyển chọn trầm mặc, nàng từ trong ánh mắt của Anh Hoa đã đọc hiểu gì đó, đó là thứ mà chỉ có nữ nhân mới có thể hiểu được.

Lúc Anh Hoa đi tới cửa phòng ngủ trên lầu hai, cửa phòng Lý Dật vẫn còn khóa kín.

Có thể do thực sự quá mệt nhọc, trong phòng ngủ, Lý Dật vẫn còn say ngủ, chỉ là khi nghe được thanh âm cửa mở, hắn chậm rãi mở mắt, đồng thời mò tay mở đèn giường.

TIếng bước chân quen thuộc truyền vào trong tai Lý Dật, Lý Dật không đứng dậy, mà nhẹ nhàng lắc đầu.

Rất nhanh, Anh Hoa đi tới bên giường, thấy Lý Dật đã ngồi dậy, đang nhẹ nhàng nhu huyệt thái dương.

“Có việc?” Lý Dật vừa nhu huyệt Thái Dương, vừa nhìn Anh Hoa.

Anh Hoa không trả lời câu hỏi: “Huấn luyện viên của tôi đã từng dạy tôi thủ pháp xoa bóp, để tôi giúp.”

Đang khi nói chuyện, Anh Hoa rất khác thường không đợi Lý Dật lên tiếng, trực tiếp đi tới bên cạnh LÝ Dật, vươn hai tay tinh tế đặt lên đầu LÝ Dật dùng một loại thủ pháp kỳ lạ bắt đầu xoa bóp.

Bởi đã ngủ thời gian quá dài, Lý Dật chỉ cảm thấy đầu mình giống như bị kim châm, đau muốn chết, bất quá được Anh Hoa nhấn như thế, cảm giác không được khỏe đã lập tức biến mất hơn phân nửa.

Ước chừng hai phút sau, Lý Dật mở mắt hỏi: “Xem như cô đang có tâm sự, có phải đang nhớ tới Anh Tử hay không?”

“Không có.” Anh Hoa lạnh lùng trả lời: “Phía dưới có người tìm ông, là hai nữ nhân.”

“Hai nữ nhân? Ai?” LÝ Dật có chút nghi hoặc.

Anh Hoa ngừng động tác đang làm, nhẹ giọng nói: “Tôi không nhận ra hai nàng, bọn họ nói là bạn từ quốc nội đến.”

Bạn từ quốc nội?

Nghe mấy chữ này, sắc mặt Lý Dật không khỏi đại biến!

Lý Dật đi tới thế giới này sau đó kết giao không nhiều bạn bè, nữ tính bằng hữu càng ít, về phần nữ bằng hữu đến từ quốc nội, Lý Dật dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến là ai.

Nhận thấy được sắc mặt biến hóa của Lý Dật, Anh Hoa tựa hồ chứng minh được chuyện gì, trong con ngươi toát ra ánh mắt ảm đạm, sau đó không mang theo bất luận cảm tình gì, nói: “Vừa rồi tôi có xảy ra hiểu lầm ngoài cửa với bọn họ, cho nên ông nên nhanh xuống dưới.”

Anh Hoa nói làm trong lòng Lý Dật hơi chấn động, hắn vô ý thức ngẩng đầu liếc mắt nhìn Anh Hoa, thấy gương mặt lạnh lùng đến tận cùng, khuôn mặt yêu mị không có bất luận tâm tình nào, phảng phất giống như một khối băng, cặp con ngươi làm cho người ta có loại cảm giác tĩnh mịch.

Mặc dù lúc này Lý Dật cảm thấy Anh Hoa có chút khác thường, bất quá nghe được tin tức Trần Lâm và Hạ Vũ Đình đã tới, nỗi lòng thập phần hỗn loạn nên hắc cũng không suy nghĩ nhiều, mà vội vã nhảy dựng lên khỏi giường.

Lúc này hắn chỉ mặc một chiếc quần cộc, rời giường mới phát hiện không thích hợp, mà Anh Hoa lại không chút biểu tình nhìn hắn: “Muốn bọn họ lên đây không?”

“Không, tôi xuống dưới.” Lý Dật trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu.

Nghe được Lý Dật nói, Anh Hoa cũng không nói gì, trực tiếp ra khỏi phòng ngủ.

Khi nhìn thấy Anh Hoa một mình đi xuống lầu, Hạ Vũ Đình và Trần Lâm đều hơi đổi sắc mặt, Trần Lâm càng nhịn không được hỏi: “Lý Dật đâu rồi?”

“Lập tức sẽ xuống ngay.” Anh Hoa nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó trực tiếp đi ra ngoài biệt thự, dưới ngọn đèn, bóng lưng của nàng làm cho người ta có loại cảm giác lạc lõng.

Một phút sau, LÝ Dật mặc bộ đồ mỏng bên trong dọc theo thang lầu đi xuống tới, nguyên tiếng bước chân cũng không nặng lề lại vang lên thanh âm đầy rẫy toàn bộ biệt thự.

Nghe được tiếng bước chân, Hạ Vũ Đình và Trần Lâm không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía thang lầu, khi bọn họ nhìn thấy Lý dật với mái tóc có chút mất trật tự cùng hàm râu chưa cạo, hai người đều mở to mắt nhìn, đồng thời ngừng cả hô hấp!

So sánh với biểu tình của hai người mà nói, biểu tình của Lý Dật thoạt nhìn có vẻ bình thản, nhưng hắn đang kiệt lực khống chế tình tự của chính mình, lộ ra một nụ cười được xem như là tự nhiên, chỉ là khóe mắt đang mãnh liệt nhảy lên!

“Hai người tới.” Lý Dật tận lực để cho giọng nói của mình biểu hiện thật bình thương một chút.

Nguyên bản Trần Lâm bởi vì nhìn thấy Lý Dật mà kích động, bây giờ nghe được những lời này của Lý Dật, ở ngay sô pha nhảy dựng lên, một bước lao tới bên người LÝ dật, huy cánh tay hướng mặt Lý Dật đánh tới!

“Chị Lâm! Đừng!” Khi lòng bàn tay Trần Lâm tiếp xúc với gương mặt của Lý Dật, Hạ Vũ Đình khẩn trương đứng lên.

“Ba!”

Nguyên bản lúc Trần Lâm lúc quơ tay thì dùng toàn lực, thế nhưng khi bàn tay sắp đụng tới Lý Dật thì mạnh mẽ thu lực, nói là đánh Lý Dật một bạt tai, không bằng nói xoa một chút…

“Lý Dật, tên hỗn đản!” Trần Lâm theo bản năng thu hồi tay, thân thể run rẩy nhìn Lý Dật mắng.

Nhìn vẻ mặt tức giận của Trần Lam và vẻ mặt lo lắng của Hạ Vũ Đình, dáng tươi cười trên mặt Lý Dật biến mất, hắn khe khẽ thở dài, cũng chưa nói gì.

Lúc này, Hạ Vũ Đình không còn chú ý gì hơn, giống như phát rồ hướng Lý Dật vọt tới, nhào vào trong lòng Lý Dật!

Không có kể lể, không có khóc lóc. Hạ Vũ Đình chỉ chăm chú ôm Lý Dật, hít lấy vị đạo quen thuộc trên người hắn, toàn bộ tưởng niệm và lo lắng lúc này hoàn toàn phơi bày ra thật nhuần nhuyễn.

Lý Dật run rẩy vươn tay, chậm rãi ôm lấy Hạ Vũ Đình, ngay từ đầu hắn không dám quá cố sưc, chờ khi đụng tới thân thể Hạ Vũ Đình liền gia tăng thêm lực lượng.

Nhìn một màn trước mắt, lửa giận trong con ngươi Trần Lâm phảng phất như bị nước tiêu diệ, cặp con ngươi vốn đang sáng sủa cũng trở nên có chút ảm đạm không ánh sáng, bất quá rất nhanh nàng liền khôi phục lại bình thường: “ Tôi van hai người! cho dù muốn thân thiết cũng đừng làm ngay trước mặt lão nương! Lý Dật, trên lầu còn phòng hay không, lão nương muốn đi tắm.”

“Lên lầu phía tay phía tay trái ba căn phòng, đều là phòng trống.” Có thể là vì áy náy, Lý Dật không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Lâm.

Trần Lâm không nói gì nữa, mà trực tiếp đi lên lầu, bước chân của nàng thoạt nhìn có chút lo lắng, phảng phất như không phải nàng muốn đi tắm, mà là muốn chạy trốn.

Đơi Trần Lâm lên lầu, Lý Dật theo bản nằng vươn tay vuốt tóc Hạ Vũ Đình, phảng phất nhu ngày trước tại Thượng Hải, động tác của hắn rất nhẹ, cũng rất chậm.

Cảm thụ được sự vuốt ve nhẹ nhàng của Lý Dật, thân thế Hạ Vũ Đình không thể khống chế run rẩy lên, nàng chậm rãi ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn LÝ Dât, thì thào hỏi thăm: “Vì sao không liên hệ chúng ta?”

Vì sao không liên hệ chúng ta?

Nghe câu hỏi này, Lý Dật nhất thời liền trầm mặc.

Mặc dù hắn có lý do của chính mình, thế nhưng thẳng đến giờ khắc này hắn mới phát hiện lý do này thập phần hời hợt!

“Anh biết không, em vẫn cho rằng anh sẽ trở lại tìm em và chị Lâm.” Hạ Vũ Đình ngây người nhìn Lý Dật, ánh mắt cực kỳ phức tạp, có u oán, có lo lắng, có yêu say đắm, cũng có vui mừng…

Lý Dật thở mạnh một hơi, phảng phất muốn đem sự nặng nề trong lòng toàn bộ phun ra ngoài: “Xin lỗi.”

Xin lỗi, hai chữ rất có cẩu huyết.

Có thể đối với rất nhiều người mà nói, ba chữ này không có bất luận ý nghĩa gì đáng nói, thế nhưng đối với Hạ Vũ Đình rất hiểu rõ Lý Dật mà nói, nàng biết nam nhân trước mặt này nói ra ba chữ đó đại biểu cho điều gì!

Ở trong trí nhớ của nàng, nam nhân mà nàng âu yếm nhất chỉ nói qua một lần xin lỗi với nàng.

Một lần đó, LÝ Dật liên tục nhiều ngày không về nhà, mà Hạ Vũ Đình vẫn như bị nhập ma nhiều tiếng đồng hồ không ngừng gọi điện thoại cho Lý Dật, cũng vẫn không gọi được, thậm chí nàng còn liên hệ với Dương Phàm, thế nhưng Dương Phàm cũng không biết Lý Dật đang ở đâu.

Một lần đó, Hạ Vũ Đình tròn hai ngày không ăn cơm, cũng không hề uống một giọt nước.

Đợt khi Lý Dật về đến nha, cả người Hạ Vũ Đình tóc tai bù xù, vành mắt đỏ đến dọa người.

Một lần đó, Lý Dật nhìn Hạ Vũ Đình nói ra ba chữ anh xin lỗi, hơn nữa từ đó về sau hầu như mỗi ngày đều đúng hạn về nhà, mặc dù không thể về cũng sẽ gọi điện thoại thông tri cho Hạ Vũ Đình.

Về phần điện thoại của hắn luôn mở chỉ vì Hạ Vũ Đình.

Thế nhưng tất cả đều đã thay đổi từ khi hắn phải bỏ trốn!

Từ sau khi hắn bỏ trốn, Lý Dật cũng không còn trở lại ngôi nhà của hắn và Hạ Vũ Đình, hắn không mở điện thoại vì nàng nữa. Hắn cũng không gọi điện thoại cho nàng, thậm chí hắn còn không hề lưu lại một phương thức liên hệ nào cho Hạ Vũ Đình.

Một lần này, Hạ Vũ Đình không đợi hắn vài ngày, mà đợi hắn nửa năm!

Lý Dật cũng không nói lời giải thích gì nhiều lắm, hắn không nghĩ lời giải thích đủ để bù đắp những gì đã làm, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Hạ VŨ Đình, nhìn nữ nhân từng mang đến cho mình cảm giác ấm áp và cảm động, nhìn nữ nhân từng cho mình cảm nhận được thân tình và ái tình, nhìn nữ nhân từng cho hắn cảm nhận được thế nào là “nhà”/

Nước mắt đột nhiên chảy ra trong đôi mắt Hạ Vũ Đình, nhiễm ướt hai gò má mê người, nàng cũng không lau nước mắt trên mặt, mà cười lắc đầu: “Không cần xin lỗi với em. Còn nhớ rõ không? Em đã từng nói với anh, anh thích ai, muốn kết hôn với ai, là tự do của anh, em không thể yêu cầu anh làm điều gì. Em chỉ là một nữ nhân ngu ngốc, không thể giúp đỡ được gì cho sự nghiệp của anh. Em có thể làm chỉ là mỗi ngày làm sẵn cơm, chờ anh về cùng nhau ăn. Khi quần áo anh dơ bẩn em sẽ giặt cho anh, khi tâm tình anh không tốt em sẽ tâm sự với anh, khi anh mệt mỏi vì công việc, sẽ dùng nước nóng cho anh ngâm chân, sau đó chờ khi anh muốn lấy em, thì giao thân thể cho anh. Khi nào chính miệng anh nói cho em biết, em là sự trói buộc của anh, đã mất ý nghĩa với anh, em sẽ chủ động rời khỏi anh.”

“Mà anh cũng không chính miệng nói cho em biết em là trói buộc của anh, anh chỉ để em đợi anh hơn nửa năm mà thôi.” Hạ Vũ Đình vẻ mặt nhu tình nhìn Lý Dật: “Em cũng nói qua, em là nữ nhân của anh, đời này vĩnh viễn cũng thế! Cho nên đối với em mà nói, chỉ cần anh không ghét bỏ em, dù muốn em chờ đợi cả đời em cũng nguyện ý.”

Nghe Hạ Vũ Đình nói ra lời trong lòng, LÝ Dật chỉ cảm thấy trong lòng có một sự cảm động nhồi vào, hắn hé miệng muốn nói gì đó, nhưng phát hiện ngôn ngữ hiện tại có vẻ cực kỳ ít ỏi, tựa hồ bất luận là ngôn ngữ gì cũng không thể hình dung được rõ ràng tâm tình lúc này của hắn.

Hạ Vũ Đình vươn tay nhẹ nhàng khép lại miệng của Lý Dật, lại một lần nữa nở nụ cười: “Lý Dật, anh không cần áy náy, cũng không cần nói gì. Chị Lâm nói em là một nữ nhân ngốc nghếch, em nghĩ mình không ngốc, thời gian dài như vậy, không liên hệ được cho anh, trong lòng em cũng có u oán, em cũng sẽ cảm thấy ủy khuất, có thời gian thì em chỉ biết suy nghĩ miên man. Cũng luôn tự hỏi chính mình, vì sao anh không liên hệ em, hay là anh đã quên em! Thế nhưng mỗi lần, trong lòng đều có một thanh âm nói cho em biết, anh sẽ không quên em! Tuyệt đối sẽ không! Mỗi một lần em đều tự nói với chính mình, em là nữ nhân của anh, anh không liên hệ với em khẳng định là đang phải lo cho sự nghiệp của mình. Em không thể giúp đỡ anh, em duy nhất có thể làm chính là chờ khi anh muốn em, hoàn chỉnh đưa thân thể mình giao cho anh.”

Nói đến đây, Hạ Vũ Đình nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt có chút tang thương của Lý Dật: “Cho nên anh để em đợi anh hơn nửa năm nhưng em cũng không hối hận, dù là cả đời cũng không hối hận!”

Thanh âm của Hạ Vũ Đình không lớn, thế nhưng giọng nói kiên định!

Lý Dật lần thứ hai ngửa đầu thở mạnh một hơi, hắn không nói gì thêm, mà chăm chú ôm Hạ Vũ Đình vào lòng.

Hạ Vũ Đình hưởng thụ vòng tay mạnh mẽ của Lý Dật ôm ấp, đưa đầu dựa sát trên lồng ngực của Lý Dật, lắng nghe nhịp tim đập quen thuộc, không còn rơi nước mắt, khóe miệng dào dạt nổi lên một dáng tươi cười hạnh phúc không thể che dấu.

Có thể đối với Hạ Vũ Đình mà nói, nàng luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Hơn mười giây sau, Lý Dật buông Hạ Vũ Đình, vươn tay nâng lên khuôn mặt ướt nước mắt của nàng, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi nước mắt đọng trên mặt, sau đó nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi môi nàng.

Đây không phải nụ hôn dài kiểu Pháp hay nụ hôn nồng nhiệt như kiểu Mỹ, mà chỉ nhẹ nhàng hôn, rất nhẹ rất nhẹ.

“Đi đường hẵn đã mệt mỏi, lên lầu tắm rửa hảo hảo ngủ một giấc.” Lý Dật dứt nụ hôn, ôn nhu nói với Hạ Vũ Đình.

Hạ Vũ Đình nhẹ nhàng gật đầu.

Cùng lúc đó, Trần Lâm vẫn đang lén trốn ngay cửa thang lầu nhìn thấy hai người đã tách ra, vội vã nhón chân giống như làm kẻ trộm hướng căn phòng đầu tiên gần cửa thang lầu đi tới.

Động tác của nàng rất nhẹ, lúc bước đi vốn không hề phát ra thanh âm gì.

“Anh ấy ở đây nhất định bề bộn rất nhiều việc!”

Hạ Vũ Đình tùy ý để Lý Dật lôi kéo tay nàng đi lên lầu, chỉ là lúc đi vẫn không ngừng nhìn Lý Dật, khi nhìn thấy gương mặt râu ria cùng vành mắt đen của hắn, nhịn không được thầm nhủ một câu.

Đi tới phòng ngủ của Lý Dật, Hạ Vũ Đình cũng không tiếp tục tình chàng ý thiếp, mà chủ động đi vào phòng tắm, đương nhiên, nàng cũng không hề đóng lại cửa phòng.

Rất nhanh, trong phòng tắm truyền ra thanh âm tiếng nước chảy, xuyên thấu qua phiến thủy tinh, Lý Dật có thể nhìn thấy thân thể mờ ảo của Hạ Vũ Đình.

Nhìn thân thể duyên dáng yêu kiều của Hạ Vũ Đình, nghĩ đến vẻ ôn nhu của nàng, trong lòng Lý Dật cũng không có nửa điểm tà niệm, chỉ còn là cảm động.

Có thể cho tới bây giờ hắn cũng đều không hiểu ái tình là gì, hắn cũng không hiểu một ít quy định về ai tính của thế giới này, thế nhưng hắn lại biết, đời này, hắn vĩnh viễn không thề vứt bỏ Hạ Vũ Đình!

Lý Dật theo bản năng lấy gói thuốc trong túi quần rút một điếu thuốc châm lửa, nhẹ nhàng hút.

Khi hắn hút được phân nửa, hắn nghe được một âm thanh dị thường, theo bản năng ngồi dậy trên giường, nheo mắt nhìn chằm chằm cửa sổ.

Sau một khắc, nguyên bản cửa sổ đang trống rỗng xuất hiện bóng dáng một nữ nhân, Trần Lâm phảng phất giống như đang làm kẻ trộm hai tay cầm lấy cửa sổ, như xấu hổ như phẫn nộ trừng mắt nhìn Lý Dật, hé miệng như muốn nói gì đó.

Thấy Trần Lâm, biểu tình Lý Dật có chút cổ quái, nhìn thấy miệng Trần Lâm đang phát âm gì đó, vẻ mặt Lý Dật càng mờ mịt.

Mắt thấy Lý Dật giống như một kẻ ngu si vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Trần Lâm tức giận nhíu mày, vô ý thức muốn bò qua!

Sắc mặt Lý Dật hơi đổi, vội vã dụi tàn thuốc đi qua.

“Làm gì?” Lý Dật đi tới bên người Trần Lâm, ép thanh âm xuống thấp nhất, thấp đến mức chỉ cho Trần Lâm nghe được.

Nhưng Trần Lâm cũng không có trả lời hắn, mà mạnh mẽ nắm lấy cổ Lý Dật, hướng môi Lý Dật hung hăng hôn ngấu nghiến!

Khác với khi nãy hôn Hạ Vũ Đình, Trần Lâm vừa hôn, nụ hôn giống nhu lưu manh cưỡng gian, đột nhiên, lại còn tràn ngập vị đạo bá đạo!

Bốn phiến môi tiếp xúc, thân thể Lý Dật run lên theo bản năng, hai tay thiếu chút nữa buông lỏng ra.

Cũng may Trần Lâm đang chăm chú ôm lấy cổ Lý Dật, cũng không có ngã xuống.

Kỹ thuật hôn môi của Trần Lâm thật không dám khen tặng, nàng chỉ học theo màn ảnh cẩu huyết trong ti vi, chỉ đưa môi dán lên môi Lý Dật, vươn lên đầu lưỡi quét lung tung vài lần, sau đó liền buông lỏng ra.

Mặc dù là như vậy, gương mặt Trần Lâm vẫn đỏ tím như trái nho, đỏ đến phát tím!

“Buổi tối tôi ở trong phòng chờ anh. Nếu như anh không qua, nửa đêm tôi qua tìm anh!” Trần Lâm đỏ mặt, cúi đầu nhanh miệng nói một câu.

Dứt lời, Trần Lâm không đợi Lý Dật đáp lời, buông ra Lý Dật, nắm cửa sổ, sau đó giống như một kẻ trộm tiêu thất trong đêm tối.