Khi Tạ Phi bước vào cửa lớn của công ty, tất cả mọi người trong sảnh không phân biệt nam nữ, ánh mắt giống như là đèn pha, quét về phía cậu. Người có chút lương tâm là Anna thì đang ngồi ở bàn làm việc nhìn cậu đi qua, cậu muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Một đám người vây quanh ở bàn làm việc của cô hóng hớt.

“Tôi... Tôi vẫn nhịn không được, chị hiểu mà.”

Cậu suy nghĩ hồi lâu, ở trong cổ họng ừ a a nửa ngày, rốt cục phiền phiền nhiễu nhiễu nói ra một câu như vậy, làm cả đám người đứng xem không nể mặt mũi mà “Ồ ~~” lên.

Công ty này thành lập cũng bắt nguồn từ Cố Khải, Tạ Phi vừa tốt nghiệp đại học từ nước ngoài trở về nước, về đến nhà rồi công khai nói rõ với cha của cậu. Bị giam ở nhà hai tháng, cậu cũng chết sống không chịu mở miệng là bị nam hồ ly tinh nào mê hoặc tâm hồn. Cha Tạ chung quy là yêu con nên sốt ruột, thực sự là không lay chuyển được con trai độc nhất trong nhà không thể làm gì khác hơn là tùy tiện cậu đi. Nhưng luôn cường điệu dặn dò tuyệt đối không thể đùa bỡn tình cảm của người khác, càng phải luôn tự trọng, không được phát sinh những quan hệ lung tung tùy tiện.

Chỉ tiếc Tạ Phi bay trở về nước chính là vì Cố Khải, công ty của gia đình cậu không chịu đi làm, bản thân ở bên ngoài mở công ty không tính, còn toàn tâm toàn ý dùng tài sản trong nhà và tài sản trong tay mình lót đường cho anh. Một chàng trai trẻ mới ra đời mà còn dùng tài sản phá bỏ mọi quy tắc, tập thể cùng nhau khai thông mọi việc cũng tương đối tốt, truyền thông truyền bá đủ mọi phương diện cũng làm cho công chúng thỏa mãn.

Cố Khải vốn là diễn viên tài hoa, dáng người anh ta rất đẹp, kỹ năng diễn xuất cũng không có trở ngại, tiến chân vào trong thế giới giải trí cũng không gây ra scandal gì quá lớn, trong mấy năm thì trở thành một “hot boy” chính hiệu.

Mọi người thấy Cố Khải gặp may cũng nói bóng nói gió, nhưng năng lực của anh rất mạnh thậm chí lúc sự nghiệp như mặt trời ban trưa thì lựa chọn đổi công ty đại diện, mang theo ekip làm việc của mình ra mở một công ty riêng, tất cả mọi người cho rằng anh sẽ cùng ông chủ trở mặt, kết quả là làm mọi người thất vọng.

Dư luận lại bắt đầu đồn đại Cố Khải là tiểu bạch kiểm được phú bà bao dưỡng, tin tức này tung ra thì anh còn ở trên giường với Tạ Phi, một mặt dùng sức thao Tạ Phi, một mặt tiếp nhận điện thoại của người đại diện, đem Tạ Phi làm ở trên giường không dám phát ra một chút âm thanh, anh còn ý đồ xấu cắn vào đầu v* của cậu, nhìn Tạ Phi một mặt túng quẫn ở dưới thân ôm chặt lấy mình dùng hành động cầu anh buông tha cho mình.

Cúp điện thoại, Cố Khải liền ôm lấy Tạ Phi vừa liếm láp tai và sau gáy cậu vừa trêu đùa hỏi cậu ai là phú bà kia? Hả? Đem Tạ Phi làm cho suýt chút nữa phải khóc lên, lúc này mới coi như thôi.

Hai người mỗi khi gặp mặt đều do Cố Khải thông báo cho Tạ Phi, nhắn cho cậu mấy giờ đến khách sạn nào vào phòng nào, nói ra cũng không biết đến tột cùng là ai bao nuôi ai.

Anna là học tỷ của cậu trên thực tế cũng vừa là thầy vừa là bạn, cô biết trong lòng Tạ Phi xoắn xuýt, chờ mọi người giản tán mượn cớ báo cáo công tác cùng Tạ Phi vào văn phòng, chỉ nhìn một chút là thấy trên cổ cậu lộ ra dấu vết, lập tức hiểu hết mọi chuyện nở nụ cười.

“Có phải cậu vẫn không dám nói với anh ta?” Ngày hôm qua Tạ Phi rời công ty rất sớm, mất tập trung cầm điện thoại di động đi ra cửa. Công ty này không có mấy người, mọi người đều là bạn học cũ biết gốc biết rễ được Tạ Phi thuyết phục trở về cùng nhau gây dựng sự nghiệp. Mọi người đều lấy ánh mắt giao lưu, trong lòng thầm nghĩ tất nhiên là Cố Khải tìm cậu.

Đúng như dự đoán di động đến buổi tối là bị khóa máy gọi thế nào cũng không gọi được, may mà nghiệp vụ công ty đã đi vào quỹ đạo, không có tình huống khẩn cấp gì phải tìm Tạ Phi. Đúng là Anna lo lắng cậu có dũng khí ngả bài hay không, cậu vừa ra đến trước cửa cô đã gửi tin nhắn cho cậu cũng không biết cậu đã nhìn thấy chưa.

Ngày hôm sau Tạ Phi không nghe điện thoại cô biết là xong đời, chắc là vừa thấy mặt đã lăn lên giường, t*ng trùng lên não Tạ Phi thoải mái cái gì cũng đã quên.

Bây giờ nhìn cậu uể oải lời trêu chọc đến bên miệng Anna lại nuốt trở vào, có chút không đành lòng nói ra, cậu thì thản nhiên, trả lời: “Đúng, vừa thấy mặt đã ôm gặm, tôi còn không đi nổi sao nói được những chuyện này.” Cậu ra vẻ rất là đói bụng lục tung tùng phèo tìm bánh bích quy lót cái bụng.

Anna nhìn thấy lắc đầu, trong phòng làm việc của cậu không có cái gì chỉ giỏi đi ra ngoài cướp đoạt thức ăn vặt của mọi người để lót dạ. Đợi đến Tạ Phi ăn như hùm như sói cô còn tri kỷ rót cho ly nước, chỉ lo cậu bị nghẹn chết, đổi lấy Tạ Phi mồm miệng không rõ nói câu “Cảm ơn.”

Nhìn dáng dấp kia của cậu cũng không có vẻ là bị tình quấy nhiễu trong lòng Anna âm thầm thở phào một cái, nói với cậu văn kiện cậu muốn xem đều ở trên bàn, đạp giày cao gót như nữ vương “Ba tháp ba tháp” đi trở về bàn làm việc của mình.

Ăn uống no đủ người rất dễ dàng suy nghĩ lung tung, Tạ Phi ngồi ở trước bàn, văn kiện phải xử lý cũng không có bao nhiêu một chút thời gian thì có thể xem xong nên yên tâm thoải mái đem công việc để qua một bên, từ trong túi áo đầy nếp nhăn lấy ra tờ giấy xem như bảo bối mà cẩn thận vuốt cho thật phẳng.

Bên tay phải bàn làm việc có cái tủ bảo hiểm, ngoại trừ cậu không ai biết bên trong để những thứ gì.

Nếu công ty này bị trộm đột nhập muốn trộm đồ quý giá e rằng phải thất vọng cực độ, công ty này chỉ có duy nhất một cái tủ bảo hiểm bên trong ngoại trừ vài tờ giấy đã cũ và một cây bút máy không còn vật gì khác, những vật này đều là Cố Khải tiện tay đưa cậu, cậu cầm về coi như là bảo bối.